Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 394: Chương 394: Ngũ Đao môn diệt




Triệu Vô Cực ở đằng trước sử dụng tốc độ nhanh đến như là mị ảnh của mình xuyên toa giữa đám Thanh Thành kiếm phái đệ tử nhắm vào đám người cầm trên tay thủ nỗ đánh giết.

Bọn hắn cũng thử nghiệm phản công qua, nhưng vừa giơ lên thủ nỗ, Triệu Vô Cực đã nhanh như chớp lóe lên một cái né qua, chẳng những bắn không trúng Triệu Vô Cực ngược lại không ít lần còn ngộ thương đồng đội

Bởi vậy Triệu Vô Cực đột phá vòng vây thành công, hắn một trảo một mạng người, ở giữa đám người điên cuồng bay múa, như là một cái nhảy lên điệu van tử thần, điên cuồng gặt hái sinh mệnh.

Lúc này, Thanh Thành kiếm phái đệ tử mất đi lão tổ, lại mất đi chưởng môn, trụ cột tinh thần của bọn hắn đã sớm gãy.

Triệu Vô Cực xông vào đại sát một phen, bọn hắn lúc này cho dù có vì thân nhân cố gắng mà chiến đấu cũng không nổi nữa, trong lòng không dấy lên nổi cái gì chiến thắng hi vọng, ai sẽ làm vô nghĩa hi sinh.

Bắt đầu có người không nhịn được, hét to một tiếng quăng xuống thủ nổ bỏ chạy.

Có người làm mẫu liền có người thứ hai thứ ba, không ít người liền mặc kệ cái gì tông môn tồn vong, tông môn vinh diệu, bọn hắn lúc này chỉ muốn thật nhanh mang thân nhân của mình rời đi cái chỗ này.

Thanh Thành kiếm phái, chỉ sợ sắp phải biến thành tu la địa ngục.

Triệu Vô Cực cũng không rảnh đuổi theo những người bỏ chạy này, hắn đang tiếp tục nhắm vào những tên gian ngoan chống lại mà đại khai sát giới.

Một lúc sau, Triệu Vô Cực đứng trước mặt một cái người cầm trên tay thủ nỗ cuối cùng.

Đối phương lúc này tên đã bắn hết, ánh mắt tuyệt vọng đến cực hạn nhìn xung quanh.

Xung quanh đồng bạn của hắn, đều đã bị Triệu Vô Cực một chưởng vỗ xuyên sọ não chết hết.

Không ít người mặc Từ gia đồng phục đang lao vào, kiếm ảnh lóe lên, Thanh Thành kiếm phái người liền đầu lìa khỏi cổ, tràng diện huyết tinh vô cùng.

Thanh Thành kiếm phái, lần này liền thật sự phải xong.

Không còn ai có thể cứu nổi bọn hắn, không còn ai có thể gánh lên cái này phục hưng Thanh Thành kiếm phái trọng trách.

Tên này Thanh Thành kiếm phái đệ tử thất hồn lạc phách, ngơ ngác nhìn lấy Triệu Vô Cực

Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh như băng, không chút cảm xúc nhìn hắn.

Tên Thanh Thành kiếm phái đệ tử run giọng nói:

“ ngươi... ngươi đúng là ác ma, là ác ma!”

Hắn có chút thần trí không rõ, bắt đầu vừa run rẩy vừa sợ hãi, chốc chốc lại cười lên.

Thanh Thành kiếm phái bị diệt đối với hắn đả kích quá lớn, tên này sắp phát điên.

Triệu Vô Cực cũng không muốn nhìn nữa, một chưởng đánh xuống, kết thúc sinh mạng của đối phương.

Hắn nhẹ giọng nói:

“ vậy mà có người vẫn muốn chọc ta a!”

Từ Tiểu Bạch đi đến bên cạnh hắn cười nhạt:

“ tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Triệu Vô Cực không quay người lại, ánh mắt xa xăm:

“ cho đệ tử của Từ gia lục soát một chút, mang lên toàn bộ hòm đựng kim ngân châu báu, ngân phiếu cùng một số thứ nhỏ nhưng lại có giá trị to lớn. Không cần mang quá nhiều. Còn lại cứ để cho đám giang hồ nhân sĩ kia tự chia đi! Các ngươi nếu muốn độc chiếm, sẽ gây nên chúng nộ! Đám người kia vốn là đỏ mắt muốn nhặt chỗ tốt nên mới đến đây, cứ cho bọn hắn một chút chỗ tốt đi!”

Từ Tiểu Bạch gật đầu, lập tức ra lệnh cho Từ gia đệ tử đi làm việc.

Triệu Vô Cực mỉm cười, hắn không nói rõ cho Từ Tiểu Bạch biết, hắn đã phái Tiểu Hoàng đi dạo một vòng, còn lại chỗ tốt, chỉ sợ không nhiều.

Tiểu Hoàng từ ngày đi theo Triệu Vô Cực, liền học được cái gì đáng giá tiền cái gì không đáng giá tiền, nó là thử loại liền trời sinh đối với thu thập tài bảo có thiên phú vô cùng vừa học liền hiểu.

Bởi vậy Triệu Vô Cực tin tưởng, chỉ cần Tiểu Hoàng có cơ hội lọt vào bảo tàng của Thanh Thành kiếm phái, nó chắc chắn sẽ không để sót thứ nào.

Nếu thời gian quá cấp bách, để lại cho Từ gia cùng đám kia nhân sĩ giang hồ một chút chỗ tốt, cũng không là gì.

Dù sao đầu to vẫn là hắn chiếm a.

Từ gia lão tổ Từ Chấn Thiên xem hết vào mắt nghe hết vào tai, hắn gật đầu một cái.

Tên thiếu niên này tuổi tuy trẻ nhưng tâm tính không tham lam, biết điểm dừng.

Hắn suy tính cũng là khá chu toàn, đương nhiên một số lúc vẫn cố tình làm theo cảm hứng.

Nhưng hắn chính là như thế liền tu luyện được tới mức độ này, chưa quá hoàn mĩ, nhưng có thể chấp nhận được.

Từ Tiểu Bạch nghe lời hắn, cũng là chuyện dễ hiểu.

Từ Chấn Thiên chưa rõ Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực ở giữa nội tình, nhưng nhìn hai người giống là bằng hữu hơn là quan hệ phụ thuộc, bởi vậy hắn không quá lo lắng Từ Tiểu Bạch bị Triệu Vô Cực khống chế.

Dù sao một cái gia chủ tương lai nếu là con rối của người khác bị người khống chế, vậy thì liền thảm rồi.

Triệu Vô Cực chờ một lúc, Từ Tiểu Bạch sắc mặt có chút khó xem trở lại. Hắn cười hỏi:

“ chẳng lẽ thu hoạch không như mong muốn hay sao?”

Từ Tiểu Bạch gật đầu nói:

“ giống như là Thanh Thành kiếm phái đã chuyển đi phần lớn đồ vật, chúng ta tìm được thật không nhiều!”

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ vậy không cần tìm nữa, tương lai Thiên Vân Thành là của Từ gia các ngươi, đến lúc đó tài phú còn sợ thiếu sao? Chúng ta xuất phát tới Ngũ Đao môn thôi, các ngươi giúp ta thuê ít người vác lên cái này cửa sắt!”

Từ Tiểu Bạch ánh mắt có rút lại nhìn cái kia cắm sâu vào mặt đất cửa sắt, tuy biết Triệu Vô Cực rất khỏe, nhưng nhìn hắn cái này cao cao dáng người cùng không lớn lắm cơ bắp, hắn lúc nãy làm sao vác lên được cái này cửa sắt, làm sao xoay nó còn ném nó a.

Từ Tiểu Bạch lắc đầu, cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám chơi như vậy.

Không cẩn thận trật khớp gãy xương, vậy thì đừng đùa rồi.

Tiếu Mị Mị cũng đến bên Triệu Vô Cực, hai người ánh mắt trao đổi một cái, lập tức vui vẻ cười.

Tiếu Mị Mị lần này cũng là giết một cái thoải mái, đã rất lâu rồi nàng khôn động thủ giết người.

Đối với tà phái nhân sĩ mà nói, ngươi không biết giết người, vậy thì chắc chắn phải đoản thọ.

Tiếu Mị Mị từ nhỏ đã quen tranh đấu, giết người đối với nàng như là ăn cơm uống nước vậy.

Lần này học được mới võ công, cũng có cơ hội luyện tập một phen, xem như không tệ.

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch kéo theo một đống lớn Từ gia đệ tử rời đi, rất nhanh Thanh Thành kiếm phái liền bị một đám giang hồ võ giả tràn vào, bọn hắn như là dịch châu chấu, nơi nào đi qua liền không để lại bất cứ thứ gì giá trị.

Chỉ trong nháy mắt, Thanh Thành kiếm phái mấy trăm năm cơ nghiệp liền bị dọn sạch sẽ.

Không ít người vì tài bảo liền đỏ mắt ra tay đánh sống đánh chết, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.

Một số người thông minh nhặt một ít chỗ tốt, sau đó lại theo đoàn người đi theo Từ gia tới Ngũ Đao môn.

Ngũ Đao môn môn chủ chính là Ngũ Thập Bát. hắn thấy Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch tới cũng là cùng Thanh Thành kiếm phái chưởng môn Thanh Vô Điền một bộ dáng.

Đáng tiếc, Triệu Vô Cực thực lực đã sớm vượt qua bọn hắn đám này trăm cái thủ nỗ có thể gây khó khăn.

Nếu có ngàn người cầm lên thủ nỗ, ngàn tiễn cùng phát, vậy thì hắn đúng là có chút sợ.

Nhưng trăm cái, chưa đủ!

Ngũ Đao môn kết cục hiển nhiên cũng giống như là Thanh Thành kiếm phái, toàn quân bị diệt, bảo vật bị chiếm.

Chỉ có Từ Tiểu Bạch chính là một mặt phiền muộn, tại sao hai môn phái này lại sớm dời đi tài sản?

Nếu thế môn chủ của bọn hắn phải sớm bỏ chạy mới đúng chứ? Tại sao bọn hắn ở lại ngạnh chống?

Suy nghĩ một hồi lâu, nhưng không có được đáp án, cuối cùng Từ Tiểu Bạch đành phải cho qua.

Dù sao tương lai Thiên Vân Thành chính là bọn hắn một nhà độc đại, hắn cũng không sợ không kiếm được tiền.

Thu quân trở về, Từ gia chỉ là bị thương nhẹ một số người, không hề có thương vong.

Bọn hắn phái ra đều là tinh nhuệ nhất người, đối với hai môn phái này đã bị đánh cho tan tác không còn một chút sĩ khí chiến đấu mà nói càng là thiên về một phương đồ sát.

Nếu còn để bị thương vong, vậy thì Từ gia cũng quá kém rồi.

Từ Tiểu Bạch trên mặt không vui không buồn, nhưng là Từ Nghĩa thì khôn thể che dấu được hắn mừng như điên.

Bây giờ chỉ còn lại Cuồng ngưu bang cùng Mẫn gia là hai thế lực lớn nhất ở Thiên Vân Thành có thể kể tên cùng với bọn hắn, nhưng hai thế lực này bây giờ so với bọn hắn yếu quá nhiều.

Nếu bây giờ có thể thuận nước đẩy thuyền, tiêu diệt luôn bọn hắn...

Từ Nghĩa ánh mắt nhìn về Triệu Vô Cực bóng lưng, tên này thiếu niên vốn đã mang ác danh, để cho hắn gánh thêm chút ác danh cũng không sao a?

Trong lòng giống như có chủ ý, Từ Nghĩa bắt đầu đi lại gần cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.