Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 46: Chương 46: Yêu cầu quá đáng




Ý thức của Laurie cũng không chết đi hoàn toàn, khóa khống yêu cũng không phải là một đạo cụ có lực sát thương mạnh cho mấy, trong mode PVP của game, nó vẫn rất dễ bị loại bỏ.

Ý thức của hắn bị khống chế để hoàn thành công việc mà Phong Liên Trúc giao cho. Sau khi làm xong, Laurie sẽ lại hành động theo ý chí của mình thôi. Điều này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống sau này của hắn, trừ khi Phong Liên Trúc lại hạ lệnh lần nữa thôi.

Sau khi căn dặn Laurie và quân đế quốc tiếp tục làm việc, Phong Liên Trúc đứng một mình trong rừng cây.

Đợi đến lúc chỉ còn một mình cậu ở đây, Phong Liên Trúc mới run lên một cái và tóm lấy thân cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng thẳng người nổi.

Dù Phong Liên Trúc đã thăng cấp thành Boss cấp 90 nhưng cứ liên tục sử dụng nhiều phù chú như vậy cũng sẽ tốn hết linh khí của mình, cậu đã khá mệt rồi đấy.

Thấy người xung quanh đã rời khỏi hết, nhóc rồng vàng mới bò lết lên vai Phong Liên Trúc rồi lấy đầu ủi ủi lên mặt cậu.

“Gào~~~” tiếng hô nhỏ xíu truyền tới, Phong Liên Trúc mở mắt ra, gỡ vật nhỏ trên vai mình xuống rồi khẽ nói: “Tôi biết rồi.”

Trong túi gấm có đan dược khôi phục linh khí, Phong Liên Trúc lấy một viên ra và nuốt xuống, dù không thể khôi phục lại hoàn toàn nhưng vẫn lấy lại chút sức.

Cậu đi tìm chiếc chiến giáp mình đậu trong rừng rồi lái về lại hang ổ.

Phong Liên Trúc cũng giao hết nhiều chuyện còn phải xử lý lại cho Chó 16 để hắn xây dựng nơi ở cho người phản tổ khác cũng như cho họ tự tiến hành cuộc khám phá của mình.

Dọc theo đường bay, rồng béo cảm thấy rất không vừa lòng. Anh chê chiến giáp vừa nhỏ lại vừa chậm, muốn biến thành rồng bự nhưng bị Phong Liên Trúc đè xuống.

Rồng bự có thể tốn nhiều điểm như vậy chỉ trong vài phút, số điểm hiện tại của họ âm mất tiêu rồi, tiết kiệm được chút nào hay chút đó chứ không thể nợ thêm nữa đâu!

Thật ra bây giờ Phong Liên Trúc phải gửi rồng béo trở về thế giới game, nhưng cậu lại có tâm tư riêng của mình, cậu hi vọng Pang Kirates có thể giúp mình một chuyện, thế là cậu không nhắc rồng béo về chuyện trở lại nữa.

Ngay cả bản thân rồng béo cũng rất nhớ hang ổ và đồng vàng trong đó của mình, anh muốn trở lại nhìn chúng lắm.

Một trúc một rồng trở về hang động, rồng lon ton từng bước nhỏ chạy vọt tới núi đồng vàng. Lúc này anh không còn là rồng béo bự như núi nằm trên đống đồng vàng đáng thương mà là rồng béo size nhỏ khổ sở bò lên núi cao, cả người anh chỉ lớn bằng hai miếng đồng vàng thôi.

Pang Kirates ôm lấy một miếng đồng vàng bằng chân trước và chân sau nhỏ nhắn, bắt đầu lăn qua lộn lại trên núi đồng vàng. Bản thân anh cũng là màu vàng hoe, nếu không phải đang nhúc nhích thì thật sự không tìm thấy con rồng vừa nhào vào trong đống này đâu.

Phong Liên Trúc khoanh hai tay lại và hành lễ với rồng béo: “Cảm ơn anh Pang đã ra tay giúp đỡ, nếu không phải có anh Pang ở đây hôm nay, chắc có lẽ Sao Nguyên Thủy đã bị hủy diệt rồi ạ.”

Nghe thấy Phong Liên Trúc khen mình, rồng béo buông đồng vàng ra, lúc lắc chân trước và nói: “Đây cũng là lãnh địa của ta mà, em đã làm rất tốt rồi nhé gào~!”

Rồng béo đứng trên núi đồng vàng với một vẻ ngênh ngang kiêu ngạo, mượn độ cao của vị trí này để nhìn xuống Phong Liên Trúc. Anh không có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác đâu nhé.

“Anh Pang nè, túi gấm và chiếc giáp vàng trên người anh có ơn lớn nhất đó ạ, anh có được mấy thứ này bằng cách nào vậy?” Phong Liên Trúc hỏi.

Mới nãy tình huống khẩn cấp, có thứ để dùng là tốt lắm rồi, bây giờ có thời gian, đương nhiên Phong Liên Trúc phải hỏi đàng hoàng chút mới được.

Đồ vật trong game không giống như trong kho vàng của hải tặc tinh tế, không phải kiểu bạn cướp được thì nó sẽ là của bạn, ngoại trừ nhặt và tặng ra thôi, nếu không sẽ mãi mãi không chiếm được. Giống như khôi giáp mà rồng béo lột xuống khỏi người chơi trước đây cũng bị công ty game thu lại hết vậy.

“Một đám phụ nữ cung phụng ta, họ là cấp dưới trong game của ta đó gào~” nhóc rồng vàng nói với cái giọng cực ngạo mạn.

Phong Liên Trúc: “......”

Thôi cứ hỏi hệ thống một chút vậy.

[Kí chủ Pang Kirates có 57 người ủng hộ cuồng nhiệt trong game, đây là vũ khí và đạo cũ mấy cô ấy đã cung cấp cho Pang Kirates.]

“Dù mấy thứ này thuộc về Pang Kirates nhưng vật phẩm của hai thế giới đều khác nhau, cái kia còn là thế giới game nữa chứ, sao chỉ cần trả mười nghìn điểm là có thể mang tới đây vậy? Sức mạnh của mấy vật phẩm trong túi gấm mạnh ghê đó.” Phong Liên Trúc hỏi ra vì trong lòng thấy khó hiểu.

[Nhưng sức mạnh của vật phẩm bị mang tới không thể vượt quá năng lực của kí chủ. Vì thực lực của bản thân Pang Kirates vốn rất mạnh nên mới có thể mang đống vật phẩm này về đây. Nếu đổi lại là kí chủ Phong Liên Trúc thì sẽ không thể mang chiến giáp trong thế giới tinh tế về lại thế giới game đâu ạ.]

Thì ra là vậy, Phong Liên Trúc lại rất tán thành lời giải thích này. Dù sao đi chăng nữa, thực lực của rồng béo mới là thứ không khoa học nhất, so với cậu, thật ra đạo cụ trong game vẫn tuyệt hơn nhiều.

Bàn về khóa khống yêu cấp 120 đi, nó có thể khống chế vô số Phong Liên Trúc nhưng lại không làm tổn thương chút nào tới rồng béo cả, cấp bậc của Pang Kirates vượt xa khóa khống yêu rồi.

Sau khi mối nghi vấn này được giải đáp, Phong Liên Trúc mới buông trái tim mình xuống và nhìn chăm chú vào vị cộng sự này của mình.

Nhắc mới nhớ, đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau dù đã xây dựng một sự hiểu biết nhất định về đối phương từ rất lâu rồi.

Rồng béo cũng đang ngắm Phong Liên Trúc, ừm, rất đẹp, quần áo trông rất đẹp!

Skin Đại Bàng Cánh Vàng, đồ lông màu vàng, nâng cao sức phòng ngự của Phong Liên Trúc, một đôi cánh chim vàng được dùng để tấn công cũng mọc ra sau lưng cậu nữa.

Pang Kirates chà sát móng vuốt, muốn túm lấy quần áo của Phong Liên Trúc dữ lắm luôn.

Còn Phong Liên Trúc đang nhìn lân giáp vàng hoe trên người rồng béo và nói với giọng quan tâm: “Anh Pang nè, hôm nay anh lại cho tôi ba chiếc vảy nữa, tôi có thể xem kỳ lột xác của anh đã tiến triển tới đâu rồi không?

Nếu vậy thì phải cởi lân giáp vàng hoe ra, Phong Liên Trúc thấy rồng béo không nhúc nhích gì như thể không muốn cởi nó ra, cậu nói thêm ngay: “Tôi không có ý xấu gì đâu ạ, chỉ là tôi nghe nói anh hệ thống có nhắc rằng kỳ lột xác của Kirates rất nguy hiểm, dù tôi và anh Pang chưa từng gặp nhau nhưng vẫn là bạn tâm giao của nhau, thật sự tôi lo cho anh lắm đấy.”

Nghe Phong Liên Trúc nói vậy, nhóc rồng vàng mới chậm rãi nhúc nhích, trong chốc lát, một chiếc lân giáp vàng hoe bỏ túi lớn chừng mấy cen-ti-mét bay vút lên trời, mà đống vảy trên lưng bé rồng đen đứng bên cạnh cậu gần như đã rớt hết rồi.

“Tại sao lại như vậy!” Phong Liên Trúc vừa thấy được sau lưng của rồng béo mà xém nữa đã sợ hãi hét lên. Trên lưng Pang Kirates chỉ còn sót lại vài chiếc vảy chưa rụng thôi, phần còn lại là một mảng trắng tươi chưa mọc ra vảy mới.

Phong Liên Trúc giơ tay khẽ chạm lên và hỏi một cách cẩn thận: “Có đau không vậy?”

“Tại sức em nhỏ thôi chứ đau đâu mà đau!” Rồng béo nói dửng dưng. Anh xoay người không che Phong Liên Trúc nhìn lưng mình nữa, nhích từng chút từng chút về phía chiếc lân giáp vàng hoe, muốn nhanh chóng mặc nó vào lại chứ không muốn để Phong Liên Trúc nhìn thấy tình trạng đáng sợ này của mình.

Phong Liên Trúc không chú ý tới động tác của rồng béo, cậu cầm chiếc lân giáp vàng hoe đưa tới trước mặt rồng béo rồi nói: “Anh Pang mặc lân giáp vào nhanh đi ạ.”

Rồng béo trực tiếp nhảy vào lòng bàn tay của Phong Liên Trúc rồi mặc xong chiếc lân giáp vàng hoe ngay trên tay cậu, sau đó lại biến thành một bé rồng rực rỡ ánh vàng, lúc này anh mới hơi thấy an tâm.

“Nhiệm vụ hải tặc tinh tế đã hoàn thành, ta cũng bắt đầu lột vảy trên diện tích rộng và tiến vào kỳ lột xác rồi.” Rồng béo vẫn rất nghiêm túc khi nói về thân thể của mình. Sự thay đổi này xuất hiện cũng nhờ Phong Liên Trúc đã làm xong nhiệm vụ và tăng nhanh tốc độ kỳ lột xác của anh.

Nếu không thì lột vảy cũng là một quá trình cực kỳ đau khổ, lúc đầu chỉ ngứa thôi, cọ qua cọ lại chút sẽ rớt xuống. Nhưng kỳ lột vảy không thể trôi qua quá chậm được, anh cần phải lột hết mọi thứ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Có rất nhiều con rồng Kirates non sẽ tự tuốt từng chiếc vảy của mình xuống để đẩy nhanh tốc độ lột vảy, nhưng làm vậy thì rất đau. Rồng béo thoáng cái rớt nhiều vảy như vậy nhưng cũng không thấy đau cho mấy, đó là vì hệ thống đã giảm bớt cơn đau của anh.

Nghe được lời giải thích của rồng béo, Phong Liên Trúc mới thoáng yên tâm. Nếu là hiện tượng thông thường thì tốt rồi, chỉ là với tốc độ này, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ kết thúc võ đài dưới mặt đất, cậu tốt nghiệp tiểu học và tóm gọn lại là ba nhiệm vụ đều hoàn thành, có lẽ toàn bộ vảy trên người rồng béo sẽ rụng hết luôn quá.

May là có thành viên bang Hữu Phượng Lai Nghi hỗ trợ, nếu không rồng béo đã gặp nguy hiểm rồi.

Phong Liên Trúc nói: “Người chơi có thể gỡ chiếc lân giáp trên người anh xuống, họ cũng có thể làm ra một vài phù chú, đạo cụ và mấy kỹ năng đặc biệt giống vậy nữa. Quản lý game cũng có thể ép lấy lại Thần Khí trên người anh, anh cứ trở về giữa kỳ lột vảy như vậy sẽ nguy hiểm lắm. Thôi đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ về game thực hiện nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo nhé.”

Cậu đang suy xét cho rồng béo, nhưng ai ngờ nhóc rồng vàng này lại lắc đầu lắc đuôi bảo: “Không, ta không đi học đâu gào~”

Phong Liên Trúc: “......”

“Hệ thống, thực lực của anh Pang sẽ giảm xuống bao nhiêu trong kỳ lột vảy vậy?” Cậu đành phải hỏi hệ thống trong lòng.

[Để tích lũy năng lượng mọc ra vảy mới, rồng Kirates đã lột hết vảy cũ sẽ tiến vào một thời kỳ suy yếu rất lâu, đổi thành số liệu trong game thì sức mạnh tương đương với Boss cấp 140 trong game ạ.]

Trước mắt cấp 140 còn ổn, cấp cao nhất của người chơi chỉ mới 120 thôi, nhưng anh cũng sẽ không nghiền ép người chơi giống như hồi trước nữa, nếu người chơi nhiều lên thì anh phải làm sao bây giờ đây?

Phong Liên Trúc thấy đau đầu rồi. Từ khi bắt đầu có ý thức, cậu vẫn luôn rầu rĩ, phát sầu vì người phản tổ, cũng lo âu vì rồng béo.

Còn con rồng béo này lại vô tư lắm cơ, cái gì cũng chả lo hết, anh lại bắt đầu chơi trượt cầu tuột trên đồng vàng rồi kìa.

Phong Liên Trúc gấp đến mức đi lòng vòng trong hang ổ, lúc thì nhìn về phía nhóc rồng nhỏ, khi thì sờ lên túi gấm bên hông.

Túi gấm, chờ đã!

“Hệ thống, Pang Kirates có thể mang vật phẩm từ thế giới game về lại thế giới tinh tế mà, vậy anh ấy cũng có thể mang chiến giáp trở lại game chứ?” Phong Liên Trúc bừng tỉnh nói.

[Với thực lực của Pang Kirates thì có thể, nhưng cần bị trừ một số điểm rất lớn ạ. Những chiến giáp vượt xa trình độ kỹ thuật của thế giới game chỉ có thể xuất hiện ở bên đó dưới dạng số liệu thôi chứ không thể làm ảnh hưởng tới thế giới thực được. Hệ thống sẽ theo giỏi nghiêm ngặt những vật phẩm có trình độ kỹ thuật siêu khoa học, một khi có ai định mang nó khỏi game, hệ thống sẽ tiêu hủy vật phẩm.]

Vậy thì không sợ, muốn hủy thì cứ hủy đi.

“Chẳng lẽ mấy đồ vật trong túi gấm này không được xem là vật phẩm kỹ thuật siêu khoa học hả?” Phong Liên Trúc hỏi.

[Chúng là những vật phẩm kỳ ảo, quá ba ngày sẽ biến mất thôi. Lân giáp vàng hoe của Pang Kirates cũng vậy, nếu không quay lại thế giới game trong vòng ba ngày thì cũng sẽ biến mất.]

Rồng béo chỉ có thể ở lại thế giới tinh tế trong ba ngày thôi, Phong Liên Trúc nhìn nhóc rồng béo vui vẻ trên đồng vàng, mặc dù hơi khó xử nhưng vì thời gian đang gấp, cậu cần phải nói ra yêu cầu của mình.

“Anh Pang ơi, tôi có một yêu cầu quá đáng, là về nhiệm vụ ạ.” Phong Liên Trúc khổ sở nói, “Kỳ thi tốt nghiệp tiểu học của tôi yêu cầu phải có người giám hộ lên mạng cùng, anh có thể giả trang thành người giám hộ của tôi không ạ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: Sau lưng không có vảy, xấu lắm, không muốn để A Trúc ngắm đâu, không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.