“Sư huynh, bao giờ đợt đệ tử thứ hai mới đến?”
“Lý sư tỷ mới truyền tin, ngày mai hai vị trưởng lão sẽ dẫn thêm một nhóm hai mươi đệ tử tinh anh đến đây, lần này tông môn muốn đến Ma Lâm rừng rập thí luyện để đám đệ tử tăng lên kinh nghiệm thực chiến.”
“Chúng ta nỗ lực tu luyện như vây, lần giao lưu đệ tử của Tứ đại tông môn này, đỉnh Lôi Trì chúng ta nhất định giành được vị trí đầu tiên.”
“Chuyện này chưa thể chắc chắn được, phái Tuyết Sơn mấy lần đều đứng thứ hai, ai có thể chắc chắn được năm nay bọn họ không vùng lên chiếm vị trí thứ nhất.”
“Đúng vậy, ta thấy Mặc sư huynh nói có lý, chúng ta vẫn không nên khinh địch.”
Đám đệ tử tông môn kia lại chụm đầu ghé tai tiếp tục bàn luận, Trường Long thành là một thành trì lớn nằm gần Ma Lâm rừng rập, một khu rừng có diện tích lớn thứ nhất Long Thần đại lục, tài nguyên phong phú, nên đâu đâu cũng thấy người của những đại tông môn và những gia tộc lớn đến đây rèn luyện.
Nơi này rất náo nhiệt, có nhiều cửa tiệm thú vị kỳ lạ, đam mê mua sắm của Diệp Tử có cơ hội được bùng cháy.
“Trạch ca ca, ăn xong chúng ta đi dạo phố tiêu thực được không?” Diệp Tử ngọt ngào hỏi, ánh mắt long lanh đầy chờ mong, giống như hắn dám nói không nàng sẽ khóc cho hắn xem.
Mộc Trạch dở khóc dở cười, chuyện này đâu có gì khó: “Được, nhưng muội không được chạy loạn, cấm buông tay Trạch ca ca ra.” Mộc Trạch sủng nịnh xoa đầu nàng, cẩn thận dặn dò.
“Được nha, chuyện này rất đơn giản.” Diệp Tử thoải mái đáp ứng, cười vui vẻ đến híp cả mắt lại.
“Muội no rồi, chỗ điểm tâm và đồ tráng miệng này muội sẽ cất vào nhẫn chứa vật, chúng ta mau đi thôi.” Nàng phải để dành bụng để đi ăn hàng, chỗ này để sau này ăn sau.
“Được, Phong đi thanh toán, chúng ta đi trước, gặp ngươi ở Tâm Thường các.” Mộc Trạch vừa đứng dậy vừa nói.
“Vâng chủ nhân.”
Trên một con đường sầm uất nhất trong thành Trường Long, Diệp Tử cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng, nào là pháp khí, phù chú, linh sủng . . .
“Trạch ca ca, con Ngọc Thố này muội mua về nuôi được không? Nó thật là đáng yêu. Không được, con hồ ly kia cũng đáng yêu, muội không chọn được, hay là mua cả hai?” Đối với một người yêu động vật như Diệp Tử, tiệm linh thú thật sự là một thiên đường.
“Tiểu Diệp, hai con linh thú này đều có cấp bậc thấp, để mấy ngày nữa Trạch ca ca tìm cho muội một con còn đáng yêu hơn bọn chúng được không?”
“Thật sự?” Diệp Tử nghi hoặc hỏi lại.
“Trạch ca ca đã bao giờ lừa muội chưa.”
“Được! Trạch ca ca mà thất hứa sẽ là con chó nhỏ. Nào nghéo tay.” Diệp Tử kéo tay Trạch ca ca qua, đóng dấu xong thì vui vẻ đi ra ngoài cửa tiệm bán linh sủng lớn nhất của thành Trường Long.
Mộc Trạch nhanh chóng đuổi theo.
“Hạt dẻ ngào đường đây.”
“Kẹo hồ lô đây.”
“Hoa quả sấy các loại đây.”
. . .
“Trạch ca ca, muội muốn ăn cái kia, cái kia nữa, cái này nữa, chỗ này mỗi thứ mua một loại . . .” Diệp Tử vui vẻ chỉ hết quầy này đến quầy kia, Trạch ca ca trả tiền, không mua chỉ thiệt nàng, nàng mới không ngốc, phải tận dụng lần xuất môn này triệt để mới là vương đạo.
“Được rồi, muội muốn mua bao nhiêu cứ mua, nhưng không được ăn nhiều, biết không?”
“Hì, muội biết rồi, mỗi ngày muội sẽ ăn một ít thôi.”
“Tiểu tham ăn, chỗ đồ ăn vặt này đủ để muội ăn mấy tháng rồi, theo ta vào Tâm Thường các, ta muốn mua cho muội mấy bộ y phục.” Mộc Trạch kéo tay nàng đi về phía một cửa tiệm bán y phục nằm ở con đường náo nhiệt nhất ở thành Trường Long, tiệm này chuyện bán các mặt hàng xa xỉ phẩm, y phục phải đặt trước tầm một hai tháng mới mới hoàn thành xong, bởi vì để làm ra một thành phẩm phải trải qua rất nhiều công đoạn, nào dệt vải, chọn chế nhuộm, rồi còn phải sắp đặt trận pháp, mỗi bộ y phục ở đây đều có đặc điểm riêng, bộ thì thiên về phòng ngữ, bộ thiên về tu luyện.
Y phục có tính năng phòng ngự thì không cần phải nói giải thích nhiều, tên như ý nghĩa.
Còn y phục có tính năng tu luyện là một sản phẩm mới ra mắt của Tâm Thường các, người mặc y phục có tính năng này, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người thường gấp nhiều lần bởi vì y phục lúc này không khác gì một tụ linh trận pháp biết di động, chính vì sự tiện lợi này mà nó rất được ưa chuộng và săn đón, nhưng cái giá để sở hữu một bộ y phục kiểu này không hề rẻ chút nào, mà dù có tiền chưa chắc đã mua được, vì Tâm Thường các, một năm chỉ bán ra hai bộ, một năm một nữ.
Không ngờ một bộ y phục cũng ẩn chứa nhiều thứ phức tạp đến vậy, Diệp Tử hoa cả mắt nhìn từng mẫu y phục trên quyển phác họa, y phục rườm rà như thế này thì mặc kiểu gì.
“Sao vậy?” Mộc Trạch thấy nàng nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Trạch ca ca, không có bộ nào đơn giản dễ mặc sao? Những bộ này đẹp thì đẹp thật nhưng không có tính thực dụng, rườm rà như vậy sao muội hoạt động được, chả nhẽ cả ngày ngồi yên như một bức tượng?”
“Được, để Trạch ca ca chọn cho muội vài bộ đơn giản.” Mộc Trạch nói xong vứt cho Dạ một cái ánh mắt, Dạ hiểu ý, thực ra không ai biết Tâm Thường Các là sản nghiệp của Mộc Trạch, được thành lập cũng gần được tám năm, hắn là một người không để ý nhiều đến ăn mặc, nhưng không hiểu như thế nào từ khi gặp Diệp Tử tính cách của hắn lại thay đổi, cứ có thời gian rảnh là hắn chìm đắm vào linh dược thiện và pháp trận, y phục có tính năng tu luyện cũng từ đó mà được ra đời, từ xưa đến nay y phục chỉ có tính năng phòng ngự, để làm ra một bộ y phục có tính năng tu luyện là một chuyện khó như lên trời.
Những bộ y phục có tính năng này được bán ra ở Tâm Thường Các đều là những sản phẩm chưa được hoàn mỹ.
“Vậy Trạch ca ca chọn giúp muội đi, nhất định không được là màu đen, trẻ nhỏ nên mặc màu sáng một chút cho có sức sống, không nên rườm ra, không nên quá sặc sỡ, đủ rồi, chỉ nhiêu đó thôi.”
“Được, vậy muội ra đằng kia xem trang sức đi, có gì vừa ý thì cứ lấy.” Mộc Trạch xoa đầu nàng, giúp nàng vén tóc mai mới rủ xuống rồi mới rời đi, hắn đã để dành cho nàng tầm chục bộ y phục do chính hắn làm và thiết kế, bộ nào cũng là tinh phẩm trong tinh phẩm, vì không biết nàng thích kiểu dáng nào, nên hắn đều chọn đơn giản trang nhã làm chủ đạo, không ngờ ý nàng cũng như vậy.
Nhìn bóng lưng Mộc Trạch rời đi, Tử Vi và Phù Dung mừng thầm cho tiểu thư nhà mình, càng nhìn bọn họ càng thích vị cô gia tương lai này, họ chỉ lo tiểu thư còn nhỏ còn ương bướng sẽ làm Mộc Trạch tức giận, nên luôn để ý từng hành động của nàng.
Lúc nãy bọn họ đã nháy mắt đến rớt cả mắt mà tiểu thư vẫn mặc kệ, nhất quyết không buông tha cho cửa tiệm bán đồ ăn vặt nào.
“Tiểu thư, mặc dù Mộc công tử nói như vậy nhưng nam nhân nào không thích nữ nhân mình biết điều cơ chứ, người không nên vì được Mộc công tử chiều chuộng mà thả lỏng, nam nhân đều là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ.” Tử Vi thao thao bất tuyệt khuyên nhủ Diệp Tử.
Mặc dù nàng ấy chưa có mảnh tình vắt vai nào, nhưng mấy hộ pháp khác nói nam nhân là thứ động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, bây giờ tiểu thư nhà nàng còn nhỏ, Mộc công tử không biết phải đợi đến bao giờ, nhỡ hắn đợi không nổi thay lòng thì sao, tiểu thư nhà nàng càng phải xinh đẹp hiểu lòng người, như vậy mới bắt được trái tim của Mộc công tử lâu dài.