Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 259: Chương 259: Chiêu thức mới!




Lưu Ngạo bởi vì bị mê hoặc bởi Triệu Vô Cực ý cảnh nên tiêu hao hết lợi thế của bản thân, hai người lúc này đều đang điên cuồng tiêu hao nội lực đi công kích đối phương, ai tiêu hao hết nội lực trước người ấy tất bại.

Mà Lưu Ngạo cực kì tinh tế cảm nhận được hắn nội lực tiêu hao so với Triệu Vô Cực càng nhanh, hắn tuy mỗi lần đều rất nhỏ bé nhưng đang dần dần mất đi lợi thế bị Triệu Vô Cực ép ngược trở lại từng chút từng chút một.

Lưu Ngạo sao có thể chấp nhận được điều này, hắn ánh mắt trợn to bên trong trần đầy tia máu, Lưu Ngạo muốn liều mạng, hắn bằng mọi giá phải thắng!

“ Tinh vẫn- mười hai thành công lực!”

Lưu Ngạo điên cuồng vận chuyển nội lực, khóe miệng hắn lập tức tràn ra một tia máu tươi, đây chính là vận công quá đà đưa tới phản phệ kết quả nhưng hắn không hề chú ý.

Hắn chính là muốn bất chấp giết chết Triệu Vô Cực, cho dù sau này nội thương hay tổn thương căn cơ cũng có thể chấp nhận được.

Triệu Vô Cực vốn đang chiếm thượng phong bỗng nhiên bị Lưu Ngạo điên cuồng vận công đẩy ngược lại, trên mặt hắn lập tức đỏ lên một chút, một ngụm khí có chút không thông thuận.

Răng rắc!

Cương khí trên tay phát ra một cái cực kì nhỏ bé tiếng vang vỡ, Triệu Vô Cực cùng Lưu Ngạo đều cực kì nhạy bén phát hiện ra điểm này.

Lưu Ngạo điên cuồng cười to:

“ ha ha ha, Triệu Vô Cực! Ngươi cương khí xem ra không chịu nổi a! ở nhị lưu mạnh mẽ ngưng tụ cương khí tuy rằng mạnh mẽ thật sự, nhưng vẫn không phải là đột phá nhất lưu tự nhiên ngưng tụ cương khí a! ta dùng cực phẩm bội kiếm võ công lại là tất sát kĩ của Lưu gia chúng ta, cho dù là nhất lưu cũng phải chết ở dưới một kiếm này của ta, ngươi làm sao có thể gánh chịu! Ngươi đã sẵn sàng đi chết chưa?”

Triệu Vô Cực khuôn mặt âm trầm, không hề trả lời Lưu Ngạo mà điên cuồng vận chuyển nội lực tới chống lại kiếm của đối phương đâm tới phá vỡ cương khí của hắn.

Cương khí này tuy là dùng linh dược đề luyện mà ra, nhưng Triệu Vô Cực lại giống như là trẻ em cầm súng, tuy uy lực mạnh lại không thể sử dụng ra nó thần uy, vẫn còn là quá miễn cưỡng.

Bởi vậy hắn mới bị Lưu Ngạo điên cuồng tấn công đánh ra một cái vết nứt.

Lúc này tình thế lại nghiêng về phía Lưu Ngạo, Triệu Vô Cực lập tức ở vào thế yếu.

Một người không nhịn được lo lắng nói:

“ Triệu Vô Cực phải bại sao? Dù sao Lưu Ngạo cũng là Tiềm long bảng đệ nhất nhân, hắn thắng cũng bình thường a!”

“ ngươi thì biết cái gì! Lưu Ngạo chính là bất chấp hậu quả vận công cường công. Cho dù hôm nay hắn thắng sau này nhất định để lại ám tật khiến cho tiến cảnh khó khăn hoặc là không thể tiến cảnh. Ngược lại Triệu Vô Cực cũng có thể cường hành vận công a, không phải chỉ mỗi Lưu Ngạo mới biết làm trò đó!”

“ muốn cường hành vận công chỉ có đỉnh cấp công pháp mới có thể làm được ngươi nghĩ Triệu Vô Cực có đỉnh cấp công pháp tu luyện sao?”

“ ngu ngốc, nếu hắn không có đỉnh cấp công pháp sao có thể ở tuổi trẻ như vậy liền mạnh mẽ như thế? Một đường đột kích Tiềm long bảng đánh không địch thủ, ai dây vào hắn ai xui xẻo a!”

“ nếu Triệu Vô Cực bất chấp hậu quả vận công vậy Lưu Ngạo chẳng phải vẫn là thua sao?”

“ cái này cũng khó nói, ai biết Lưu Ngạo còn cái gì lá bài tẩy hay không? Mấy cái đại gia tộc luôn luôn là lắm chiêu nhiều trò không thể biết trước được!”

“trận đấu này thật hấp dẫn a, không ngờ nhị lưu cũng có thể đánh ra thế trận như vậy. Hôm nay đến đây quả nhiên khôn đến nhầm!”

Triệu Vô Cực cùng Lưu Ngạo bên kia vẫn tiếp tục giằng co, nhưng khí thế của Lưu Ngạo lại một lần nữa bị Triệu Vô Cực hãm lại.

Lưu Ngạo trên trán mồ hôi đang dần dần nhỏ ra, hắn sắc mặt cực kì khó xem.

Cho dù cường hành vận công, vẫn không thể đánh nát cương khí của đối phương sao? Tên Triệu Vô Cực này cương khí rốt cục lại có bao nhiêu cứng a? hắn làm sao tu luyện được như thế cương khí?

Cho dù là nhất lưu, trước đây hắn là gặp không ít, cũng chả có mấy người có được mức độ này cương khí a. Nếu có đều là nhất lưu cảnh giới lâu năm cao thủ, Triệu Vô Cực một cái nhị lưu đỉnh phong cao thủ trẻ tuổi sao có thể làm được!

Nhưng hắn rất nhanh lại phát hiện ra một sự việc càng làm cho hắn tuyệt vọng.

Triệu Vô Cực cương khí không ngừng đẩy lùi mũi kiếm hắn ra, vết nứt đang có dấu hiệu tu bổ lại.

Mất bao nhiêu công sức đánh tới bây giờ, sao có thể để cho Triệu Vô Cực có cơ hội thở dốc.

Triệu Vô Cực tuy sắc mặt cực kì kém, cũng là vì bản thân cố gắng vận chuyển chu thiên tuần hoàn nội công dẫn tới nhưng hắn hẳn là còn dư lực, nếu cứ thế này hắn ắt phải bại a.

Trong lòng không cam lòng, Lưu Ngạo lập tức quái khiếu nói:

“ khặc khặc kiệt kiệt kiệt,Triệu Vô Cực, là ngươi ép ta a!”

Lưu Ngạo dùng tay trái vỗ ngực một cái, một ngụm máu tươi phun ra hắn kiếm trên tay lại mạnh mẽ đâm tới một lần nữa.

Chiêu thức này tuy không phải cuồng bạo cũng không phải huyết tế nhưng lấy tổn thương của bản thân đổi lấy sức mạnh công kích có một chút giáng vẻ giống thất thương quyền, nhưng Lưu Ngạo sử dụng chính là kiếm.

Răng rắc!

cuối cùng Triệu Vô Cực cương khí vẫn là không chịu nổi một đâm này tan nát, kiếm của Lưu Ngạo lập tức đâm vào Ẩm huyết thủ sáo của hắn, tóe lên một đạo hỏa hoa.

Lưu Ngạo ánh mắt khát máu nhìn lấy Triệu Vô Cực quát to:

“ Triệu Vô Cực, ngươi phải chết, ha ha ha ha!”

Triệu Vô Cực khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn chính là bị phá tan cương khí mà phản phệ chấn thương nội phủ.

Thương thế tuy không quá nghiêm trọng nhưng tình hình của hắn đang cực kì nguy hiểm, không bao lâu nữa Lưu Ngạo thật sự muốn đâm xuyên hắn rồi.

Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch khó xem, hắn cũng đã gần tới mức sức cùng lực kiệt rồi.

Lúc này từ bên dưới bỗng nhiên truyền tới một âm thanh to lớn cổ vũ:

“ Vô Cực, cố lên! Ta tin tưởng ngươi sẽ thắng!”

Triệu Vô Cực ánh mắt liếc qua, quả nhiên là Từ Tiểu Bạch tên này.

Đối phương ở dưới đài đang nhíu chặt mày điên cuồng gọi to cổ vũ hắn, tuy không thể đưa tới cái gì sức mạnh thực chất nhưng để cho tinh thần của hắn phấn chấn không ít.

Triệu Vô Cực trong lòng có quyết định.

Hôm nay tới Thiên Vân Thành không thể cứ thế bị bại a, nếu không sau này sợ rằng sẽ rất nhiều người mượn chuyện này chê cười hắn, ở Thiên Vân Thành cũng là gặp không ít khó chịu.

Hắn không muốn phải khó chịu, đơn giản vì hắn có thực lực!

Hắn không muốn ở trước mặt Từ Tiểu Bạch có được sự cỗ vũ nhiệt tình như vậy mà lại chiến bại bất kì ai, nhất là Lưu Ngạo cái này cùng cảnh giới thiên tài.

Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Ngạo, nhàn nhạt mở miệng nói:

“ thời gian này ngươi tu luyện có thành tựu đúng không? Ta cũng có một chút thành tựu, ngươi nếm thử xem nhé!”

Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu, Lưu Ngạo lập tức cảm giác được không ổn một chút nào!

Đối phương vậy mà còn có tuyệt chiêu chưa dùng? Hắn là hư trương thanh thế vẫn là sự thật? Nếu đối phương có lá bài tẩy, hắn phải dùng cái gì đến đón đỡ?

Trong nhất thời Lưu Ngạo có chút chột dạ, hắn lúc này trên mặt không còn cái gì vẻ điên cuồng đắc ý thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, bởi vì hắn đã bài tẩy ra hết.

Lưu Ngạo cũng không mang cái gì cuồng bạo đan, đơn giản bởi vì ở Biện kinh thành không có ai có thể khiến hắn sử dụng thứ này, cái giá đánh đổi cũng quá to lớn.

Hắn là thiên kiêu, thương hội tay chân lại nhiều, sao có thể tự mình vất vả cắn cuồng bạo đan động thủ được.

Như thế tiêu hao tiềm năng, hắn gánh không nổi.

Bởi vậy hắn lúc tới Thiên Vân Thành cũng không mang theo thứ này, nếu Triệu Vô Cực thật có hậu chiêu, hắn là vô phương giải trừ nguy cơ.

Triệu Vô Cực tay trái lúc này bỗng nhiên cương cứng lên, hắn sắc mặt từ hơi nhợt nhạt lập tức trở thành trắng xám, bởi vì lúc này trên tay trái cổ tay của hắn chính đang nổi lên hai vòng âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn.

Lưu Ngạo ánh mắt trợn to, hiện lên một vẻ tuyệt vọng vô cùng.

Đối phương đây thật sự là có hậu chiêu a, hắn đang cùng Triệu Vô Cực đối chiêu hai người điên cuồng tiêu hao nội lực lẫn nhau vậy mà Triệu Vô Cực vẫn còn có thể ngưng tụ ra một lần nữa âm dương hoàn thi triển Thiên Địa Tinh biến chưởng? hắn nội lực ở đâu ra?

Nếu Lưu Ngạo là người hiện đại hắn hẳn sẽ nói một câu:cái này không khoa học a!

Lưu Ngạo chính là không biết Triệu Vô Cực nội tình.

Công pháp Tử Hà Bất Diệt thần công của hắn vốn là ngự trị ở đỉnh cấp công pháp hàng ngũ phía trên cùng, bản thân hắn tu luyện cũng đã nhiều lần tới cực hạn của nhị lưu đỉnh phong, nội công phản hồi về đều bị Triệu Vô Cực củng cố căn cơ, bởi vậy hắn chiến lực không chỉ là nhị lưu đỉnh phong đơn giản như vậy.

Lúc cần thiết, dưới tình huống không cắn dược không dùng bí pháp, Triệu Vô Cực vẫn có thể mạnh mẽ sử dụng nội công, bởi vì hắn nội công tinh thuần hơn người khác rất nhiều lần.

Lưu Ngạo âm trầm nói:

“ cho dù ngươi có thể ngưng tụ chưởng pháp thì thế nào, kiếm chỉ có một đã bị tay phải của ngươi đối chiêu, ngươi không thể động vào người ta thì làm sao có thể đả thương được ta!”

Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn hắn hỏi lại:

“ ai nói với ngươi ta phải chạm vào người ngươi mới đả thương được ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.