Tống Thư Sơn thấy Triệu Vô Cực hào sảng như vậy, có chút mộng. Nhưng sau đó hắn rất hiểu ý, sư huynh là nội môn trưởng lão con trai, sao có thể thiếu chút này điểm cống hiến, hắn hẳn là chỉ muốn trải nghiệm một chút ngoại môn nhiệm vụ đường a.
Nếu Triệu Vô Cực biết Tống Thư Sơn suy nghĩ hắn sẽ lập tức mắng to:
“ ta thiếu điểm cống hiến, thật rất thiếu, nhưng không cần đi cướp công sức lao động của người khác, ngươi hiểu không?”
Có thể phục chế Triệu Vô Cực thành công chính là của đối phương bản sự, bởi vậy hắn cũng không cần thiết ăn chặn của đối phương một đầu này điểm cống hiến, như vậy hắn cùng cặn bã nhóm khác nhau chỗ nào.
Nhiệm vụ còn nhiều, chỗ tốt để nhặt còn không hết, sao phải đi đánh cướp của mấy cái tân tấn đệ tử a!
Bọn hắn cuộc sống, quả thật không dễ dàng chứ?
Đến cả Triệu Vô Cực cái này nội môn trưởng lão con trai còn cảm thấy Thanh Vân Tông cuộc sống không dễ dàng, chứ đừng nói đám người kia.
Tống Thư Sơn quả nhiên tin tức rất linh thông, đối với nhiệm vụ cũng rất hiểu rõ, hắn ánh mắt sáng lên nói:
“ sư huynh chờ một chút, ta suy nghĩ suy nghĩ!”
hắn rơi vào trầm mặc, Triệu Vô Cực cũng không vội thúc dục.
Thời gian tự tìm nhiệm vụ còn không bằng chờ đối phương kiến nghị còn nhanh a!
Tống Thư Sơn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên nói:
“ ta hiện tại biết một cái nhiệm vụ thích hợp sư huynh đây!
Thanh Vân Tông chúng ta luyện đan sử dụng linh nhũ, sư huynh hẳn là biết thứ này a!”
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn đương nhiên biết.
Thanh Vân Tông có một cái thiên nhiên động đá, bên trong cực kì rộng rãi, có vô số đầu thạch nhũ từ trên trần rủ xuống.
Mà cái này thạch nhũ thường thường cứ mấy phút một lần lại chảy ra một đầu linh nhũ, chỉ cần một giọt liền có thể luyện một lô đan dược, mỗi ngày sản xuất lượng cực lớn, tiêu hao cũng đồng dạng cực lớn.
Linh nhũ này chỉ là hạ phẩm linh nhũ mà thôi, lúc luyện đan đến kết đan giai đoạn cho vào một giọt có thể tăng cường một chút tỉ lệ thành đan, khiến cho đan dược kết đan nếu may mắn có thể nhiều 1 2 viên, như vậy có thể tăng cao năng suất hiệu quả luyện đan.
Bởi vậy linh nhũ là thứ không thể thiếu trong lúc luyện đan, bất kể là học đồ luyện đan sư vẫn là nhập giai luyện đan sư đều cần sử dụng thứ này.
Tống Thư Sơn vui vẻ nói:
“ thu thập linh nhũ cũng là một cái công việc cần người đến làm, mà người làm công việc cực nhọc này chính là đám ngoại môn đệ tử chúng ta.
Cứ mười giọt linh nhũ liền tương ứng với 1 điểm cống hiến, có thể kiếm bao nhiêu điểm cống hiến liền xem bản sự của mỗi người.
Chỉ có một điều, cái này hang động cũng không phải là bình yên như vậy.
Bên trong tồn tại một đám âm ảnh ma chu.
Bọn nó cùng linh điền yêu thử một dạng, cảnh giới rất thấp, nhưng lại thích lén lén lút lút, cực kì đáng ghét.
Nhưng Âm ảnh ma chu so với linh điền yêu thử khó chơi ở chỗ, chúng nếu ở trong bóng tối, sẽ cực độ hòa mình vào bóng tối, mắt thường cực khó có thể nhận ra.
Cho dù là tinh thần lực đảo qua cũng không dễ gì có thể phát hiện được chúng.
Trừ khi là tận lực tìm tòi mới có thể tìm ra được vị trí của một đầu Âm ảnh ma chu đang đứng yên trong bóng tối.
Mà cái này sơn động địa hình, lại là sân nhà của bọn hắn, bóng tối có ở khắp nơi.
Bọn chúng cũng không phải như là linh điền yêu thử như vậy chỉ ăn trộm linh mễ, chúng sẽ còn biết cắn người, hút máu người.
Bởi vậy ngoại môn đệ tử tới chỗ này thu thập linh nhũ thường là kết đội mà đi, một không cẩn thận có người bị cắn, người khác sẽ lập tức hỗ trợ ngay.
May mắn nó độc tố không mạnh, chỉ là gây nên hiệu ứng tê liệt tạm thời mà thôi, bởi vậy chúng ta đám người ngoại môn đệ tử này mới có thể còn sống được như vậy.
Nhưng nếu là xui xẻo người, bị nó hút cạn máu, vậy thì... hắc hắc hắc!”
Triệu Vô Cực vuốt vuốt cằm, cái này Âm ảnh ma chu đối với hắn mà nói, chưa chắc đã là một cái vấn đề.
Triệu Vô Cực có tinh thần lực so với người khác mạnh mẽ nhiều lắm, cường độ tinh thần lực cũng so với người khác càng mạnh, càng bền bỉ dẻo dai.
Bởi vậy nếu có Âm ảnh ma chu dám rình mò hắn, hắn hẳn là trước hết sẽ phát hiện ra.
Linh nhũ hàng ngày tiêu hao số lượng lớn như vậy đám này ngoại môn đệ tử hiển nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn cái này cũng không thể không làm được a!
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ sư đệ có đang bận gì không? Chúng ta cùng một chỗ làm, chiếu cố lẫn nhau!”
Triệu Vô Cực không nói là hắn mang đối phương, mặc dù hắn chính là có tâm ý này.
Tên tiểu tử này rất cơ linh, làm người cũng rất được, hoặc là đối phương cố tình thể hiện như vậy một mặt để lấy lòng hắn, nhưng đây chỉ là một cái khả năng mà thôi.
Triệu Vô Cực cũng không thể đối với bất kì ai cũng nghi ngờ a!
Cho dù hắn là nội môn trưởng lão con trai, đối phương có lấy lòng hắn hiềm nghi, nhưng cũng không cần tự phụ đến gặp ai cũng nghĩ như vậy a!
Như vậy là sẽ không có bằng hữu đấy!
Cho nên thật vất vả mới quen được vài người, không cần đối với ai cũng nghi ngờ này nọ, sống thoải mái một chút, sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Tống Thư Sơn hiển nhiên cũng biết Triệu Vô Cực tâm ý, hắn vui vẻ nói:
“ được thế thì còn gì bằng, ta chỉ sợ sư huynh chê ta tu vi yếu kém, kéo sư huynh chân sau mà thôi!”
“ ha ha ha, sao có thể! Chúng ta cùng đi chứ?”
“ được, sư huynh, xin mời!”
Triệu Vô Cực cùng Tống Thư Sơn đi tới nhiệm vụ đường, hai người phân biệt từ xếp hàng nghiệp vụ đại quân mua được hai cái vị trí, sau đó vui vẻ hướng làm nhiệm vụ vị trí sơn động đi tới.
Sơn động thu thập thạch nhũ tên cũng vô cùng thiết thực, chính là Sơn nhũ động.
Chỉ cần đọc qua cái tên liền biết đây chính là sơn động thu thập linh nhũ của môn phái, Triệu Vô Cực cùng Tống Thư Sơn một đường đi tới, bọn hắn còn gặp không ít người cũng hướng bên này nhanh chóng đi tới, hiển nhiên bọn hắn cũng nhận nhiệm vụ thu thập linh nhũ.
Triệu Vô Cực cùng Tống Thư Sơn một đường cùng đi cùng trò chuyện vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên phía sau hắn một cái âm thanh trong trẻo vang lên:
“ Triệu sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Triệu Vô Cực cùng Tống Thư Sơn đồng thời quay người lại, người lên tiếng chào hỏi chính là một nữ nhân, khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, ánh mắt hơi mông lung giống như buồn ngủ lại mang mấy phần buồn thảm cam chịu chi ý.
Ngực nở mông cong eo nhỏ, một đôi đùi đẹp dài miên man, tiêu chuẩn mĩ nữ.
Đáng tiếc nàng ở trong Thanh Vân Tông lại không hề được bất kì người nào gọi một tiếng tiên tử, bởi vì nàng đã qua tay quá nhiều vị sư huynh.
Người tới không ai khác chính là Triệu Tiếu Tiếu.
Triệu Vô Cực mỉm cười gật đầu hiền hòa nói:
“ có việc gì không?”
“ sư huynh đi về hướng này hẳn là nhận nhiệm vụ thu thập linh nhũ mà tới a! vừa vặn, ta cũng là nhận nhiệm vụ này, không biết có thể cùng sư huynh một chỗ cùng đi hay không?”
Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, mang một người cũng là mang, mang hai người cũng là mang, hắn liền gật đầu:
“ được, đi thôi!”
Tiếu Mị Mị khom người một cái:
“ đa tạ sư huynh. Chuyện lần trước ta còn chưa cảm ơn sư huynh đây, không biết lúc nào sư huynh có thời gian rảnh, ta có thể mời sư huynh uống trà được không?”
Triệu Vô Cực lắc đầu:
“ hảo ý của ngươi ta xin nhận, uống trà vẫn là thôi đi. Dù sao ta cũng là tiện tay giúp đỡ mà thôi!”
Triệu Tiếu Tiếu có chút không buông tha:
“ nhưng vì thế lần đó sư huynh cũng gặp không ít nguy hiểm, ngược lại ta trở về sau bởi vì có công phát hiện mỏ Linh thạch mà còn được chia một bút không nhỏ tiền tài.
Nếu không thể hiện một chút lòng thành, ta trong lòng làm sao có thể yên tâm!”
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
“ không phải ta đều không sao sao? Ta nói rồi, ta thật sự chỉ là tiện tay cứu ngươi, đối với ngươi mĩ mạo hay cái gì đều không cần, ngươi hiểu chưa? Nếu muốn đi, thì theo ta đi thôi!”
nói xong Triệu Vô Cực không cùng đối phương nói nhiều mà trực tiếp tiến lên.
Tống Thư Sơn ở một bên hai mắt đảo đảo, cười nói:
“ sư huynh cùng Triệu Tiếu Tiếu trước đây từng có quen sao? Nàng quả thật là một cái mỹ nhân a! đáng tiếc danh tiếng không được tốt cho lắm!”
Triệu Vô Cực gật đầu:
“ ta từng cứu nàng một mạng mà thôi, tiện tay!”
Triệu Tiếu Tiếu yên lặng ở sau lưng hai người bám theo, không hề nói một lời, cho dù nghe thấy hai người trò chuyện nội dung cũng không hề tỏ ra bất kì cái gì bất mãn.
Triệu Vô Cực đối với nàng xem như không tồn tại, cùng Tống Thư Sơn thoải mái chuyện trò.
Mà Tống Thư Sơn thì hiểu rõ tính cách của nàng, đối với người nào xỉ nhục hay nói xấu nàng, nàng đều thờ ơ không quan tâm, một bộ nửa sống nửa chết bộ dáng, khiến không ít người thương yêu.
Triệu Vô Cực lại cười nói:
“ ngươi một cái bảy tuổi tiểu tử cũng bàn luận nữ nhân mĩ mạo, không cảm giác quái dị sao?”
Tống Thư Sơn cùng Triệu Vô Cực cũng không hề có chút nào câu thúc cười phản bác:
“ không phải sư huynh cũng mới sáu tuổi sao? Tính ra ta so với sư huynh còn lớn một tuổi đây, hắc hắc hắc!”
Triệu Vô Cực mặt xạm lại, tốt a, ngươi nói rất có lí ta không phản bác được.
Tống Thư Sơn lại nói:
“ ta xuất thân từ thương nhân gia đình, ở nhà ta có rất nhiều thị nữ người hầu, phụ thân ta cũng có mấy phòng tiểu thiếp, dạng gì nữ nhân ta chưa gặp qua? Nam nhân nha, bàn luận nữ nhân chính là thiên kinh địa nghĩa, có gì đáng xấu hổ!”
Triệu Vô Cực nhìn hắn một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý:
“ ngươi nói có vẻ rất có lí!”
Tống Thư Sơn cười hắc hắc nói:
“ sư huynh có muốn hay không thu nàng vào tay, Triệu Tiếu Tiếu bây giờ nhất định đang rất cần một chỗ đáp an toàn a!”
P/s: Triệu Vô Cực vốn định sáu tuổi trở lại tông môn, nhưng hắn chậm một năm, như vậy hắn bây giờ phải là 7 tuổi mới đúng, viết một hồi mới nhận ra chính mình ở chỗ này nhầm, từ chương sau sẽ sửa lại Triệu Vô Cực 7 tuổi, mọi người cứ như vậy xem a! tha lỗi cho tác giả, cúi đầu!