Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 471: Chương 471: Huyễn cung kiếm pháp




Vô Cực bảo điển - huyền vũ biến!

Triệu Vô Cực cương khí lập tức bị hắn kèo về phía trước, toàn bộ tập trung lại một chỗ tạo thành như là một cái mai rùa.

Triệu Vô Cực ở phía sau điên cuồng vận chuyển nội lực chuẩn bị đối cứng với đối phương.

Hoài Tử Vận cũng không biết rõ Triệu Vô Cực có thể tiếp tục né tránh hay không bởi vậy hắn cũng không dồn hết kiếm khí vào một chỗ mà là tiếp tục trên diện rộng công kích.

Tuy vậy đánh đến chỗ Triệu Vô Cực kiếm khí cũng có mười lăm đạo.

Triệu Vô Cực đồng tử co lại, không biết hắn huyền vũ biến có thể chống nổi mười lăm đạo kiếm khí của đối phương hay không

Dù sao đối phương cũng là đỉnh phong hậu kì, cho dù phân nhỏ kiếm khí nhưng sức mạnh vẫn còn rất lớn hơn nữa cũng không chịu nổ số lượng nhiều a!

Kiếm khí điên cuồng xông tới, mọi người ở xung quanh cũng thay Triệu Vô Cực mà lo lắng.

Đỉnh phong sơ kì đấu đỉnh phong hầu kì, quá miễn cưỡng rồi.

Ầm!

Một tiếng to lớn nổ vang như là mở màn cho cuộc tấn công điên cuồng của Hoài Tử Vận, Triệu Vô Cực trên tay rung lên, huyền vũ biến cương khí lớp màn sáng cũng là nhẹ nhàng chấn động lên một cái.

Ầm! ầm! Ầm!

Liên tiếp tiếng nổ lớn vang lên, Triệu Vô Cực trước người bảo vệ hắn huyền vũ biến càng lúc lắc lư càng mạnh mẽ, lúc đầu chỉ là lắc lư mà thôi về sau bị tấn công càng tấp nập, huyền vũ biến cũng theo đó xuất hiện vết nứt.

ở xung quanh Triệu Vô Cực không ngừng nghỉ liền vang lên tiếng nổ tung, bụi bặm xung quanh bắt đầu tứ phía bay loạn lên, khiến cho tình cảnh của Triệu Vô Cực ở bên trong cũng trở nên nhìn không rõ ràng.

Triệu Vô Cực ở giữa trận địa đau khổ chống đỡ, mồi lần có một cái kiếm khí gõ lên, trên tay Triệu Vô Cực như thêm một phần nặng nề.

Hắn cũng không nhớ rõ mình đã chống được bao nhiêu đạo kiếm khí, chỉ nhớ trên Huyền Vũ biến của hắn không ngừng nghỉ bị kiếm khí nổ tung, hắn chỉ có thể đau khổ gia tăng nội công chuyển vận vào để tăng cường sức phòng thủ, nếu Huyền Vũ biến nát, hắn tựu cũng phải gặp nguy hiểm.

Răng rắc!

chuyện gì tới cũng phải tới, Huyền Vũ biến bên trên lập tức nát ra một đạo vết rách.

Sau đó lại một đạo kiếm khí nổ tung, vết rách không ngừng mở rộng ra, lan tràn ra toàn bộ Huyền Vũ biến.

Triệu Vô Cực sắc mặt tái nhợt, trong cơ thể càng là mạnh mẽ thúc đẩy nội công đến cực hạn ý đồ đưa cái này vết rạn đi tu bổ.

Nhưng hắn còn chưa kịp tu bổ, một đạo kiếm khí lại nổ tung lần nữa.

Triệu Vô Cực nhìn trước mắt mình đã tràn đầy đến không thể đầy hơn vết rạn Huyền Vũ biến, chỉ cần một đạo kiếm khí nữa, hắn Huyền Vũ biến liền sẽ bị nổ tung, lại thêm một đạo nữa, Triệu Vô Cực cũng không biết mình có gánh nổi hay không.

Ầm!

Một đạo kiếm khí nổ tung ra, Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi, Huyền Vũ biến cũng ở thời khắc này tan nát ra, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, chống đỡ đến thời khắc Triệu Vô Cực nội lực không còn chống đỡ nổi nữa.

Triệu Vô Cực bị nội lực phản phệ, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác cả người đau nhức tê mỏi vô cùng, cơ bắp giống như là bị xé ra khiến cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.

Không quản được mấy thứ này, Triệu Vô Cực nhanh như chớp lấy ra chữa thương đan sau đó bỏ vào miệng.

Chữa thương đan vào miệng lập tức hóa thành một dòng nước ấm du tẩu toàn thân hắn, bắt đầu xoa dịu vết thương bên trong cơ thể hắn, nội lực cũng có chút khôi phục khiến cho Triệu Vô Cực cảm giác đỡ hơn rất nhiều.

Hắn ánh mắt trợn to, nhìn về phía trước, cảnh giác bất kì đạo kiếm khí nào nữa chém tới.

Nhưng chờ một lúc, cũng không hề cảm nhận ra đạo kiếm khí nào đánh tới.

Triệu Vô Cực thở dài ra một hơi, cái mạng này xem như là nhặt về.

Không ngờ Thần Điện đỉnh phong hậu kì cao thủ công kích lại mãng liệt đến như vậy, hắn suýt chút nữa thì treo ở chỗ này.

Lần sau không nên thử nghiệm cái gì thân pháp, quá nguy hiểm.

Bát quái đạp tinh bộ là một cái rất tốt thân pháp, nhưng cảnh giới của hắn chưa đủ, đối phương tốc độ ra tay quá nhanh, bởi vậy hắn không thể hoàn toàn tránh né đối phương công kích.

Nếu Triệu Vô Cực là đỉnh phong trung kì, vậy mọi việc tựu hoàn toàn sẽ khác, hắn cũng không chật vật như vậy.

Hoài Tử Vận rơi xuống mặt đất, hắn cũng không dám tiếp tục công kích, bởi vì vừa rồi cường hoành vận công, khiến cho vết thương trên ngực phải của hắn lại vỡ ra, máu tươi đang nhanh chóng chảy ra.

Tuy đã điểm huyệt cầm máu, nhưng vừa rồi hai lần liên tiếp chém ra ba mươi sáu đạo kiếm khí, vẫn là rất miễn cưỡng hắn.

Bây giờ vết thương trọng phát, là chuyện bình thường.

Nhưng đối mặt với Triệu Vô Cực loại này thiên kiêu nhân vật, bất kì cái gì vết thương ảnh hưởng tới hắn chiến đấu đều vô cùng nguy hiểm.

Hắn lúc trước làm bộ như không có gì, không có nghĩa là vết thương không nặng.

ở trước mặt đám này nhân sĩ giang hồ, muốn hàng phục bọn hắn, vậy phải làm cho bọn hắn không lên nổi cái gì chống lại tâm lý.

Nếu như bọn hắn cảm giác, bọn hắn có cơ hội chiến thắng, vây thì đám người này chống trả, sẽ rất điên cuồng.

Hoài Tử Vận bây giờ trong lòng đã âm thầm mắng Kiếm các chủ, việc quan trọng như thế này, sao ngươi không tự đi.

Còn ban xuống nhiệm vụ kếch xù tiền thưởng, khiến cho mọi người đều đỏ mắt.

Để cho hắn nhận lấy nhiệm vụ này, cuối cùng gặp phải đám người khó chơi này.

Bụi mù lúc này cũng dần tán đi, mọi người mới trong thấy Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực lung la lung lay từ dưới mặt đất đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng không phải là hoàn toàn đã mất đi sức chiến đấu.

Hắn cười hướng Hoài Tử Vận khen một tiếng:

“ kiếm pháp quả nhiên lợi hại, nhưng có vẻ vết thương của ngươi cũng chuyển biến xấu rồi a!”

Hoài Tử Vận ánh mắt híp lại:

“ chẳng lẽ ngươi chính là nhìn trúng ta bị thương, mới có can đảm ra khiêu chiến ta sao?”

Triệu Vô Cực tà tiếu, hắn không thể nhận là đối phương nói đúng a, nếu không quả thật rất mất mặt.

Triệu Vô Cực cười nói:

“ ta chính thấy việc nghĩa hăng hái làm, không muốn để cho Chính khí Minh các vị chưởng môn mất mạng oan uổng cũng rơi thành nô lệ của Thần Điện các ngươi mà thôi! Thế nào? Sao lại nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi nội lực tiêu hao quá nhiều, cần thời gian khôi phục sao?”

Hoài Tử Vận cười lạnh:

“ không biết sống chết tiểu tử. Nếu ngươi đã gấp muốn đi chết như vậy, vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy kiếm pháp của ta chân chính chỗ đáng sợ!”

Nói xong, hắn bỗng nhiên thay đổi phong cách cầm kiếm, mũi kiếm bị hắn chỉ lên bầu trời, bốn ngón tay cầm chuôi kiếm, ngón trỏ dọc chắn kiếm.

Cương khí của hắn dọc theo thân kiếm sáng lên, bỗng nhiên bắt đầu kéo dài ra, một lúc sau, một cái kiếm cung hình thành.

Lấy kiếm làm xương lấy khí tạo hình, trên tay Hoài Tử Vận chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện một thanh làm bằng kiếm cung tên.

Hoài Tử Vận bắt đầu cười lạnh:

“ kiếm pháp của ta có tên huyễn cung kiếm pháp cũng không phải chỉ là gọi cho vui, huyễn cũng chính là thứ này.

Thanh kiếm này lại là Hải Ngọc kiếm, có khả năng gia trì cương khí bám lên binh khí, bất kể là cung tên hay mũi tên của ta, bây giờ đều có được to lớn lực sát thương tăng lên.

Huyễn cung kiếm pháp cùng Hải Ngọc Kiếm chính là một cặp tuyệt phối.

Ngươi trước lúc chết còn có thể nhìn thấy loại kiếm pháp này, vậy thì cũng nên vui mừng.

Đây chính là một loại kiếm pháp đặc thù của Thần Điện, ở bên ngoài không có đâu a!”

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, bây giờ thì hắn đã hiểu, tại sao đám người này ai bên người cũng mang theo một cái ống đựng tên chứa đầy mũi tên, nhưng không hề có cung tên.

Hóa ra bọn hắn đều là sử dụng huyễn cung kiếm pháp, chỉ có điều tên này Hoài Tử Vận địa vị cao hơn, nên hắn học được kiếm pháp cũng cao thâm hơn mà thôi.

Hoài Tử Vận sử dụng ra Huyễn cung kiếm pháp lúc, Triệu Vô Cực có một cảm giác tim đập nhanh.

Giác quan đang nói cho hắn, cái này kiếm pháp vô cùng nguy hiểm, không thể ngạnh kháng.

Ánh mắt đảo một vòng, Triệu Vô Cực chú ý địa hình xung quanh, muốn dựa vào địa hình tìm một đấu pháp thích hợp để chiến đấu cùng đối phương.

Đáng tiếc xung quanh đều là đất bằng, chỉ có thể xem ai võ công càng cao minh cảnh giới càng sâu, thì người đấy càng có thể chiến thắng.

Hoài Tử Vận rút ra một chi mũi tên, lắp vào cung, khóe miệng kéo ra một cái tà tiếu:

“ Triệu Vô Cực, để ta xem thân pháp của ngươi nhanh, hay là của ta cung càng nhanh hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.