“Đã lâu lắm rồi anh không vào đấu rồi ạ.” Một nhân viên đi vào trong phòng nghỉ của Thằn Lằn, hắn cảm thấy rất tò mò về chuyện Thằn Lằn dự thi đột ngột này.
Thằn Lằn là một tuyển thủ cũ của võ đài dưới mặt đất, hắn lại chuyển thành công từ tuyển thủ dự thi thành nhân viên làm việc, trong nhóm khán giả cũng có không ít người là fan của hắn. Khác với bộ dáng đáng thương co vuốt ôm đầu kêu thảm để mặc người khác liên tục giật vảy trên người hắn xuống trên sân thi đấu năm đó, bây giờ hắn không dễ gì tham gia thi đấu đâu, trừ khi có lão đại của võ đài hoặc khán giả cực kỳ giàu có nào đó đòi để hắn dự thi thôi.
Hơn nữa cũng luôn là mấy trận với con dấu đặc biệt, cuối cùng Thằn Lằn đang nghĩ gì vậy? Sau khi cải tạo bản thân, không phải hắn đã giết hết mấy tên đã tổn thương mình năm đó hả? Đối thủ lần này của hắn chỉ là một người mới thôi, dù có thắng liên tục hai trận thì cũng không phải là chuyện gì đáng để tâm tới cả.
“Tao chỉ muốn xem thử chút thôi.” Tên Hề cũng chính là tuyển thủ Thằn Lằn đã đổi thành bộ đồ màu sắc rực rỡ lên người, tẩy sạch vệt màu trên mặt, lộ ra cơ thể và khuôn mặt đầy vảy.
Sau khi gỡ kính áp tròng xuống, đôi mắt của Thằn Lằn khác hẳn với đồng tử của con người, là một con ngươi thẳng đứng màu vàng kim.
Dù là nhân viên làm việc quen biết hắn nhưng vẫn có chút sợ hãi khi đứng bên cạnh Thằn Lằn, không chỉ là vì sức mạnh của Thằn Lằn mà còn vì vẻ ngoài của hắn nữa, vẻ ngoài phi nhân loại khiến cho người ta sợ hãi đó.
Thằn Lằn chớp mắt nhìn về phía nhân viên làm việc đang thò đầu sang, con ngươi thẳng đứng của loài động vật máu lạnh chẳng có chút tình cảm nào, dọa người nọ sợ đến nỗi lùi lại vài bước.
“Sợ phải không?” Thằn Lằn hỏi.
“Không, không sợ ạ.” Nhân viên làm việc chậm rãi lui về sau, tấm lưng kề sát trên vách tường, tay từ từ mò về phía chốt cửa.
“Gương mặt này sao mà không đáng sợ được chứ.” Thằn Lằn giơ tay sờ mặt mình, “Sơn dầu được tô trên mặt Tên Hề trông giống người hơn nhỡ.”
Hắn không hề nhìn tới tên nhân viên, tùy ý để kẻ nhát gan này chạy ra khỏi phòng. Thằn Lằn nhìn mình trong gương, sờ lên khuôn mặt đầy vảy và thấp giọng nói: “Mày chỉ là một tên hề thôi.”
Cũng không biết đã nhìn gương suốt bao lâu mà giờ thi đấu cũng đến, Tên Hề đi qua hành lang âm u nhỏ hẹp thật dài và bước vào sân thi đấu vừa rộng lớn vừa áp lực, thấy đối thủ mặc đồ đỏ của mình đã chờ trên võ đài.
Một Kirates rất có dã tâm cùng với một Tên Hề vô cùng căm hận.
Đối với người Liên Minh, Kirates chỉ là một sinh vật đã bị tuyệt chủng, nhưng đối với Tên Hề mà nói, nó là......
“Anh là Anh Xấu thật hả?” Phong Liên Trúc hỏi.
Hình thể và động tác thì thấy hơi giống, bôi đi vệt màu thì có lẽ sẽ là như thế này, chỉ là Tên Hề không có đuôi, mà đằng sau tuyển thủ Thằn Lằn lại có một chiếc đuôi rất dài đang giơ lên.
Khác với tuyển thủ khác, Thằn Lằn không đeo mặt nạ, nhưng với vẻ ngoài của hắn, có đeo mặt nạ cũng vô dụng thôi. Phong Liên Trúc nhìn cổ Thằn Lằn, trên lớp vả màu xanh lá là một vệt màu đỏ chói mắt, đây là con dấu đặc biệt.
Sau khi nhìn thấy Thằn Lằn, cả khán đài sôi động lên ngay.
Nữ sĩ S thét chói tai: “Thằn Lằn, anh giết chết Kirates cho tôi, giết chết thằng nhóc kiêu ngạo này đi. Tôi bỏ ra mười triệu, tôi muốn xem Thằn Lằn xét nát Kirates. Quao~ Nhưng nếu Kirates bằng lòng tháo mặt nạ xuống và gương mặt đó cũng đủ bảnh trai thì tôi sẽ sẵn lòng bỏ tiền giữ lại Kirates, chỉ cần cậu ta bằng lòng ở bên tôi thôi.”
Tiên sinh P thì lại cười bảo: “Há, Thằn Lằn, Thằn Lằn bé nhỏ của tôi ơi, lâu lắm rồi tôi chưa thấy được cậu. Tôi thích bộ dáng bị đánh đến nỗi trốn khóc trong góc dữ lắm, dây thanh quản của cậu có bị cải tạo chưa vậy, tiếng khóc bén nhọn đó dễ nghe ghê luôn. Hình như tên Kirates này rất mạnh, đã thắng liên tục hai tuyển thủ mạnh nhất rồi đó, nhanh nhanh nhanh, tôi đã gấp đến độ không chờ nổi nữa rồi đó.”
Trên khán đài có kẻ ủng hộ Thằn Lằn mà cũng có người theo phe Phong Liên Trúc, còn có người hi vọng hai người giết chết nhau, đánh đến nỗi máu thịt bay tùm lum rồi cả hai bị thương hết cũng được.
Giọng nói của bọn họ khiến cho Phong Liên Trúc nhíu mày.
Trọng tài kích động nói: “Hỡi các vị tiên sinh và nữ sĩ, tuyển thủ Thằn Lằn đã chưa lên đài một năm rồi. Hắn được biết đến với lực phòng thủ cừ nhất cũng như chiếc đuôi mạnh mẽ mà. Mỗi trận đấu của tuyển thủ Thằn Lằn đều là một bữa tiệc máu thịt long trọng hết, tôi đã nghe thấy tiếng hoan hô của các vị khán giả rồi nhé. Vị tuyển thủ còn lại là Kirates, dường như cơ thể của cậu ta đã được cải tạo một cách thần bí, có thể tấn công tuyển thủ khác bằng điện giật và còn khiến người ta sôi máu nữa chứ, không biết một động vật máu lạnh là tuyển thủ Thằn Lằn có thể phòng bị được công kích của cậu ta không, chúng ta hãy rửa mắt chờ đợi nhé! Trận đấu, bắt đầu!”
Tiếng huýt sáo chói tai không ngừng vang lên bên tai, vô số hoa tươi bị chọi xuống như trứng gà, hai vị tuyển thủ trong sân lại không hề nhúc nhích.
Thằn Lằn nhìn chằm chằm vào Phong Liên Trúc như thể đang chờ cậu chủ động ra tay, mà Phong Liên Trúc vẫn không động đậy chút ít, cậu cũng nhìn Thằn Lằn bằng một đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì cả.
Phong Liên Trúc đã tiếp xúc với đám người Chó 16 nên biết rõ đối thủ trước mặt cậu là một người phản tổ.
Là người phản tổ vốn phải lớn lên trong viện mồ côi rồi bị đưa tới Sao Nguyên Thủy. Đám người Chó 16 khá xui xẻo, bọn họ vừa đến tinh cầu là đã bị rồng Kirates cải tạo và bị năng lượng sống ngấm sâu vào người, mà cũng vì tinh cầu có rất nhiều quái thú nên mới sống khổ đến cỡ đó. Nếu ở Sao Nguyên Thủy bình thường, có lẽ Thằn Lằn sẽ sống rất tốt với thể chất này của mình rồi.
Nhưng Thằn Lằn không bị đày tới Sao Nguyên Thủy mà lại là võ đài dưới mặt đất.
Làn gió đưa giọng nói của rất nhiều người vào trong tai của Phong Liên Trúc, cậu nghe thấy không ít kẻ đang bàn luận về thành tích thi đấu của tuyển thủ Thằn Lằn. Lúc vừa đến võ đài dưới mặt đất, hắn chỉ là một con thằn lằn cao 160 cm, thể trọng gầy nhom chỉ có 40 kg, lần đầu lên sâu khấu lại có con dấu đặc biệt nữa chứ. Hôm đó, đuôi của hắn bị người ta chém đứt, cả lớp vảy trên người bị lột sạch, nhóc thằn thằn bất lực khóc lớn trên sân thi đấu.
Nhưng hắn vẫn còn sống, gien tái tạo của hắn là loại ưu tú nhất trong đám người phản tổ, chống đỡ suốt 30 phút và chỉ còn lại một nhóc thằn lằn với một hơi thở cuối, hắn tự hồi phục, hôm sau lại bị trét con dấu đặc biệt lên người và đưa lên sân thi đấu.
Cứ như vậy suốt hơn một năm, nhóc thằn lằn lại kiếm được rất nhiều fan thích xem hắn bị thương, vì vậy đối thủ của hắn cũng không ra đòn chết với hắn để lấy lòng khán giả. Hắn trưởng thành trong nỗi thống khổ và giãy giụa. Hai năm sau, tuyển thủ Thằn Lằn cao hai mét được võ đài dưới mặt đất cải tạo. Vảy của hắn là vật liệu phân tử hóa học tiên tiến nhất nên rất kiên cố, trong chiếc đuôi được lắp thêm thiết bị thúc đẩy, lực quất nặng tới mấy chục tấn.
Cả người hắn toàn là dấu vết người khác đã tạo ra, khó ai có thể chịu nổi kiểu cải tạo giày vò như thế này, nhưng Thằn Lằn lại còn sống.
Sau khi sống sót, hắn khiêu chiến từng tuyển thủ đã đấu với mình năm đó và giết hết cả đám bọn họ. Từ một kẻ yếu hay bị khi dễ trở thành một kẻ hay bắt nạt người.
Phong Liên Trúc nhìn vào đôi mắt của Thằn Lằn, nghe mấy tiếng “sao còn chưa đánh nữa” trên khán đài mà cười khẽ một cái.
Cậu nhớ ra vì sao mình lại được thức tỉnh rồi.
Sáng sớm hôm bị giết không biết bao nhiêu lần đó, tia nắng đầu tiên của Ngao Du Thái Hư chiếu vào U Trúc Cốc, Phong Liên Trúc vừa sống lại đứng trong rừng trúc và nói ra một câu không nằm trong kịch bản cố định của mình: “Nếu tôi là người thì tốt rồi.”
Sau khi nói ra những lời này, cậu đã bị cách thức hóa. Phong Liên Trúc quên mất chuyện đó rồi lại có thêm một hệ thống ở trong đầu.
“Thì ra là vậy.” Cậu lẩm bẩm.
Cậu muốn biến thành người, rồng béo cũng phải biến thành người nếu muốn trưởng thành, nguyện vọng của hai người bọn họ giống y như nhau, đó là lột xác.
Thay đổi bản thân của hiện tại và khiến mình vượt trội hơn xưa, chỉ đơn giản thế thôi.
Hệ thống nói không sai, cậu và rồng béo là người thích hợp để hợp tác với nhau nhất trong cơ sở dữ liệu.
Mười phút trôi qua, Thằn Lằn không hề ra tay, Phong Liên Trúc cũng chẳng nhúc nhích, tiếng người nổi giận bùng nổ trên khán đài, có người hét: “Nếu còn không bắt đầu đánh nữa thì bật mode tấn công của sân thi đấu đi, tấn công cả hai luôn một lượt!”
Đối với mấy tuyển thủ không nghe lời, võ đài có thể bao vây và tra tấn bọn họ bằng đủ loại thủ đoạn, ví dụ như điện giật, lửa đốt, đao nhọn, laser và khí độc rồi ép tuyển thủ phải ra tay.
Nghe thấy tiếng rống giận trên khán đài, Phong Liên Trúc nâng giọng cao lên: “Đủ rồi, câm miệng!”
Làn gió thổi giọng của cậu đến mỗi ngóc ngách của khán đài. Trong không gian khổng lồ này, giọng nói của cậu truyền rõ vào tai của mỗi người, bao gồm cả Thằn Lằn.
Dưới tầm mắt của mọi người, Phong Liên Trúc để tay lên mặt nạ và nhẹ nhàng gỡ mặt nạ xuống, để lộ một khuôn mặt thanh lịch và khôi ngôi.
Ngay lúc lộ mặt, tiếng mắng trên sân thi đấu cũng biến mất. Ai cũng không ngờ là sẽ có tên lính mới nào dám can đảm lộ mặt mình ra, cũng không ai có thể nghĩ đến khuôn mặt dưới mặt nạ của kẻ đã đánh thắng hai tên mạnh khủng trông lại dịu dàng như vậy.
“Tôi không đánh trận này đâu,“ Phong Liên Trúc nhàn nhạt nói, “Mấy người cứ trừ đại, tiền thưởng, mấy người cứ tìm, định vị, thoải mái. Muốn giết tôi, thì cứ tới tinh cầu của tôi, đón tiếp bất cứ lúc nào.”
Trong sân ồ lên một đám, trọng tài lại hét lên: “Trận đấu của võ đài dưới mặt đất không cho phép nhận thua đâu, phải có một kẻ ngã xuống và không thể đấu nữa mới được! Thằn Lằn, anh còn không mau ra tay đi chứ?”
Thằn Lằn nhìn chằm chằm vào mặt của Phong Liên Trúc và bảo: “Tao tưởng mình điên rồi, không nghĩ tới mày còn điên dữ dội hơn tao nữa chứ.”
Thằn Lằn không biết rốt cuộc Kirates đang nghĩ gì, chắc cậu đã biết Tên Hề luôn hại mình rồi, vậy vì sao lại không chịu ra tay chứ? Vì sao lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như vậy hả? Võ đài dưới mặt đất là một nơi như vầy, vì sao cậu ta lại chẳng biến đổi gì được thế nhỉ?
“Khờ quá đi, khờ dễ sợ luôn, hì hì hì hi~” Thằn Lằn chợt cười rộ lên, “Hai trận trước, đối thủ muốn giết mày, mày lại chỉ đánh ngất người ta rồi thôi. Trận này, mày biết rõ tao chẳng có ý tốt gì, cơ hội trả thù cũng để sẵn vào trong tay mày, vì sao mày lại không giết tao hả? Vì sao! Tao còn cố ý kêu người đặt không ít vũ khí trên võ đài để bắt mày ra tay nữa đó.”
Phong Liên Trúc nhìn xung quanh, quả nhiên có không ít vũ khí lạnh bằng hợp kim được chất thành một đống to đến vậy trong một góc của võ đài, trông cực kỳ sắc bén.
“Tao biết rồi, có phải mày đang muốn nói bản thân đến với võ đài dưới mặt đất chỉ vì thiếu tiền, kiếm đủ thì rồi thì cứ rời khỏi thôi, mày không phải người xấu, dù ở trong hoàn cảnh như vầy thì mày cũng phải giữ nguyên tắc của mình không? Đừng có nằm mơ nhé!” Thằn Lằn nhào về phía Phong Liên Trúc, chiếc đuôi bự khủng dùng sức quất tới, “Dù mày có nghĩ như vậy thật, chờ tới lúc mày bị tao đánh đến nỗi tàn phế, mày cũng sẽ từ bỏ cái suy nghĩ ngây thơ này thôi!”
Chiếc đuôi của hắn cực dài, tốc độ lại rất nhanh, phạm vi tấn công cũng rộng, gần như bo tròn Phong Liên Trúc ở trong đó, cậu căn bản không thể trốn thoát.
Một chiêu này có lẽ sẽ trực tiếp đánh chết người đàn ông gầy yếu ở trước mắt này, con ngươi đứng thẳng của Thằn Lằn gần như biến thành một cọng dây nhỏ, sức mạnh trên đuôi hắn không hề giảm bớt.
Nếu muốn chết như vậy thì cứ chết đi nhé.
Thấy cuối cùng rồi Thằn Lằn cũng ra tay, khán giả kêu ầm lên, “Đánh chết cậu ta”, “Đá cậu ta hộc máu đi”, “Quất cậu ta đến nỗi lăn lộn trên đất luôn” “Phá nát khuôn mặt xinh đẹp đó của cậu ta đi” cùng với những tiếng hét ác độc vang lên ở khắp nơi, hành động của Phong Liên Trúc đã thành công kích thích được khán giả rồi.
Nhưng lúc đuôi của Thằn Lằn sắp đụng vào người Phong Liên Trúc, cậu lại hơi lắc người một cái và biến mất.
Thằn Lằn nhào vào khoảng không, đứng thẳng không được nên không thể không lảo đảo mà chạy như điên vài bước để rút lại lực trên đuôi. Hắn tìm Phong Liên Trúc khắp nơi rồi lại nghe thấy một giọng nói thản nhiên truyền xuống từ trên không: “Cũng không phức tạp như lời của anh đâu, tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi biến thành người mà vẫn không thể làm được chuyện mà mình muốn, vậy hoàn thành nhiệm vụ cho khổ vô còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ.”
Thằn Lằn không hiểu ý cậu nói là gì, hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy Phong Liên Trúc lại đang đứng lơ lửng trên trời, dưới chân không có bất cứ vật gì chống đỡ cả.
Gió không biết từ nơi đâu thổi bay ống tay áo của cậu, trông cậu như một đóa hoa màu máu đang nở rộ giữa sân đấu.
“Tôi không biết giới hạn sức mạnh của mình là gì,“ Phong Liên Trúc hơi giơ tay lên, “Có lẽ tôi còn sẽ bị phạt trừ điểm nếu làm vậy nữa, nhưng điều đó cũng chả sao cả. Dù sao thì tôi cũng chẳng thể nhịn nổi mấy vụ bị hành hạ đến chết rồi còn bị người ta dòm ngó cảnh mình bị đùa bỡn này mà.”