Như Phong Liên Trúc dự đoán, trong lần phán quyết thứ hai, có năm kẻ tử tù được sửa án thành ở tù 20,000 năm, phần tài sản được công bố chính thức cũng ít xỉn, chắc chắn sau vài năm nữa, thời hạn ở tù 20,000 năm này sẽ được giảm xuống bằng mọi cách thôi.
Địa vị, quyền lực và gia tộc của mấy kẻ tử tù này quá hùng mạnh. Tài sản của một người trong đó, nữ sĩ Seria, bao gồm mười tinh cầu, vì có rất nhiều cư dân bình thường cư trú ở mười tinh cầu này, quyền thống trị của cô ta ở nơi đó còn cao hơn cả Liên Minh nữa.
Liên Minh không thể xử tử một nữ sĩ có quân đội riêng của mình như vậy. Một khi cô ta nổi loạn, Liên Minh sẽ nhận phải tổn thương rất nặng nề.
Trùng hợp thay vị nữ sĩ này lại là kẻ ngồi trên khán đài của võ đài dưới mặt đất, nữ sĩ S mà Phong Liên Trúc quen thuộc.
Laurie bảo quân đế quốc sẽ ôm cái nồi đập phá võ đài dưới mặt đất. Phong Liên Trúc hiểu tại sao hắn lại muốn làm vậy: một là muốn tạo nên một hình tượng mới – quân đế quốc dũng cảm đánh sập võ đài dưới mặt đất vì dân chúng; thứ hai là vạch trần chuyện Liên Minh đang che giấu sự tồn tại của rồng Kirates. Có vẻ quân đế quốc vẫn chưa hết hi vọng với rồng béo, họ muốn bắt lấy anh trước khi anh trưởng thành và đương nhiên là không thể để Liên Minh biết được chuyện này rồi.
Mà thái độ của Phong Liên Trúc đối với chuyện này lại là mấy anh muốn làm gì thì làm, dù mấy anh có lật tung cả tinh hệ lên chắc cũng không tìm ra rồng béo đâu nhé.
Pang Kirates đang trốn trong núi vàng được thiết kế cực đỉnh bởi công ty game theo lời yêu cầu của Phong Liên Trúc, không ai có thể làm tổn thương tới anh ấy hết.
Hôm đó thật ra phân nửa người của võ đài dưới mặt đất đã bị rồng béo đánh chết. Để trút giận cho Phong Liên Trúc, rồng béo giật hết vòng tay lượng tử khỏi tay của các tuyển thụ và mang lên tay của khán giả. Những ai bị đeo vòng lên tay nếu không chết thì cũng nửa điên, nữ sĩ S lại thoát chết, cũng coi như là gặp may thôi.
Nhưng sống được đến giờ phút này thì toang rồi, quân đế quốc sẽ không để bọn người này sống sót đâu.
Phong Liên Trúc xem tin tức trên mạng, dân chúng không mấy hài lòng về phán quyết này, có rất nhiều người mạnh mẽ yêu cầu thẩm vấn lại lần nữa, cũng có kẻ nghi ngờ tòa án tối cao đang làm trò không công bằng.
Tranh cãi trên mạng ồn ào khủng khiếp, có vẻ Liên Minh rất muốn đè mấy tin này xuống, nhưng bọn họ hiểu, chặn không bằng mở, nếu mình đè dư luận xuống vào lúc này khi quân đế quốc đang ở bên cạnh như hổ rình mồi, bọn họ sẽ mất đi một phần dân rất lớn.
Phong Liên Trúc cũng nhận được tin nhắn của Laurie vào ngay lúc này. Nhắc mới thấy cũng khéo, hôm nay là ngày Phong Liên Trúc rời khỏi Viện Khoa Học để tham dự lễ tốt nghiệp đại học của Liên Minh, đúng dịp không ở trong viện. Nếu cậu ở trong Viện Khoa Học, tất cả thông tin đều sẽ bị theo dõi, người khác rất dễ ra được nơi phát ra tín hiệu, loạng quạng Laurie sẽ bị lộ.
Hình như hắn cũng bấm thời gian để liên lạc Phong Liên Trúc, nhưng lại bằng tài khoản ở Lameil.
“Thiếu tướng Laurie, ngài tới Sao Lameil rồi hả?” Phong Liên Trúc hơi nhướng mày.
Một tên tội phạm bị Liên Minh treo thưởng 2 tỷ tinh tệ để truy nã dữ dội lại xuất hiện ở thủ đô của Liên Minh, ông này can đảm kiểu thần thánh gì thế.
“Có hành động mà tôi không thể không tới, với lại bây giờ tôi đã là Thượng tướng Laurie rồi nhé.” Laurie trong video nói giọng hơi hả hê.
Suốt năm qua, chức vị của Laurie cũng bấp bênh lắm, lúc đầu là Trung tướng, sau khi bị Phong Liên Trúc đánh một trận và đòi tiền chuộc, hắn bị giáng xuống chức Thiếu tướng, vậy mà bây giờ lại được thăng thành Thượng tướng vì đám người của võ đài dưới mặt đất, có thể nói là thay đổi nhanh thấy ghê luôn đấy.
“Thưa thượng tướng, có vẻ ngài không thể hoàn thành chuyện mà chúng ta đã giao hẹn lúc đầu rồi ạ, tại sao mấy kẻ tử tù kia lại được sửa án vậy? Tôi tin rằng với thế lực của quân đế quốc ở Liên Minh, xử mấy người này tội tử hình đâu phải là một chuyện gì khó khăn nhỉ?”
Thời gian trước, Phong Liên Trúc học luật trong đau khổ để thi đại học, cậu biết kết quả của lần phán quyết thứ hai được quyết định từ phiếu bầu của bồi thẩm đoàn. Chỉ cần quân đế quốc ra tay tí và xếp vài người bên mình vào bồi thẩm đoàn thì vẫn có thể khống chế kết quả của lần phán quyết này.
Laurie nhíu mày: “Có vẻ ngài... đã thay đổi rất nhiều nhỉ?”
Hắn từng gặp Phong Liên Trúc ba lần, lần nào cũng thay đổi khá nhiều. Lần đầu tiên, Phong Liên Trúc còn nói chuyện chưa lưu loát tựa như một đứa nhỏ đang học nhà trẻ; lần thứ hai, cậu lại nghiền ép mọi người bằng vũ lực, nhưng cách suy nghĩ và hành động vẫn còn hơi non tay. Lúc ấy Laurie nghĩ ngay rằng Phong Liên Trúc tiến bộ nhanh dữ thần, chắc sau một khoảng thời gian nữa, ngay cả bản thân hắn cũng khó thể nào đoán được ý đồ của Phong Liên Trúc quá. Mặc dù trong lòng lén thấy lo lắng, nhưng Laurie cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm. Một người trưởng thành không thể nào vọt nhanh tới trình độ này. Ai ngờ lúc gặp nhau lần thứ ba, Phong Liên Trúc đã biến thành một người thâm sâu khó lường rồi.
Laurie thấy hơi rầu, hắn lo lần này mình không thể gạt Phong Liên Trúc nữa, hắn còn tưởng...
“Chắc anh biết tôi có năng lực đặc biệt nên muốn nhờ tôi ám sát năm kẻ tử tù kia phụ mấy anh chứ gì.” Phong Liên Trúc nói.
Laurie hết hồn vì câu nói này đã vạch trần ý đồ của mình. Hắn biết kế hoạch của mình đã thất bại, dù có thể lừa Phong Liên Trúc ra tay thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
“Vậy ngài nghĩ sao?” Laurie nhìn Phong Liên Trúc, nét khinh thường trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại vẻ cảnh giác.
“Có thể,“ Phong Liên Trúc nói, “Nhưng tôi cần một danh sách, anh phải chuẩn bị thật tốt cho tôi.”
“Danh sách gì?”
“Những nhân viên tình báo của quân đế quốc đang ẩn núp trong Viện Khoa Học với ý đồ muốn ăn trộm tư liệu về thuốc tăng cường gien. Tôi sẽ không làm tổn thương tới họ, tôi chỉ muốn họ làm chút chuyện cho tôi vào tối của ba ngày sau rồi chạy trốn khỏi Viện Khoa Học trong vòng một khoảng thời gian quy định thôi.” Phong Liên Trúc nói.
Thay vì vô tình làm hại tới tính mạng của nhân viên tình báo và khiến họ bị tra ra và ảnh hưởng tới những người khác thì cứ chạy trốn ngay từ đầu để thu hút sự chú ý của Liên Minh, làm vậy thì sẽ không ai nghi ngờ gì tới Viện Khoa Học Thực Vật hết.
Laurie nhăn mặt nhíu mày: “Cậu muốn làm gì, cậu đã biết được chuyện gì? Bọn tôi đã bồi dưỡng mấy nhân viên tình báo đó bằng tất cả tâm huyết đấy, vất vả lắm mới vô được Viện Khoa Học và làm những công việc cơ mật chủ yếu, tôi tuyệt đối không thể đồng ý với cậu đâu.”
Phong Liên Trúc nói: “Nếu họ chịu phối hợp với tôi thì có lẽ sẽ còn giữ lại được một mạng, quân đế quốc cũng sẽ không mất quá nhiều nhân tài; nhưng nếu không đồng ý thì ngoài việc bại lộ thân phận và bị Liên Minh tra tấn tới chết ra, họ sẽ không có kết cục thứ hai đâu nhé.”
Laurie cũng là một kẻ khôn ngoan, hắn biết Phong Viễn Tư là tài khoản của Phong Liên Trúc. Vụ việc thủ khoa đại học trúng tuyển vào Viện Khoa Học trước đó cũng khiến dư luận xôn xao. Lúc ấy hắn còn tự hỏi tại sao Phong Liên Trúc lại muốn gia nhập Viện Khoa Học Liên Minh, rõ ràng lúc đầu cậu ta muốn dẫn mấy người phản tổ tới đây để làm chứng mà.
Sau cuộc đối thoại vừa rồi kèm theo mối quan hệ vi diệu giữa Phong Liên Trúc và bộ tộc Kirates, Laurie lập tức đoán ra mục đích của cậu: “Mục đích của cậu là mẫu xét nghiệm của rồng non! Đừng có nằm mơ, bao nhiêu nhân viên tình báo của bọn tôi đã chết như vậy nhưng chỉ trộm được một phần nhỏ thôi. Liên Minh bảo vệ rất nghiêm ngặt, cậu không thể lấy được nó đâu.”
Phong Liên Trúc cũng đâu có muốn đi trộm, cậu muốn hủy diệt nó hoàn toàn mà, nhưng cậu không nói như vậy cho Laurie: “Vậy tôi xem như anh đã từ bỏ mấy nhân viên tình báo kia, mấy anh tự đi ám sát mấy kẻ tử tù kia đi. Mấy hôm sau anh cũng đừng quá đau lòng khi nghe được tin mất của mấy người này nhé, dù sao cũng là lựa chọn của anh thôi.”
“Chờ đã!” Laurie thấy Phong Liên Trúc muốn tắt cuộc gọi thì vội nói, “Tôi đồng ý, nhưng lúc trở lại Sao Nguyên Thủy, cậu phải chia cho tôi một phần mẫu xét nghiệm của rồng non đấy.”
Phong Liên Trúc cố nhịn để không cười và nói với giọng thản nhiên: “Được, anh đổi lại bằng vật liệu đi. Sao Nguyên Thủy cần thứ gì để xây dựng thì anh cứ mang thứ đó tới, tôi sẽ chia mẫu xét nghiệm dựa theo số lượng vật liệu.”
Đương nhiên là cậu đang nói xạo rồi, nhưng làm vậy người ta mới tin mình chứ.
Nếu đồng ý không chút do dự, Laurie nhất định sẽ không tin rằng đây là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Nói không chừng hắn còn nhìn ra thái độ không hề để ý của Phong Liên Trúc và đoán được mục đích cuối cùng của cậu là phá hủy mẫu xét nghiệm nữa. Nhưng cò kè mặc cả kiểu này mới khiến hắn tin mình dễ dàng hơn. Dù sao Laurie cũng biết Phong Liên Trúc rất để ý tới chuyện phá triển Sao Nguyên Thủy mà.
Quả nhiên một lát sau, Laurie gật đầu đồng ý. Sau một lúc suy nghĩ sâu xa, hắn nghĩ tuy thân phận của vài nhân viên tình báo sẽ bị lộ ra, nhưng họ vẫn có thể rút lui một cách thành công, tổn thất cũng không lớn cho mấy, lại còn có thể đổi được mẫu xét nghiệm rồng non mà quân đế quốc ước mong chỉ bằng chút vật liệu nữa, đúng là vụ làm ăn quá có lời rồi.
Nhìn vẻ mặt hơi ngây thơ của hắn, Phong Liên Trúc không nhịn được mà nghĩ trong lòng, trước kia bản thân cậu đứng trước mặt Laurie như một tờ giấy trắng, vậy mà giờ lại có thể gạt hắn một cách nhẹ nhàng như thế.
[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc hiểu được cách “bày mưu”, nhận được mười nghìn điểm. Dù đứng giữa loài người, cậu vẫn là kẻ đứng đầu.]
Phong Liên Trúc không để ý tới số điểm cho mấy, cậu nghi ngờ nói: “Hệ thống, cậu không cảm thấy tôi tiến hóa quá nhanh hả? Học được kiến thức là một chuyện, áp dụng kiến thức lại là một chuyện khác. Có vẻ tôi đang hấp thu kiến thức mình học được mà không gặp trở ngại gì hết. Hơn nữa... chỉ số thông minh cũng tăng lên đúng mau luôn.”
[Hiện giờ kí chủ không có quyền thẩm vấn.]
Không có quyền thẩm vấn có nghĩa là vụ chỉ số thông minh của cậu tăng nhanh đều có lý do hết, nhưng cũng không phải trạng thái bình thường gì đâu.
Phong Liên Trúc mơ hồ cảm thấy hơi sai nhưng lại không thể chỉ ra vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên thôi.
Cậu đồng ý phụ Laurie ám sát mấy kẻ tử tù kia. Hôm nay vào 10 giờ sáng theo giờ Sao Lameil, bọn người đó sẽ được chở tới Sao Ngục Giam, đây là cơ hội cuối cùng để ám sát bọn họ. Quân đế quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vì Liên Minh đề phòng rất nghiêm ngặt nên vì lý do an ninh, Laurie tìm Phong Liên Trúc tới làm quân cứu viện.
10 giờ, đúng ngay thời gian cử hành lễ tốt nghiệp, Phong Liên Trúc còn phải lên sân khấu đọc diễn văn vào lúc 10 giờ 30 nữa.
Đại học Thể dục Thể thao Liên Minh cách cảng tinh tế khoảng 4,500 km, dù có ngồi bất cứ phương tiện giao thông gì cũng không thể về kịp. Laurie nói sẽ sắp xếp người đọc diễn văn thay Phong Liên Trúc, hắn có mặt nạ mô phỏng sinh học trong tay, tìm người có dáng vẻ hao hao giống là được.
Phong Liên Trúc từ chối Laurie, cậu chỉ cần một chiếc mặt nạ vàng hoe thôi.
9 giờ 30, cậu tỏ vẻ mình rất hồi hộp, cứ chạy vào WC riết, mấy giáo sư xung quanh còn cười chọc cậu, dù sao vẫn còn quá trẻ, vừa nghe bảo phải lên sân khấu đọc diễn văn là sẽ hơi luống cuống ngay.
9 giờ 45, Phong Liên Trúc mặc lễ phục học sĩ chạy ùa vào trong nhà vệ sinh nằm trên tầng 50 của khu dạy học, đổi skin Đại Bàng Cánh Vàng trong đó, đeo mặt nạ vàng hoe lên và bay ra ngoài từ cửa sổ.
Tốc độ của skin Đại Bàng Cánh Vàng cực nhanh, cậu dang rộng đôi cánh vàng ra, nhanh chóng bay lên cao mấy nghìn mét, chỉnh sang hướng tới cảng tinh tế quân dụng và nhanh chóng bay đi.
Chỉ dựa vào tốc độ của cái skin này thôi thì không thể đuổi kịp trong một khoảng thời gian ngắn được. Phong Liên Trúc bay tới khu không người, bứt mấy cọng tóc rồi đuổi tới cảng tinh tế trong vòng mười phút nhờ có sự gia tốc phản lực của mũi tên vảy đen.
Lúc này, mấy kẻ tử tù đã tới cảng tinh tế, lần nào quân đế quốc đánh lén giữa đường đều bị quân đội Liên Minh gạt bỏ. Ai ngờ vào lúc 9 giờ 55 khi các tử từ sắp đi lên chiến hạm, một vệt sáng vàng xuất hiện trên bầu trời của cảng tinh tế.
Năm thứ gì đó màu đá vỏ chai đánh trúng năm tên tội phạm, cơ thể của bọn họ nổ tung nhưng lại không làm tổn thương tới bất cứ ai khác.
Vệt sáng vàng này không hề dừng lại, sau vụ ám sát trong vòng mấy giây, nó rời khỏi với một tốc độ mà ra-đa của Liên Minh khó mà rà tới. Liên Minh nhanh chóng phái chiến hạm đuổi theo, ngay cả vũ khí được dùng để ám sát là gì cũng không biết nữa.
10 giờ 5, Phong Liên Trúc mặc lễ phục học sĩ chạy ra khỏi nhà vệ sinh nằm trên tầng 50 của khu dạy học ở trường Đại học Thể dục Thể thao Liên Minh. Cậu hôn lên mái tóc dài của mình rồi chạy chậm tới đằng sau hội trường trong vòng năm phút và chuẩn bị đọc bài diễn văn tốt nghiệp.
MC buổi lễ còn chê cười cậu một chút, bạn học Phong Viễn Tư đỏ mặt vì thẹn thùng.
10 giờ 30, khi cả Lameil đang thực hiện lệnh thiết quân luật, Phong Liên Trúc đang đọc bài diễn văn tốt nghiệp đại học trên sân khấu.
Hành động ám sát không chê vào đâu được.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Đi đứng ổn rồi, phải tập chạy bộ thôi!