Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 122: Chương 122: Gió đổi chiều , thế giới ác ý bị ngăn chặn




Từ Tiểu Bạch chiến thắng cũng có phần xuất kì bất ý ở trong, dù sao nếu đánh lâu thêm chút cho Mục Chiếu Minh sử dụng ra hết kiếm pháp của hắn thì nguy cơ bại của hắn rất cao.

Chỉ một chiêu Diệp phi vũ của Mục Chiếu Minh đã làm hắn phải xuất ra át chủ bài bảo mệnh của bản thân, đánh càng lâu càng bất lợi.

Không ai biết Mục Chiếu Minh còn cất giấu chiêu thức nguy hiểm cùng sát chiêu gì, nếu có thể một chiêu đánh bại hắn thì nhất quyết đừng dùng chiêu thứ hai.

Trên khán đài lúc này đã sôi trào một mảnh, từng tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên.

Một số tên cờ bạc không dám tin vào sự thật:

“ ông trời của ta a, tên kia thiếu niên là ai? sao hắn có thể đánh bại Mục gia gia chủ a? Mục Chiếu Minh không phải là nhất lưu sao, sao lại có thể nhanh chóng thua cuộc như thế được?”

“ có ai nói cho ta đây là làm sao, có phải đánh trận giả hay không? rõ ràng hai cái nhất lưu một cái nhị lưu đỉnh phong cao thủ mà lại không thể nhanh chóng đánh bại ba cái nhị lưu cao thủ sao? chuyện này chắc chắn có tấm màn đen, mau trả lại bạc đã cược cho ta!”

“ khốn khiếp, tên Mục Chiếu Minh này còn xưng cái gì gia chủ, một cái nhị lưu cũng đánh không lại, phế vật vô dụng không biết hắn là như thế nào leo lên được tới vị trí gia chủ này, mục gia có phải toàn là phế vật hay không?!”

“ha ha ha, ta cược chính là Triệu Vô Cực đám người chiến thắng lần này hẳn là phát tài, tên Triệu Vô Cực ở Thiên giang thành cũng là nhân vật phong vân hắn quả nhiên không làm ta thất vọng a!”

“ chiến đấu còn chưa xong đây, ngươi đừng vội mừng. Cát Hổ sẽ không dễ dàng thua trận, tên tiểu bạch kiểm kia sức lực đã cạn không thể tiếp tục chiến đấu trận chiến này vẫn còn ở thế cân bằng mà thôi!”

“ Lão gia, ngươi thấy tiếp thiếp nói chuẩn không, đám thanh niên kia nhất định thắng, lát nữa ngươi nhất định phải thưởng cho ta a!”

Một số người thì cảm thán thế cuộc biến đổi khôn lường, người vui người buồn:

“ lật trời, lật trời rồi. Hỏa Vân Thành tám đại gia tộc sợ rằng qua hôm nay nhất đinh có biến đổi rồi. mộc gia lần này trụ cột đã gãy, sợ rằng đã suy bại sẽ càng suy bại, sau đó bị các gia tộc khác thôn phệ a!”

“ ha ha ha, cơ hội quật khởi của chúng ta tới rồi, tám đại gia tộc đã trống ra một vị trí, tương lai chúng ta nhất định phải tranh chấp vị trí đại gia tộc này!”

“ còn chưa hết, nếu Cát gia cũng thua, Cát Hổ cũng tử trận tại đây hôm nay, tám đại gia tộc vị trí không chỉ thiếu một mà là thiếu hai, tất cả các cỡ trung gia tộc đều có thể đưa một chân vào tranh cái này đại gia tộc danh ngạch, từ đó được hưởng lợi ích vô cùng to lớn a!”

“ Trần gia hẳn là sẽ không sao, nhìn hai tên này đánh được hỏa hoa tung tóe nhưng không có mấy nguy hiểm a!”

“Ngươi còn đứng đây làm gì, mau trở về bẩm báo lão tổ tông tình hình trận chiến bên này để cho người lên kế sách, tương lai Hỏa Vân Thành sắp đại biến rồi!”

Một số người lại tâm hoài quỷ thai:

“ kiếm pháp của hai người này thật cao siêu a, đều không phải đỉnh phong cao thủ nhưng đều có thể làm cho nội lực ly thể, Mục Chiếu Minh hẳn là chiêu thức tinh diệu, hắn đã chết nhưng kiếm pháp hẳn là ở mục gia vẫn còn. tên thiếu niên kia lại là mang trọng bảo trên người, nếu có thể cướp lấy sau đó bỏ chạy, hắc hắc...!”

“ nghe nói Triệu Vô Cực cũng là ở Thiên giang thành nhận được một cái cực kì cao cấp bí tịch, hắn thời gian rời Thiên giang thành cùng tới Hỏa Vân Thành cũng không lâu hẳn là còn mang bí tịch trên người a!”

“ bọn hắn ba người thì đã có hai người mang trọng bảo, tên hòa thượng kia nhìn không giống như là có cái gì quý giá vật phẩm a!”

Bên ngoài không ngừng thảo luận, nhiều nhất vẫn là tiếng mắng một mảnh rất nhiều người đối với Mục Chiếu Minh thất bại mà cảm thấy tức giận, bởi vì bọn hắn đã đặt cược vào hắn rất nhiều tài sản.

Mục Chiếu Minh một bại, bọn hắn phần thắng liền giảm đi một chút, lúc này quản hắn là cái gì gia chủ, mắng trước lại nói.

Đấu trường ồn ào vô cùng, Triệu Vô Cực cùng Độ Hải chiến đấu cũng tạm ngừng lại.

Triệu Vô Cực cùng Độ Hải hứng thú nhìn Từ Tiểu Bạch, tên này quả nhiên không làm bọn hắn thất vọng, đánh rất tốt.

Tuy bây giờ hắn ngồi yên tại chỗ thở hồng hộc một bộ không khác gì một cái phàm nhân, nhưng hắn có thể đánh thắng chính là đánh thắng, thực lực của hắn đã được chứng minh.

Mục Chiếu Minh là nhất lưu cao thủ, tuy ở trong nhất lưu cũng là loại yếu đuối mà thôi nhưng cũng không thể xóa đi việc hắn việc bị một cái nhị lưu cao thủ đả bại sự thật.

Lần này Từ Tiểu Bạch một chiến thành danh, sợ rằng sẽ rất nhanh chóng nổi tiếng, không chỉ ở riêng Hỏa Vân Thành mà thôi, một số nơi khác cũng sẽ nghe đến danh tiếng của hắn.

Triệu Vô Cực vốn lo lắng nhất chính là Từ Tiểu Bạch bên này, sợ hắn không cầm chân nổi Mục Chiếu Minh để đối phương tìm cơ hội đánh lén mình khiến hắn rơi vào thế bí, nhưng không ngờ Từ Tiểu Bạch lâm trận chiến đấu phát huy ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Tuy ở trong đó cũng được Triệu Vô Cực trợ giúp một phần, nhưng thực sự bản thân hắn mạnh mẽ mới là cơ sở để giúp hắn đánh bại Mục Chiếu Minh.

Cao thủ ra tay luôn phải tính toán hết từng bước, nếu vì lưu lại chiêu mà không phát huy ra thực lực vốn có của mình bị người đánh bại cũng là tự chuốc lấy khổ, không thể trách ai.

ở cảnh giới thấp võ giả chiến đấu có thể rất lâu, nhưng càng lên cao chiến đấu càng hung hiểm cùng nhanh chóng.

đôi lúc chỉ cần một chiêu thôi cũng đã phân ra thắng bại.

bởi vậy một bộ kiếm pháp có hàng chục hàng trăm chiêu, nhưng lúc vào chiến đấu vận dụng như thế nào cho hợp lí mới thể hiện ra trình độ võ công của người luyện kiếm.

không ai sẽ chờ ngươi đánh hết một bộ kiếm pháp sau đó mới đánh bại ngươi.

đao kiếm vô tình, sơ sẩy một chút chính là dùng tính mạng trả giá.

Lại nói, Cát Hổ lựa chọn hình thức hỗn chiến vốn định chờ hai người Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn đánh bại đám này thiếu niên sau đó vây công Triệu Vô Cực, không ngờ hiệu quả phản ngược lại.

Hỗn chiến đối với bọn hắn có lợi, cũng đồng nghĩa đối với Triệu Vô Cực có lợi.

Triệu Vô Cực ở trong thời khắc mấu chốt dùng tinh thần lực của mình hòa vào âm thanh, một tiếng hừ đánh thức đang u mê Từ Tiểu Bạch để hắn lật ngược bàn cờ chuyển bại thành thắng quả thật là thần lai chi bút.

Tuy Triệu Vô Cực bị cuốn lấy không thể giúp gì hai người bằng hữu của mình nhưng lúc quyết định sống còn hắn lại có thể ra tay trợ giúp Từ Tiểu Bạch, điều này cũng khiên Cát Hổ hối hận vô cùng.

Hắn nếu biết như vậy sớm đã một mình đấu hai người, cho Mục Chiếu Minh cùng Trần Mãnh Sơn vây công Triệu Vô Cực, như vậy phẩn thắng lớn hơn nhiều.

Tuy bọn họ đánh cược phần thưởng khác nhau, nhưng đã là hỗn chiến cũng không quy định bắt buộc phải đánh thế nào, tất cả nhìn phát huy a.

Lần này tuy thất sách, nhưng chiến cuộc cũng chưa tới mức quá xấu, hắn vẫn còn cơ hội.

Chỉ cần Triệu Vô Cực một bại, tên kia tiểu bạch kiểm cũng không là cái gì nỗi lo, hắn cùng Trần Mãnh Sơn hợp lực đánh bại tên hòa thượng kia trận chiến này liền xong.

Bọn hắn bây giờ chỉ cần lấy lại mặt mũi là được, còn Mục gia ra sao cũng không quá quan tâm, thế cục đã có chút hơi rối loạn rồi.

Không ít đại gia tộc cũng đang xem trận đấu này, đối với kết quả bọn hắn vô cùng ngạc nhiên.

Một cái không biết từ đâu ra nhóm thiếu niên vậy mà có thể đơn giản ở Hỏa Vân Thành quấy lên sóng to gió lớn như vậy quả thật là hiếm thấy.

Triệu Vô Cực không nói, hắn là đối tượng mời chào của tất cả gia tộc còn lại, nhưng nếu không thể mời chào vậy bọn hắn dều sẽ nghĩ cách tiêu diệt hắn, hoặc cần thiết hơn chính là hợp lực tiêu diệt.

Cho dù Triệu Vô Cực có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể chống lại tất cả gia tộc chung sức trấn áp.

Bọn họ đối với Triệu Vô Cực cũng là có e ngại, đây cũng là tâm lí chung của mọi người.

Một cái mới tới Hỏa Vân Thành không hiểu rõ nguồn gốc, người ở Hỏa Vân Thành sẽ chung sức bài ngoại cũng không có gì lạ.

Nhưng Triệu Vô Cực còn mang thêm bằng hữu của hắn, tuy chỉ là nhị lưu đỉnh phong lại có giết chết nhất lưu cảnh cường giả, sau này bọn hắn trưởng thành lên sợ rằng sẽ có được ảnh hưởng Hỏa Vân Thành hướng gió sức mạnh, bọn hắn không muốn tám đại gia tộc biến thành chín đại gia tộc a, tài nguyên ở Hỏa Vân Thành đã chia xong.

Bởi vậy lúc này mọi người đang nhanh chóng muốn tìm hiểu lai lịch của đám người này muốn tìm ra phương thức đối đáp chính xác nhất.

Điển hình là ngồi ở phòng khách quý Vân gia.

Vân gia là một trong bát đại gia tộc ở Hỏa Vân Thành, chỉ đứng sau Thiên gia về tài phú cùng võ lực.

Bọn hắn nuôi dưỡng cao thủ nhiều như mây, lần này đại chiến cũng là hấp dẫn bọn hắn tới xem.

Vân gia gia chủ Vân Dương lúc này ở trong phòng, bên cạnh hắn chính là trong gia tộc mấy vị trưởng lão, bọn hắn cũng đang thảo luận một trận chiến này.

Vân Dương nói:

“ Lập tức cho người đi tìm hiểu thân thế mấy người kia. tên Triệu Vô Cực thì không cần, lần trước đã có được thông tin của hắn rồi. tên tiểu bạch kiểm kia thì đi hỏi đấu trường quản sự xem hắn tới từ gia tộc nào, còn tên hòa thượng kia cũng rất dễ tìm, dù sao hắn ở cảnh giới này có thể lên tới nhị lưu thiên tài cũng là từ đại tự đi ra người, tập trung vào mấy cái đại tự này tìm hiểu là được!”

Một cái trưởng lão tiếp lời:

“ vâng, gia chủ!”

tên này trưởng lão nhanh chóng rời đi, một lúc sau hắn quay lại nói:

“ là Thiên vân thành Từ gia, tên hòa thượng kia tạm thời chưa có thông tin gì nhiều!”

Vân Dương gật đầu nói:

“ sợ rằng cũng là dòng chính con em, nếu không kiếm pháp cùng bảo kiếm cũng không tốt như vậy, nếu ra tay với hắn chính là việc cực kì ngu xuẩn. lần này Cát, Mục, Trần tam gia làm việc quá lỗ mãng rồi, tự rước lấy nhục mà thôi!”

Vị kia trưởng lão hỏi lại:

“ Gia chủ vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Vân Dương chậm rãi nói:

“ Tên họ Từ tiểu tử kia không cần làm gì cả, hắn sẽ sớm rời khỏi Hỏa Vân Thành của chúng ta thôi, hắn vốn mục đích không ở đây, tên hòa thượng kia cũng là như vậy. chỉ cần phải chú ý tên Triệu Vô Cực kia, hắn chính là nhân tố không ổn định nhất. nếu cảm thấy hắn ngã về gia tộc nào, lập tức có thể tìm cách tiêu diệt, nhưng trước hết phải thông báo cho ta một tiếng!”

Trưởng lão này lập tức gật đầu, im lặng ngồi xuống xem tiếp trận đấu.

Đây cũng là mấy đại gia tộc còn lại cách nhìn chung, bọn hắn cũng không phải là ngốc, không cần vội vàng đưa ra quyết định như Cát, Mục, Trần tam gia, bởi vậy không dễ gì phạm sai lầm.

Cát, Mục, Trần tam gia bởi vị tổn hao mặt mũi, lại đánh giá sai sức mạnh của hai bên nên mới lâm vào tình cảnh lưỡng nan này.

Bầu không khí ở giữa đấu trường lúc này vô cùng âm trầm, Cát Hổ nhìn Mục Chiếu Minh, trong miệng mắng thầm một tiếng phế vật.

Đường đường nhất lưu cao thủ lại bị một cái nhị lưu đánh gần chết. cho dù đối phương có bảo kiếm, chỉ cần cẩn thận một chút, có cương khí hộ thân cũng không dễ gì bại nhanh như vậy.

Đằng nay hắn lại bị tức giận làm cho mất khôn, đến cương khí hộ thể cũng không kịp củng cố liền bị Từ Tiểu Bạch binh đi hiểm chiêu một đòn đánh bại.

Thế trận bây giờ đang hết sức căng thẳng, hai bên rơi vào giằng co.

Trên khán đài người vui người buồn, tiếng mắng chửi không ngớt.

Mục Chiếu Minh lúc này đã là trọng thương trạng thái, hắn hít vào thì ít thở ra thì nhiều, sinh mệnh như ngọn đèn lấp lóe trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.

May mắn đối thủ của hắn là Từ Tiểu Bạch lúc này cũng là mềm nhũn ngồi trên mặt đất, không hề dư lực đi truy sát hắn.

Từ Tiểu Bạch nếu muốn động thủ, hắn chỉ cần nói ra bỏ cuộc, trọng tài nhất đinh sẽ can ngăn, đơn giản bởi vì bọn hắn không phải là sinh tử đấu.

Mục Chiếu Minh vô cùng tức giận, hắn không ngờ hôm nay gặp phải mấy cái tiểu bối đều có thể lật thuyền trong mương như vậy.

Đường đường là mục gia gia chủ, bản thân hắn đối với mình chiến lực cũng là rất có lòng tin.

Nhưng một lần sơ suất tiếp cận bị Từ Tiểu Bạch tuyệt chiêu đánh bại để hắn mang trong lòng vô tận không cam tâm cùng uất ức.

Mục gia sau chuyện này danh vọng hiển nhiên sẽ tụt dốc không phanh, các gia tộc khác cũng sẽ nhân cơ hội chèn ép bọn họ một phen, ngày tháng sau vô cùng khó qua.

Thua trận này, mất năm mươi vạn lạng bạc đối với gia tộc hắn là một đả kích không nhỏ nhưng hắn vẫn còn chịu được.

Nhưng ở trên võ đài từng tiếng ô ngôn uế ngữ không ngừng truyền vào tai hắn khiến hắn tâm vô cùng tức giận,

Mục Chiếu Minh vốn là một người lòng tự trọng rất cao, không chịu được nhục, bởi vậy hắn vô cùng để ý chuyện này,

Bây giờ bên ngoài liên tục mắng chửi hắn phế vật hắn có thể không để ý sao?

Cảm nhận trên người đau đớn, tất cả những thứ này đều là thiếu niên kia ban cho hắn, Mục Chiếu Minh lúc này nội tâm điên cuồng chi ý đã nảy sinh.

Dù sao lần này chưa chắc bọn hắn có thể thắng được, trông chờ vào Cát Hổ có thể thắng Triệu Vô Cực có vẻ không hề chắc chắn một chút nào, dù sao kế hoạch ban đầu của bọn hắn chính là vây công mới ăn chắc Triệu Vô Cực.

Hắn nếu mang một thân thương về Mục gia, sợ rằng mấy tên trưởng lão vốn đang thèm nhỏ dãi địa vị gia chủ của hắn cũng sẽ không ngồi yên mà điên cuồng khuấy mưa đảo gió hòng chiếm vị của hắn.

Các gia tộc khác sẽ liên tục gây khó dễ, mục gia nửa bước khó đi.

Nghĩ hết những thứ này, cảm nhận trên thân từng cỗ nóng rát như là có vạn kiến phệ tâm trên cơ thể, Mục Chiếu Minh tâm lí càng là điên cuồng.

Hắn muốn tên thiếu niên này phải trả giá, cho dù hắn phải đồng quy vu tận cùng đối phương.

Mục Chiếu Minh cố gắng động đậy ngón tay, một lát sau hắn đã có thể cử động được bàn tay, rồi cả cánh tay,

Hắn cố hết sức từ bên hông móc ra một cái lọ thuốc mở nắp bình ra đưa vào miệng!

Xoẹt!

Một tiếng phá không vang lên, giữa mi tâm của Mục Chiếu Minh lập tức hiện lên một điểm đỏ, máu tươi đang từ đó chảy mạnh mà ra.

Người ra tay không ai khác chính là Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực nãy giờ đều ở chú ý tên này Mục Chiếu Minh Mục gia gia chủ.

Triệu Vô Cực đã sâu nhận rõ sáo lộ của thế giới này cùng thế giới này đối với hắn ác ý.

Bởi vậy kẻ thù của hắn luôn thủ sẵn Cuồng bạo đan ở trong người.

Triệu Vô Cực quả nhiên đoán không sai tên này Mục Chiếu Minh cũng muốn ăn vào cuồng bạo đan liều mạng,

Đừng xem thường hắn sắp chết ăn Cuồng bạo đan không phát huy ra bao nhiêu tác dụng, nhưng sự thật lại khác hoàn toàn.

Cuồng bạo đan có thể tùy vào hoàn cảnh thiêu đốt sinh mệnh người dùng làm đại giới để nhanh chóng đưa lại cho họ chiến lực, bỏ qua đau đớn từ các vết thương, giúp bọn họ trong nháy mắt có được khả năng chiến đấu.

Cho dù là sắp chết trạng thái Mục Chiếu Minh, ăn vào Cuồng bạo đan cũng sẽ lập tức có sức đứng lên đánh bại Từ Tiểu Bạch, sau đó đối với Triệu Vô Cực gây khó khăn, đây chính là Cuồng bạo đan chi uy. chỉ cần bỏ ra sinh mệnh làm đại giới, nó có thể cho ngươi rất nhiều sức mạnh.

Nhưng Triệu Vô Cực sớm đã hiểu rõ thế giới này đối với hắn ác ý, nên luôn chú ý tất cả mọi hành động của kẻ địch khi đối phương sắp thua cuộc.

Theo hành trình hắn trải qua, tám phần là sẽ có người đối với hắn dùng Cuồng bạo đan quyết tử chiến.

Bởi vậy Triệu Vô Cực mới phải ra tay dùng phi châm tiêu diệt Mục Chiếu Minh trước khi hắn kịp phục dụng thứ nguy hiểm này.

Mục Chiếu Minh vừa cầm ra thứ này, Triệu Vô Cực đã đối với nó không thể nào quen thuộc hơn được nữa, hắn không hề ngần ngại lập tức ra tay.

Dù sao Mục Chiếu Minh nếu muốn sử dụng thứ này chính là muốn tử chiến, hắn cũng không ngại trước khi đối phương kịp gây ra nguy hiểm cho bản thân kết thúc tất cả hậu hoạn.

Triệu Vô Cực hành động cực kì nhanh chóng, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Không hề có một dấu hiệu nào liền xuất thủ, khuôn mặt vẫn là như cũ lạnh lùng không một cảm xúc.

Cả khán đài lập tức im bặt đi, giống như là bị điểm định thân thuật vậy.

Một lúc sau mới có người nghi ngờ hỏi:

“ hắn vừa giết Mục gia gia chủ sao? ta không phải mơ đi?”

“ đúng vậy,ta cũng nhìn thấy a. Mục gia gia chủ trên trán còn một cái lỗ máu đây!”

“Mục Chiếu Minh thật chết? lần này Mục gia chỉ sợ xong đời, Hỏa Vân Thành thế lực đại biến a!”

“ nhưng mà, nhất lưu cao thủ cũng không nên chết dễ dàng như vậy a? mới mấy chiêu mấy thức mà thôi!”

“ hừ ngươi biết cái gì, cao thủ so chiêu chỉ trong chốc lát, đâu phải cứ cần đánh một hồi lâu mới có thể phân ra thắng bại đâu!”

“các ngươi có nhìn thấy Mục Chiếu Minh định sử dụng đan dược gì không? theo ta thấy chính là Cuồng bạo đan a, tên Triệu Vô Cực hẳn là không muốn cho đối phương phục dụng đan dược này!”

“Triệu Vô Cực quá đáng a, đối phương không hề đánh sinh tử chiến đây!”

“ngu ngốc, Mục Chiếu Minh đã sức cùng lực kiệt phục dụng Cuồng bạo đan hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ta là Triệu Vô Cực cũng sẽ sớm giết hắn trừ đi hậu họa. Lại nói hắn cũng chưa chịu thua, ở trong chiến đấu tử thương là khó tránh khỏi, đấu trường cũng sẽ không đi truy cứu trách nhiệm của hắn a!”

“ Ta xem Cát, Mục, Trần tam gia lần này đúng là đá trúng thiết bản, gặp ba cái nhị lưu cao thủ mà đối phó mãi không xong. nhìn hắn cùng Triệu Vô Cực đánh lâu như vậy đủ loại quyền đấm cước đá nhưng cũng không đánh ngã được đối phương liền biết rồi. trận đấu này sợ cũng là năm năm mở ra mà thôi, may mắn ta tỉnh táo không đặt Cát, Mục, Trần tam gia!”

“ hừ chết tốt, đáng đời hắn Mục gia nhiều năm nay cũng là làm không ít chuyện xấu xa, Mục Giang thì lại càng là giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng bức dân nữ, không chuyện xấu nào không làm đúng là quả báo mà!”

Trên đài một mảnh thảo luận điên cuồng sinh ra, Mục Chiếu Minh Mục gia gia chủ chết tại đấu trường như một viên đá ném vào mặt nước sinh ra thao thiên cự lãng khiến lòng người bàng hoàng.

Nhiều người đã bắt đầu hoài nghi, có phải hay không Cát Hổ cũng sẽ gặp chuyện không may ở ngay chỗ này.

Nhưng nhìn về tình hình chiến đấu bên Cát Hổ hắn vẫn là chiếm thượng phong a.

Triệu Vô Cực một bộ quần áo vàng lòe loẹt thuê kim nguyên bảo họa tiết bây giờ bởi vì chiến đấu ra rách rất nhiều chỗ, bên dưới lớp da hiện lên đôi chỗ ứ bầm tím.

Không ít chỗ cũng đang chảy ra máu tươi, nhưng rất nhanh liền ngừng lại kết vảy.

Đây chính là Triệu Vô Cực cùng Cát Hổ chiến đấu kết quả, từng cú đấm thấu thịt sảng khoái tràn trề cũng không phải dễ chịu như vậy.

Lau đi khóe miệng máu tươi, Triệu Vô Cực đối với Cát Hổ cười khiêu khích:

“ có phải thế cục không hề giống như ngươi dự đoán hay không? đồng bạn của ngươi đã bị đánh bại, ngươi muốn nhờ vào hắn đánh bại Từ Tiểu Bạch sau đó vây công ta là hoàn toàn đã không có khả năng. thế nào, có cảm giác hối hận không?”

Cát Hổ sắc mặt âm trầm nói:

“ danh môn chính phái không hề sử dụng những loại thủ đoạn hèn hạ như phi châm này, ngươi nhất định là tà phái người, hơn nữa còn là tà phái bên trong nhân vật thiên tài, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, thay trời hành đạo!”

Triệu Vô Cực ngửa mặt lên trời ha ha cười to nói:

“ tốt một cái chụp mũ lí do, chính tà phân tranh thay trời hành đạo quả là một cái tốt lí do giết người a! nhưng ngươi giống như quên, chúng ta vốn là sinh tử chiến không cần thêm bất kì cái gì lí do hay sao? hay là ngươi muốn che lấp đi nội tâm bối rối của mình nên mới phải nói như vậy?”

Cát Hổ đối với Triệu Vô Cực sát tâm đã lên, hắn nói như vậy vốn là để sau này có phiền phức gì tim tới hắn càng thêm một lí do đảm bảo mà thôi, chụp mũ một chiêu này chính là lăn lộn giang hồ lão điểu mỗi người phải chuẩn bị tuyệt chiêu.

Nhưng bị Triệu Vô Cực nói đúng tim đen, hắn lòng cũng không được bình tĩnh như trước nữa.

Thế cuộc bất lời khiến Cát Hổ đối càng muốn nhanh chóng kết liễu Triệu Vô Cực để bản thân có thể chứng minh được Cát gia vẫn là đại gia tộc, các gia tộc khác đừng mong khiêu khích vị trí của bọn hắn.

Cát Hổ mắt đỏ lên, gầm nhẹ:

“ là ngươi muốn tìm chết!”

nói xong hắn trên người khí tức thẳng tắp xông lên, so với nãy giờ cùng Triệu Vô Cực đánh nhau còn phải mạnh hơn, trên người cương khí bao bọc toàn thân, nhất là ở nắm đấm hình thành giống như là hai cái bao tay vậy.

Triệu Vô Cực tập trung tinh thần cười lạnh:

“ muốn nghiêm túc rồi sao?”

Hắn cũng bắt đầu điên cuồng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, khí thế thẳng tắp kéo lên càng cao hơn, một trận chiến này hắn không muốn thua cũng không thể thua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.