Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 144: Chương 144: Chiến ý sục sôi




Hắn lời vừa dứt, kiếm cương lập tức đại thịnh, Thiết Sát nhanh như chớp hướng về Vân Điền lao tới, Vân Điền không dám khinh thường lập tức vận công tối đa.

Hắn tuy nói vậy nhưng vẫn là rất sợ hãi, mặc dù có thần binh lợi khí trong tay cũng không làm cho hắn lòng tin tăng nhiều thêm chút nào, nhất lưu cảnh giới hắn đã lĩnh giáo qua sức mạnh, hắn không phải đối thủ cua đối phương.

Nhưng thua sức mạnh không thể thua trận thế, thả vài lời hung ác vẫn là nên làm.

cũng bởi hắn nghĩ vậy nên giờ hắn mới trở thành đối tượng tấn công đầu tiên của Thiết Sát.

Thiết Sát lao tới nhanh chóng, nhất lưu tốc độ ưu thế lúc này lập tức được triển khai ra, Vân Điền gần như thấy hắn biến thành tàn ảnh xông tới mà thôi.

Vân Điền trong lòng chìm xuống, hắn đã bắt đầu hối hận bản thân xung động trộm ra trấn gia bảo kiếm để bây giờ bị người nhìn chằm chằm.

Trên giang hồ vốn cũng không yên bình như vậy. một môn công pháp hay bảo vật đều có thể cuốn lên gió tanh mưa máu tranh đoạt huống hồ là hắn Vân gia bảo kiếm.

Nếu không thể bảo vệ bảo kiếm tới lúc Vân gia đuổi tới, sợ rằng hắn cái này nhị công tử thân phận cũng không giúp được hắn bao nhiêu.

Nặng thì trực tiếp đánh chết, nhẹ thì diện bích mười năm hối lỗi.

Đối với một cái thanh niên như hắn, diện bích mười năm thanh xuân coi như xong, đây là kết quả hắn không thể chấp nhận được.

Bởi vậy hắn cần chiến đấu cùng phản công.

Nội công vận chuyển tới tối đa, Vân Điền lập tức chém ra một kiếm mở màn giao đấu:

“ Điệp lãng kiếm pháp - tam điệp lãng!”

kiếm của Vân Điền như là có thêm hai đạo tàn ảnh ở phía sau cực kì nhanh chóng hướng đang lao tới Thiết Sát chém mạnh mà ra.

Chỉ cần Thiết Sát đỡ một đòn này, hắn sẽ nhận lấy thêm hai lần xung kích lực lượng, đây chính là điệp lãng kiếm pháp chỗ thần kì.

Thiết Sát giống như là không hề để kiếm pháp của hắn ở trong lòng, hắn cũng là vung kiếm ra:

“ bạo phong kiếm pháp - phong vô ảnh!”

hắn một kiếm lập tức hướng Vân Điền chém mạnh mà tới, một kiếm này vô cùng bình thường không có chỗ nào đặc biệt giống như là muốn nhường phần thắng cho Vân Điền vậy.

Vân Điền thấy vậy trong lòng vui vẻ,đối phương đây là nhất lưu nên coi thường bản thân muốn nhường hắn sao?

Vân Điền biết cho dù là nhất lưu nếu gặp phải tam điệp lãng của hắn không cẩn thận cũng sẽ phải trọng thương, đối phương nếu đã khinh thường hắn vậy thì hắn nhất định phải tận dụng cơ hội này.

Trên ta vốn phát lực chín thành lập tức toàn bộ phát ra, Vân Điền muốn cho đối phương một cái kinh hỉ bất ngờ.

Đáng tiếc hắn quá xem thường đối thủ, hoặc là quá đề cao bản thân.

Một kiếm chém ra lại như chém vào không khí, trong lòng Vân Điền lập tức lộp bộp một tiếng.

Từ phía sau hắn âm phong cuốn lên, từng cơn gió sắc bén như là đao phong, sát khí lạnh lùng nghiêm nghị nhanh chóng ở sau lưng hắn truyền tới thổi cho hắn sống lưng lành lạnh.

Vân Điền cảm giác mình như đang đi bên canh bờ vực, sẩy chât một cái thôi cũng sẽ bị vực sâu thôn phệ, cảm giác tim đập nhanh chóng cùng trong lòng sợ hai vô cùng chân thực.

Nhưng tất cả những thứ này đều là Thiết Sát sát ý đối với hắn khiến hắn gặp ảo giác mà thôi, may mắn đối phương sát ý còn rất mịt mờ chưa đủ hình thảnh ý cảnh hoặc sát ý ngưng tụ một đường tấn công tinh thần chủng loại loại hình.

Nếu không Vân Điền sợ rằng sớm đã thua trận.

Vân Điền một bước chân cực nhanh bước ra phía trước, trong miệng lại là rống to:

“ điệp lãng kiếm pháp - điệp lãng hồi hải!”

hắn như là sóng đánh vào bờ sau đó lại rút trở về biển lớn, Vân Điền bước lên một bước nhưng lại kiếm lại không đâm về phía trước mà là thình lình chuyển người cực kì hiểm yếu đâm ra một chiêu hồi kiếm về phía sau.

Keng!

Thiết Sát từ như một làn hắc phong hiện hình, hắn không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Vân Điền, may mắn Vân Điền còn có một chiêu này ứng đối nếu không sớm đã biến thành quỷ dưới kiếm của hắn.

Thiết Sát cười lạnh, đây chỉ là khởi đầu mà thôi màn hay còn ở phía sau.

Cương khí trên kiếm hắn sáng lên, Thiết Sát kiếm đập mạnh vào truy phong kiếm của Vân Điền.

Vân Điền một kiếm là binh đi hiểm chiêu mới có thể chặn lại kiếm của Thiết Sát, một kiếm này cũng chưa kịp ngưng tụ lực lượng bao nhiêu, Thiết Sát lập tức nổi lên làm khó khắn khiến hắn trong lúc nhất thời không kịp trở tay.

Vân Điền kiếm bị đánh vạt ra, hắn trung môn trong nháy mắt mở rộng, Thiết Sát sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy vung kiếm liền chém.

Thiết Sát cũng không dùng chiêu thức gì hoa lệ mà là rất bình thường nhanh chóng chém ra hai kiếm, Vân Điền trong nháy mắt đó không kịp đón đỡ chỉ có thể sử dụng thân pháp khổ sở né tránh, kiếm cương liên tục hai lần ở trên người hắn sượt qua khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng cuối cùng cũng là có thể tránh thoát, Vân Điền trong lòng âm thầm may mắn vội vàng lui ra khỏi vòng chiến đấu tìm cơ hội bình tĩnh lấy lại khí.

Nhưng vừa bước đi được mấy bước, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, ánh mắt trợn to lên.

Hắn giống như không dám tin nhìn trước ngực của mình, ở trước ngực một cảm giác đau đớn cực kì nhanh chóng đang lan tràn ra, hai đạo kéo dài vết kiếm ở trước ngực hắn như là một đóa mĩ lệ huyết hoa nổ tung mà ra.

Vân Điền vội vàng ôm lấy ngực mình, sắc mặt tái nhợt chống lấy kiếm quỳ một chân trên đất.

Hắn dùng ngón tay nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, thở dốc rặn từng chữ nói:

“ ta.. đã.. tránh...”

Hắn còn chưa nói xong, Thiết Sát đã lại lần nữa triển khai thân pháp xông tới, Vân Điền muốn né tránh nhưng lần này hắn lực bất tòng tâm.

Trước ngực vết thương đau đớn cùng đổ máu để hắn không thể di chuyển được, chỉ cần hơi động Vân Điền liền hít một ngụm khí lạnh vì đau đớn.

Hắn lúc này đã hối hận, tại sao bản thân lại đi trộm ra gia tộc bảo kiếm, tại sao lại đi khiêu khích tên này nhất lưu cao thủ làm cái gì?

Đúng là cái miệng làm hại cái thân a!

Bốp!

Thiết Sát một cái chân to đá ngay vào đầu hắn, Vân Điền như là một cái vô lực búp bê ngã lăn ra đất, miệng phun máu tươi.

Hắn còn chưa kịp động, Thiết Sát chân to lại như là một cái thiết trụ dẫm mạnh lên tay phải cầm kiếm của hắn dẫm đến hắn muốn nát cả bàn tay ra.

A a a a a a!

Thét dài đau đớn từ miệng Vân Điền liên tục truyền tới, tay phải của hắn đã bị Thiết Sát dẫm mạnh còn không ngừng dày xéo, Vân Điền không chịu nổi lập tức thả ra trong tay mình kiếm.

Kiếm khách coi kiếm như sinh mạng mình, bọn hắn sẽ không dễ dàng gi buông tha kiếm, một khi kiếm rời tay cũng chính là thời gian nguy hiểm nhất của bọn hắn, vô cùng dễ dàng bị đánh bại.

Mà Vân Điền bây giờ tình huống bại cục đã định, không thể vãn hồi.

Vân gia bộ mặt cũng bị hắn làm cho mất hết, sợ rằng lần này trở lại sẽ bị trách phạt cực kì nặng nề.

Quan trọng hơn là, Vân gia trấn gia bảo kiếm Truy phong kiếm đã bị người đoạt lấy, hắn tội lần này xem như lớn.

Trong lòng như tro nguội, Vân Điền hai mắt chết lặng nhìn Thiết Sát nhặt lên truy phong kiếm ở trên tay múa ra từng đóa kiếm hoa, Thiết Sát vui vẻ nói:

“ kiếm tốt, kiếm tốt a. ở trong tay ngươi chính là minh châu bị long đong, không bằng để ta sử dụng mới có thể để nó phát huy ra lớn nhất tác dụng!”

Thiết Sát vui vẻ đùa nghịch kiếm mới, hắn kiếm cũ cũng được thu vào, lần này hắn sử dụng là truy phong kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Từ Tiểu Bạch nói:

“ tiếp theo là đến lượt ngươi!”

Từ Tiểu Bạch nãy giờ đều đang xem hắn cùng Vân Điền chiến đấu, đã hơi rõ ràng lộ số chiêu thức của đối phương, hắn cũng phải cảm ơn Vân Điền ra lực.

Nhưng nhìn Vân Điền một bộ như tro nguội nằm ở dưới đất, ý chí không lên nổi nửa phần, đối với tương lai mờ mịt vô vọng hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tên này bị người bại quá nhanh chóng cùng triệt để, đến bại thế nào cũng không biết, hắn sợ rằng đối với võ đạo đã sản sinh hoài nghi.

Tương lai nếu không giải khai trong lòng khúc mắc, sợ rằng đối với nhất lưu cảnh đã vô vọng.

Võ công bình thường, ý chí yếu nhược nhưng lòng tự trọng lại quá cao, ảo tưởng về thực lực của bản thân, lại thích gáy to.

Vân Điền kết cục ngày hôm nay cũng là hắn tự chuốc lấy mà thôi.

Triệu Vô Cực lúc này lên tiếng nói:

“ ngươi cũng nhìn thấy thực lực của hắn rồi đấy, vẫn còn muốn lên sao?”

Hắn nhìn ra được, Từ Tiểu Bạch trong ánh mắt chiến ý hừng hực. hắn đã đối với Thiết Sát cảm thấy hứng thú, muốn cùng cao thủ so chiêu, khiêu chiến cực hạn của bản thân mình.

Triệu Vô Cực vô cùng hiểu rõ, một cái võ giả không ngừng khiêu chiến cực hạn của bản thân, cùng cường giả so chiêu quan trọng như thế nào.

Chỉ có không ngừng chinh phục đỉnh cao mới, mới có thể khiến một cái võ giả đạt tới được cảnh giới mà trước giờ chưa ai đạt tới, trở thành trên giang hồ chí cường nhân vật.

Từ Tiểu Bạch tâm thái này đã bắt đầu đi đúng đường, đối với cường giả không phải e ngại mà là khát khao chiến đấu, ở bên hắn lâu ngày coi như cũng là bị ảnh hưởng được một số thứ tốt.

Hắn trạng thái như vậy không thể đi phá vỡ, Triệu Vô Cực cũng không muốn ngăn cản.

Hắn muốn đấu liền để cho hắn đấu thôi, Triệu Vô Cực sẽ ở một bên nhìn xem, chọn đúng lúc thời cơ hắn nguy hiểm can thiệp.

Hắn nhất định sẽ không để Từ Tiểu Bạch trở thành vong hồn dưới kiếm của Thiết Sát.

Cho dù Thiết Sát là nhất lưu cảnh, đến từ thế lực thần bí Thần Điện, chiến lực kinh người, hắn hôm nay cũng nhất định phải cùng đối phương một trận chiến.

Mà Từ Tiểu Bạch cũng có cường giả kiêu ngạo, hắn muốn đơn đấu Thiết Sát, Triệu Vô Cực không thể xen vào.

Lúc này Thiên gia tinh anh kiếm đội cũng đã tới một cái lập tức báo cáo nói:

“ tiểu thư, gia chủ truyền lời đoàn đội về ngươi tùy ý điều hành, phải xử lí thật tốt tình hình ở đây!”

Thiên Tinh Nguyệt gật đầu, cha nàng sợ rằng đang xem lần này là một khảo nghiệm khảo sát nàng, có thể hoàn mĩ bảo vệ Thiên gia danh tiếng cùng xử lí tốt sự việc ở đây hay không sẽ ảnh hưởng tới cha nàng đánh giá năng lực của nàng.

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng lên tiếng nói:

“ Thiên tiểu thư, kiếm đội của ngươi sợ rằng không phải của hắn đối thủ đâu, ngươi bao vây đám thuộc hạ của hắn thì còn được, ở đây tạm thời để ta cùng Từ Tiểu Bạch tới đi!”

Thiên Tinh Nguyệt nhìn rõ tình huống, nào do dự một chút lập tức gật đầu, chiến trường chỗ này không phải đám tinh anh kiếm đội có thể giải quyết, nàng chỉ có thể hạn chế mấy tên thuộc hạ của Thiết Sát tránh để bọn hắn làm ra cái gì yêu thiêu thân.

Còn chiến trường chính, nếu hai cái tân tinh mới nổi ở Hỏa Vân Thành muốn đánh, vậy cứ để bọn hắn đánh.

ở đây là địa bàn của Thiên gia, các nàng có năng lực dọn dẹp tất cả rắc rối.

trong lòng có quyết định Thiên Tinh Nguyệt nói:

“ vậy nhờ Triệu công tử rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.