Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 465: Chương 465: Đường cùng, khó xử




Đối phương lời vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều bị kinh ngạc.

Thần Điện là một thế lực thần bí, bọn hắn cũng không phải là chỉ mới lần đầu xuất hiện trên giang hồ.

Lúc trước bọn hắn xuất hiện thời điểm, luôn là đang ở tranh cướp bao vật bên trong, muốn đoạt đi cái kia bảo vật.

Thủ đoạn của bọn hắn nhanh chóng tàn nhẫn, thực lực cực cường.

Cùng cảnh giới võ giả đều không phải đối thủ của bọn hắn, muốn hàng phục được đối phương luôn phải phái ra càng cao cấp hơn võ giả dùng cảnh giới áp chế mới được.

Tuy vậy đối phương vẫn thường xuyên đắc thủ, không ít trên giang hồ bảo vật đều bị bọn hắn cho cướp đi, bởi vậy mọi người đối với Thần Điện vô cùng e ngại cùng sợ hãi.

Đáng nói chính là nhiều như vậy người muốn thu thập tin tức của Thần Điện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai thu thập được rất nhiều thông tin của Thần Điện.

Triệu Vô Cực còn nhớ rõ, Bán Thiên Ưng từng nói qua, hắn cũng đang đi tìm Thần Điện tung tích.

Nghe nói ở nơi này có ẩn chứa tam hoa tụ đỉnh bí mất, vô số võ công đã thất truyền trên giang hồ, bao vật vô số, mỗi người ở đó đều là thiên tài.

Bởi vậy hắn muốn đi tìm một chút xem nơi này rốt cuộc là ở đâu.

Đáng tiếc giang hồ rộng lớn, thông tin lại quá ít, bởi vậy Bán Thiên Ưng tìm rất lâu cũng chưa tìm thấy được cái gì quá to lớn tin tức.

Đám người Thần Điện này lại đi mây về gió, lúc đến như là cuồng phong cuốn sạch tất cả, lúc đi lại là như mị ảnh, không để lại chút dấu vết nào.

Bởi vậy cho dù muốn tìm ra đại bản doanh của bọn hắn vô cùng khó khăn.

Mà không chỉ hắn, có mấy vị đỉnh phong viên mãn cường giả khác cũng đang đi tìm, bọn hắn cũng đối với chỗ này vô cùng hứng thú.

Mà bây giờ một cái Thần Điện cao thủ đang ở trước mặt bọn hắn, đối phương chính là kiếm các cao thủ số hai, cảnh giới đỉnh phong hậu kì, nhưng cũng không phải đỉnh phong hậu kì bình thường, mà là đỉnh phong hậu kì viên mãn, sức chiến đấu lại cực cường, có thể đả bại hết Chính khí Minh đám người cùng đang trọng thương Hiền Tụ Nghĩa.

Nếu như Triệu Vô Cực là đỉnh phong hậu kì, hắn cũng có thể làm được như vậy, nhưng bây giờ hắn còn chưa phải, bởi vậy hắn cũng không dám nhảy ra khiêu khích đối phương.

Triệu Vô Cực thực lực cường, căn cơ vững, hắn có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đỉnh phong trung kì mà thôi.

Nếu là đỉnh phong hậu kì, vậy thì cực kì miễn cưỡng, mà đối phương lại là đỉnh phong hậu kì viên mãn, sức chiến đấu lại còn rất cường, quả thật là Triệu Vô Cực không có chút phần thắng nào.

Hiền Tụ Nghĩa nghe đối phương nói mình đến từ Thần Điện, khuôn mặt trở nên âm trầm rất nhiều.

Đám người Thần Điện này không có môt cái nào là người tốt, nơi bọn hắn đến chỉ mang tới giết chóc cùng cướp bóc mà thôi quả thật so với thổ phỉ cũng không khác bao nhiêu.

Mà đám thổ phỉ này còn rất cường nữa, đây mới chính là điều khiến hắn đau đầu.

Thanh niên nhân này nhìn cũng chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt cùng dáng người của hắn thiên gầy gò, bởi vậy nhìn còn trẻ hơn tuổi tác một chút.

Nhưng có thể ở tuổi tác này tu luyện được đến mức độ này, có thể thấy được Thần Điện truyền thừa võ học có bao nhiêu ghê gớm, so với trên giang hồ mặt bằng chung, quả thật đã có thể xem như siêu cấp quái vật lớn.

Mà đối phương lại chỉ là kiếm các đệ nhị nhân vật, vậy trên hắn chắc chắn còn một người nữa, người này hẳn là kiếm các chủ trong miệng của hắn.

Mà có kiếm các, vậy hẳn là còn có mấy cái các khác, như là đao các, thương các,...

Nếu mỗi các trong thần địa đều có thực lực như vậy, thì quả thật là một thế lực vô cùng ghê gớm, trên giang hồ chỉ sợ cũng không còn ai địch nổi được bọn hắn.

Nhưng quan trọng là trước đây bọn hắn cũng chỉ làm một số trộm gà bắt chó việc mà thôi, bây giờ bọn hắn mới chính thức đưa ra của mình nanh vuốt, chính thức cùng đám người trên giang hồ ra tay, tấn công với mục đích càng to lớn hơn.

Nói đúng hơn chính là bọn hắn đang bành trướng, bọn hắn đã không còn thỏa mãn với trước đây lợi ích nữa rồi.

Bọn hắn có thực lực, bởi vậy bọn hắn muốn chiếm được càng nhiều hơn tài nguyên, bởi vậy Chính khí Minh liền bị tấn công.

Đừng hỏi Hiền Tụ Nghĩa vì sao lại suy đoán như vậy, trên đời này, người chết vì tài chim chết vì ăn, đám phàm nhân tài chính là tiền, còn võ giả tài chính là tài nguyên tu luyện.

Hiền Tụ Nghĩa âm trầm lên tiếng:

“ không biết các hạ hôm nay đến đây có gì chỉ giáo?”

Hoài Tử Vận lạnh nhạt cười nói:

“ giang hồ chém chém giết giết loạn lạc quá lâu rồi, Điện Chủ của chúng ta nhìn các ngươi mỗi ngày đều có người chết, vô cùng đáng thương. Điện chủ ban xuống phúc lành cho các ngươi, để các ngươi có một cơ hội chấm dứt cảnh suốt ngày chém chém giết giết, một lòng an ổn tu luyện, mà ta chính là sứ giả của ngài phái ra, cùng các ngươi nói chuyện!”

Hiền Tụ Nghĩa trong lòng âm thầm xem như đây là lời nói nhảm.

Giang hồ không chém giết còn gọi là giang hồ sao? Đối phương lời này chỉ là lời mở đầu mà thôi, tự đưa ra cho mình một cái cao đại thượng lí do, đằng sau mới là chính sự.

Hắn lạnh lùng hỏi:

“ ồ, không biết là cái gì hòa bình phương pháp?”

Hoài Tử Vận cười lạnh nói:

“ chỉ cần tất cả các ngươi thuần phục với Thần Điện, tất cả mọi người trên giang hồ đều đối với Thần Điện kính ngưỡng sùng bài, đối với Thần Điện quỳ bái, giang hồ thống nhất, vậy thì cũng không có phân địch ta nữa, không cần phải suốt ngày chém chém giết giết nữa rồi!”

Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt híp lại, thống nhất giang hồ?

Thần Điện các ngươi là ai? Cho dù có chút thực lực cũng không cần ngông cuồng như vậy a!

Thống nhất giang hồ mộng tưởng không phải là không có người từng mơ qua, mỗi một quãng thời gian giang hồ đều sẽ xuất hiện bậc ngươi anh tài kiệt xuất như là sao băng quật khởi.

Bọn hắn có những người thành công trưởng thành cường giả, lực áp quần hùng, hùng tâm tráng chí vô cùng to lớn đều muốn thông nhất giang hồ, nhưng bọn hắn cuối cùng đều lấy thất bại cáo chung.

Giang hồ hàng ngàn hàng vạn người, mỗi người đều đang vì lợi ích của riêng mình mà chiến đấu mà tranh đấu.

Để cho bọn hắn đám này kiêu căng gia hỏa thuần phục là chuyện không thể nào.

Cho dù thuần phục, lợi ích xung đột là sẽ không bao giờ kết thúc, làm gì có chuyện như đối phương lời nói giang hồ thái bình không chém giết. Huynh đệ trong một nhà còn có thể vì tranh giành thừa kế mà chém giết lẫn nhau, huống hồ là không thân thích các môn phái này? Đúng là chuyện cười lớn.

Hơn nữa nếu chỉ là trên đầu lưỡi thuần phục, vậy thì có ích lợi gì.

Có thể đối với bọn hắn đám người đỉnh cấp tông môn mà nói danh dự rất quan trọng, nói ra sẽ không nuốt lời

Nhưng người khác cũng không giống bọn hắn xem trọng danh dự a, vậy thì mọi chuyện chẳng phải là vô ích?

Hoài Tử Vận nhìn rõ ràng trên mặt bọn hắn cảm xúc biến hóa, lập tức cười lên:

“ ha ha ha, không cần nghĩ cái gì giả vờ đồng ý, bởi vì các ngươi không có cơ hội làm trò đó đâu. Đây là một viên cổ độc đan, ăn nó vào, chúng ta sẽ tin các ngươi là trung thành với Thần Điện của chúng ta, mỗi năm một lần sẽ phát xuống thuốc giải, tính mạng các ngươi cũng sẽ không có gì đáng lo. Đương nhiên cũng có thể không ăn, nhưng kết cục của người không ăn cổ độc đan hôm nay, chỉ có một con đường chết mà thôi!”

Vừa nói hắn vừa đưa ra một viên màu đen khá to đan dược cầm trên tay, mọi người vừa nhìn thấy viên đan dược kia, tất cả tâm đều chìm xuống đáy cốc.

Cổ độc đan, tên như ý nghĩa, nó chính là chưa một con cổ độc ở bên trong, chỉ cần ăn vào, cổ độc sẽ kí sinh trong cơ thể ngươi.

Người hạ độc có thể dùng thủ đoạn đặc thù để kích hoạt cổ độc phát tác bất cứ lúc nào, bởi vậy người ăn vào độc cổ chính là cá nằm trên thớt chờ làm thịt.

Đám này Chính khí Minh người, tất cả mọi người ở đây đều là chưởng môn cấp bậc nhân vật, tâm cao khí ngạo vô cùng, bọn hắn sao có thể chấp nhận được bản thân mình bị nô dịch, tính mạng đều nằm trong tay người khác.

Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt âm trầm đến cực hạn, hiển nhiên đối phương cũng đã sớm nghĩ đến bọn hắn có thể chỉ giả vờ quy thuận Thần Điện, sau đó tiếp tục ở sau lưng giở trò nên đến có chuẩn bị, đã mang theo độc cổ.

Cũng không cần nghĩ bọn hắn chính là đang dọa nạt mà thôi, lấy Thần Điện có thể bồi dưỡng ra bậc này trẻ tuổi cao thủ, bọn hắn có thể có được độc cổ cũng không là cái gì khó khăn sự việc.

Hắn âm trầm nói:

“ Ngũ độc là cái gì của các ngươi?”

chơi độc cổ ở trên giang hồ, ngoài ngũ độc phái ra, hắn cũng không nghĩ ra cái gì môn phái có thể ở trên này độc cổ nhất đạo cùng bọn hắn sánh ngang.

Hoài Tử Vận cười lạnh:

“ Ngũ độc đương nhiên là một cái mắt xích quan trọng trong kế hoạch của chúng ta, bọn hắn đã sớm đầu nhập vào chúng ta, giúp chúng ta nghiên cứu độc cổ!”

Hiền Tụ Nghĩa nghe vậy tâm liền trầm xuống, hôm nay bọn hắn thật sự gặp rắc rối lớn rồi.

Chấp nhận ăn vào độc cổ, vậy thì sẽ bị nô dịch, đối phương bảo gì, bọn hắn đều phải làm như vậy.

Không ăn vào độc cổ, vậy thì cũng đừng nghĩ tới thấy mặt trời ngày mai.

Nhìn tên thanh niên Hoài Tử Vận ánh mắt sắc lạnh, giết người chỉ là một cái vung kiếm mà thôi, hắn không hề để tâm đến một chút việc nhỏ này.

Bọn hắn, phải làm sao lựa chọn bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.