Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 638: Chương 638: Hai quân giao chiến, Kiến Đức ra sân




Triệu Vô Cực đối với Ẩm huyết thủ sáo truyền tới kinh nghiệm chiến đấu như mê như say, không ngừng học hỏi nghiên cứu bên trong ảo diệu.

Cho dù là đao pháp, hắn cũng không hề bỏ quả, tất cả đều thử nghiệm nghiên cứu một lần, thỉnh thoảng sẽ còn truyền tới từng tiếng “ồ” nhẹ như là hiểu ra cái gì.

Mà Thần Điện bên này, bốn vị các chủ cũng đã tập hợp xong nhân mã chuẩn bị đối với võ lâm liên quân tổng lực tiến công.

Ngũ đại chính các cùng các phân đường đều được điều động lên.

Trừ một số tính chất đặc thù phân đường không bị cuốn vào chiến tranh vòng xoáy, gần như không có cái nào phân đường không xuất lực.

Lần này, Thần Điện chính là khuynh sào xuất động. Có bao nhiêu lực lượng liền sử dụng bấy nhiêu lực lượng.

Gần sáng thời điểm, bọn hắn rốt cuộc chỉnh lí xong nhân mã, trùng trùng điệp điệp hướng về Tử vong hạp cốc cửa phương hướng hành quân mà tới.

Bọn hắn khí thế bừng bừng, sát cơ bắn ra tứ phía, giống như là có bất kì thứ gì cản trở ở trước mặt bọn hắn đều sẽ bị bọn hắn vô tình nghiền ép giống như vậy

Quân số đông như vậy, đương nhiên là không thể che giấu được võ lâm liên quân bên này.

Lập tức, võ lâm liên quân phái ra do thám sắc mặt xanh mét trở về báo cáo:

“ không tốt không tốt, địch nhân tập hợp đại quân, đang hướng về chúng ta bên này xông tới!”

“ cái gì? ngươi chắc chắn sao? Không nhìn nhầm chứ?”

“ ta sao có thể lấy việc này ra nói đùa a! hơn năm ngàn người, khí thế rất mạnh mẽ, mau bẩm báo mấy vị chưởng môn, để cho bọn hắn quyết định kế hoạch tác chiến!”

“ đúng đúng, mau bẩm báo các vị chưởng môn cùng Triệu Võ tôn!”

Lập tức, võ lâm liên quân bên này vỡ tổ

Đại lượng võ giả bị điều động lên, tạo thành đội hình nghênh địch.

Đứng đầu, vẫn là trường thương đội. Bọn hắn mang lên mộc thuẫn, không hề sợ địch nhân cung tiễn thủ xạ tiễn.

Ít nhất là không đạt đến Cung các các chủ cái này cấp bậc, bọn hắn không cần sợ hãi.

Phía trên đỉnh hạp cốc, cung đội cũng đã kéo căng dây, sẵn sàng tấn công đối phương bất cứ lúc nào.

Kì binh đội tứ phía du tẩu thu thập tình báo đảm bảo võ lâm liên quân bên này không bị tập kích, cũng đảm bảo an toàn cho cung đội.

Bốn vị chưởng môn đứng ra phía trước, sắc mặt lạnh lùng mà nghiêm túc nhìn lấy đối phương.

Sở dĩ chỉ có bốn người, là bởi vì lúc này Âm hậu đang bế quan chữa thương, không thể xuất chiến.

Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt đảo quanh một vòng, không hề thấy Âm hậu thân ảnh cũng là nghi ngờ nói:

“ Âm hậu ở đâu? Sao còn chưa tới?”

Mấy người còn lại đều là lắc đầu, hắn trong lòng cũng là âm thầm buồn bực, nhưng không hề nói gì tiếp

Thần Điện bên này, khuynh sào mà động, gần như dồn tất cả lực lượng có thể ra đối phó võ lâm liên quân.

Bọn hắn tuy thua nhân số, nhưng khí thế rất hung hăng không hề sợ hãi, bởi vì bọn hắn tin tưởng, bản thân mình so với võ lâm liên quân đám kia tạp cá mạnh hơn rất nhiều.

Đừng nói một cái đánh ba cái, thậm chí bốn năm cái cũng có thể được.

Bởi vậy võ lâm liên quân gấp ba quân số, cũng không đáng sợ như vậy.

Đối phương cũng không có số lượng lớn cung thủ cùng tấn công tầm xa thủ đoạn, bởi vậy đánh giáp lá cà ở địa hình không quá rộng rãi này, bọn hắn cũng sẽ không bị hình thành bao vây cục diện.

Đường môn chưởng môn Đường Thất Lang cũng là ánh mắt đảo quanh một vòng lại hỏi:

“ Triệu Vô Cực, Tiếu Mị Mị ở đâu?”

đám người lại là một lần nữa lắc đầu, hắn trong lòng có chút nặng nề.

Hai quân giao chiến, lại thiếu đi mấy cái chủ lực nhân tố, quả thật vô cùng bất lợi.

Triệu Vô Cực chắc chắn không phải là lâm trận bỏ trốn, hắn còn đang ở trong lều vải, mọi người đều rõ ràng.

Hiển nhiên chính là bị chuyên gì chậm trễ, Tiếu Mị Mị thì đang thay hắn hộ pháp.

Còn Âm hậu thì không biết được rồi, chỉ có điều lúc nãy nhìn sắc mặt nàng kém như vậy, hẳn cũng không phải là cái gì dấu hiệu tốt.

Ở đây, chỉ có thể từ bọn hắn chống lên một thời gian, chờ đợi Triệu Vô Cực xuất quan rồi.

Bên kia Thần Điện, Trịnh Hạo Nhiên đứng ở giữa đám người, sắc mặt kiêu căng hơi ngẩng lên, nhìn đám võ lâm liên quân cùng các chưởng môn với nửa con mắt, hắn lạnh nhạt nói:

“ Thần Điện là nơi vô cùng cao quý, đám người ngu xuẩn các ngươi lại dám tới đây làm loạn, quả thật không biết chữ chết là viết như thế nào.

Đừng tưởng có thể mở ra Thần Điện đại môn, liền cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hôm nay ta nhất định sẽ cho các ngươi chứng kiến sức mạnh chân chính của Thần Điện, để cho các ngươi biết, mình cơ nào nhỏ yếu cùng vô tri.

Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải tâm phục khẩu phục quỳ xuống, đối với Thần Điện chúng ta xưng nô, lấy làm của chúng ta nô tài mà vinh.

Ha ha ha ha ha!”

Hắn nói xong, một tràng cười dài kiêu căng ngạo mạn cũng theo mà lên, đối với võ lâm liên quân không hề xem ra gì, không đặt ở trong mắt.

Võ lâm liên quân bên này lập tức truyền tới tức giận bất bình cũng mắng mỏ âm thanh liên tục vang lên.

Hiển nhiên chính là mắng Trịnh Hạo Nhiên không tự lượng sức mình, cuồng đồ vô tri, muốn tìm đường chết các loại hình

Mà mấy vị chưởng môn thì ngược lại tỏ ra bình tĩnh nhiều lắm.

Bọn hắn biết, không cần phải cùng đối phương chấp nhặt làm gì, bởi vì bây giờ đại chiến xong, ai mạnh ai yếu tự khắc có công luận.

Thắng làm vua, thua thì chết. Bọn hắn thua cũng không nhất thiết phải chết, ngược lại đối với Thần Điện quy hàng làm nô, cũng có thể leo lắt sống qua ngày.

Nhưng ở đây các vị chưởng môn đều là có cốt khí hạng người, bọn hắn cho dù chết, cũng sẽ không vì người khác làm nô tài

Cái này so với giết bọn hắn, càng khó chịu hơn.

Bởi vậy bọn hắn lúc đầu, biết được Thần Điện ý định mới có thể như vậy tức giận mà tập hợp lại một chỗ tạo thành liên quân.

Thần Điện vốn định tập kích võ lâm liên quân một phen, nhưng bọn hắn quân số đông đúc không dễ dàng hành động lại bị võ lâm liên quân sớm bố trí ra nhãn tuyến phát hiện nên kế hoạch tập kích vốn không thể thực hiện.

Ngược lại Thần Điện bên này cho dù không thể tập kích, bọn hắn cũng đã sẵn có ý định cùng võ lâm liên quân đánh một trận phân thắng bại.

Trịnh Hạo Nhiên bên cạnh một cái cả người khôi ngô tràn ngập cơ bắp mãnh nam râu quái nón xông lên nói:

“ Trịnh các chủ, không bằng để ta trước lên thử sức bọn hắn một phen?”

Trịnh Hạo Nhiên liếc nhìn hắn, đối phương trên tay cầm một cái lang nha bổng, lang nha bổng nhìn qua cũng rất nặng nề trầm trọng, hiển nhiên đối phương ngoại công tu luyện cũng rất khá, mới có được hình thể như thế này cùng sử dụng nặng như vậy vũ khí.

Hắn tên là Lư Cổn, là côn đường đường chủ.

Mà côn đường là Thần Điện một cái tiểu phân đường, chuyên nghiên cứu côn pháp, Lư cổn cách đây không lâu mới đột phá tới đỉnh phong viên mãn, bởi vậy thực lực bành trướng, lòng tin mười phần.

Trịnh Hạo Nhiên suy nghĩ một chút lập tức gật đầu.

Bọn hắn Thần Điện vốn xuất quân bất lợi bị bại mấy hiệp, để cho Lư Cổn xuất quân đánh mở màn một trận chiến thắng khôi phục một ít sĩ khí, cũng không phải là không được.

Dù sao ở đây hắn cũng chưa trông thấy Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hai tên khó chơi này, đối phương nếu có mặt ở đây, Trịnh Hạo Nhiên mới sẽ không cho Lư Cổn tùy tiện xuất chiến đây.

Lư Cổn đạt được Trịnh Hạo Nhiên cho phép, sắc mặt vui mừng, múa côn đi ra ngoài.

Hắn giọng nói vang vọng, tràn đầy dương cương chi khí ồm ồm nói:

“ ta là Côn đường đường chủ Lư Cổn, trong số bốn người các ngươi, ai dám cùng ta một trận chiến?”

hắn hỏi hiển nhiên là bốn vị chưởng môn, còn lại đám người khác không hề vào pháp nhãn của hắn, chính là bị khinh thường.

Theo hắn thấy, ngoài bốn vị chưởng môn, không ai ở chỗ này có thể làm đối thủ của hắn.

Kiến Đức đại sư nhìn thấy vũ khí của đối phương, liền nói:

“ a di đà phật, nếu đã sử dụng côn bổng, vậy thì để ta tới đi.

Huyền Không Tự chúng ta chính phật môn đệ tử, chuyên nghiên cứu những loại này côn pháp trượng pháp bổng pháp, ta cùng thí chủ giao thủ, hẳn là thích hợp nhất!”

Lư Cổn thấy Kiến Đức đại sư đi ra, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Hắn cũng không phải không biết, Kiến Đức đại sư là người mạnh nhất trong đám người này.

Hắn đã hai lần tham gia Hoa Sơn luận võ, đều là bị vây công mới phải nhận lấy kết cục thất bại.

Bàn về đơn độc lực chiến, hắn hoàn toàn vượt trội so với bất kì người nào ở đây.

Nhưng nếu đã ra sân, cũng không thể lúc này nhận túng, rút trở lại a.

Hơn nữa Lư Cổn, cũng không sợ hãi Kiến Đức đại sư.

Thế là hắn cười lạnh nói:

“ lừa đầu trọc, hôm nay để gia gia dạy ngươi làm người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.