Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 116: Chương 116: Sảng khoái chiến đấu




Tất cả mọi người đều vô cùng tập trung chú ý tới nơi này, bọn hắn muốn xem xem là thiếu niên kia sẽ tạo nên kì tích hay Cát Báo trả thù thành công khôi phục một chút uy vọng của bản thân.

Dù sao có thể trả thù, mặt mũi cũng coi như là tìm về một chút, không đến nỗi thân bại danh liệt.

Cát Báo từ trên trời giáng xuống, Khai sơn quyền hướng Triệu Vô Cực đổ xuống, như là muốn khai sơn liệt địa.

Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng cũng là từ dưới mà lên đón đỡ một quyền này.

Quyền chưởng va chạm, lập tức ở giữa hai người điên cuồng phát ra từng đạo cuồng phong thổi ngược ra phía bên ngoài, người đứng vây xem xung quanh chỉ cảm thấy da mặt đau đớn không ngừng có tiếng kêu la vang lên, mọi người điên cuồng lùi về phía sau.

ở bên ngoài đã vậy, Triệu Vô Cực cùng Cát Báo ở giữa trung tâm giao chiến còn có bao nhiêu ác liệt, không cần nghĩ cũng biết.

Triệu Vô Cực lúc này cảm thấy cảnh tay của mình nặng trĩu, hắn đang gánh chịu Cát Báo đại thế, từ trên trời giáng xuống tích lũy đại thế cùng bản thân hắn lực lượng xông thẳng xuống, trọng lượng cơ thể.

Tất cả những thứ này đang đè ép lên cánh tay cùng cơ thể Triệu Vô Cực, khiến hắn đau đớn vô cùng cả người khung xương đang không ngừng phát ra tiếng vang cót két.

Triệu Vô Cực miệng bắt đầu thổ huyết, không phải bay ngược thổ huyết mà là đứng tại chỗ thổ huyết.

Nội công giao đấu để cho hắn không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại hiện nay đang không ngừng ăn thiệt thòi.

Lục phủ ngũ tạng nhận lấy trùng kích cực kì to lớn, bản thân hắn xương cũng như muốn tan rã ra.

May mắn Triệu Vô Cực là luyện thể làm chủ tu sĩ, hắn đối với gánh chịu áp lực cũng có nhất định sức chịu đựng.

Triệu Vô Cực một tay có thể giơ lên năm mươi cân cự thạch, nếu dùng nội công bổ trợ còn có thể tăng lên mấy lần.

Cát Báo cùng lắm cũng chỉ tới trăm kg, hắn hoàn toàn có thể thoải mái nâng lên.

Nhưng Cát Báo không chỉ đơn thuần là trọng lượng cơ thể đè ép xuống, hắn dùng chính là đại thế từ trên trời giáng xuống kết hợp với chiêu thức tấn công, Triệu Vô Cực áp lực càng ngày càng lớn.

Nhưng Triệu Vô Cực hiểu rõ, chỉ cần hắn có thể chịu qua thời gian này, mọi thứ đều sẽ đảo ngược.

Mượn đại thế cũng tốt, có thể tron lúc nhất thời bùng nổ ra to lớn sức mạnh nhưng một khi đại thế dùng hết, lực lượng sẽ mất đi nguồn phát ra.

Ngược lại Triệu Vô Cực ở dưới đất, hai chân lạc địa sinh căn, có thể tản bớt xung kích lực, chân dẫm đại địa có thể không ngừng nghỉ vì hắn cung cấp lực lượng chống đối với Cát Báo đại thế.

Hắn cần chính là trụ vững, một thời gian ngắn thôi, Cát Báo đại thế sẽ lập tức hao hết, hắn sẽ có cơ hội lật bàn.

Nhưng tính toán tuy tốt, hiện thực lại vô hạn kéo xa làm người ta đau lòng.

Triệu Vô Cực tình cảnh bây giờ hết sức khó khăn, hắn đang đau khổ chèo chống sức mạnh Cát Báo đánh tới.

Cánh tay bởi vì vận dụng quá mạnh Thiên Địa Tinh biến chưởng đã nứt toác ra, máu thịt be bét một mảnh, trông vô cùng đáng sợ.

Máu tươi chảy ngược từ cánh tay hắn xuống, nhuộm đỏ quần áo, đến mức bộ trang phục màu hoàng kim của hắn cũng bị biến đổi.

Không chỉ tay mà trên cơ thể của hắn cũng đang dần dần nứt toác ra. Thiên Địa Tinh biến chưởng không chỉ áp lực lên cánh tay, mà là toàn thân chịu áp lực.

Hơn nữa bản thân hắn cũng đang chịu Cát Báo sức mạnh đàn áp, có thể thấy khó khăn vô cùng.

Triệu Vô Cực điên cuồng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, hắn muốn dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công đặc tính giảm bớt áp lực gánh chịu của bản thân.

Tử Hà Bất Diệt thần công không hổ danh là điểm tiêm công pháp tu luyện, Triệu Vô Cực lập tức cảm thấy áp lực giảm nhiều, có thể tranh thủ thở ra một hơi, không giống như trước đây khí thế đè ép hắn muốn không thở nổi.

Trận đấu bắt đầu được kéo về thế cân bằng một chút, Cát Báo vẫn là chiếm thế thượng phong.

Nhưng Cát Báo đâu thể để cho Triệu Vô Cực có cái gì cơ hội lật bàn. Hắn thấy Triệu Vô Cực có thể đỡ nổi khí thế của bản thân lập tức điên cuồng gia tăng công lực, muốn dùng công lực đè chết Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thổ ra một ngụm máu, khốn khiếp, tên này con dư lực sao?

Triệu Vô Cực đoán nhầm, hắn không dư lực mà đang điên cuồng nghiền ép sức mạnh bản thân mà thôi, một cách tự tàn chiến đấu.

Nhưng dù thế hắn cũng muốn kéo theo Triệu Vô Cực, để Triệu Vô Cực đi chết.

Như vậy mối hận trong lòng hắn mới có thể giảm bớt chút ít.

Mang trong lòng điên cuồng hận ý, Cát Báo muốn cùng Triệu Vô Cực liều mạng.

Ken két!

Triệu Vô Cực khung xương không ngừng vang lên tiếng rên rỉ, giống như chúng đang phải chịu cực lớn áp lực, sắp tới giới hạn tan vỡ.

Triệu Vô Cực âm thầm may mắn, bản thân hắn mấy hôm nay cũng không hề ngừng nghỉ qua tôi cốt, nếu không sớm đã chơi xong.

Nhìn lại cốt cảnh bản thân óng ánh ôn nhuận, tràn đầy lực lượng, Triệu Vô Cực trong lòng thở dài, năm mươi khối tôi cốt, cũng không phải chỉ trưng cho đẹp.

Thời gian này hắn cũng đã tôi cốt tới năm mươi khối, thực lực cũng có một bước nhỏ tăng tiến, đã đạt tới nhị lưu cực hạn.

Nhưng chỉ cần một ngày còn chưa tôi cốt hoàn thành, hắn liền chưa thể đột phá nhất lưu.

Trừ khi hắn bỏ Tử Hà Bất Diệt thần công không tu luyện nữa mà đi tu luyện một môn công pháp khác, mới có thể.

Nhưng Triệu Vô Cực sẽ bỏ Tử Hà Bất Diệt thần công sao? đương nhiên không.

Cũng bởi vì chăm chỉ tập luyện cùng tôi cốt, hắn mới có vốn liếng đón lấy Cát Báo một quyền này, đến bây giờ ở dưới đại thế của hắn còn đang đứng vững mà chưa tan vỡ.

Áp lực điên cuồng tăng lên Triệu Vô Cực, mồ hôi từ trên trán không ngừng rỉ xuống, hắn cảm thấy cánh tay thật mệt mỏi.

Nâng đỡ áp lực lớn như vậy, không mệt mỏi mới là lạ.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, hắn hai chân hơi biến đổi tư thế, lập tức dùng tay trái nâng lên đỡ lấy tay phải, cả hai tay cùng đi chống cự Cát Báo đánh xuống sức mạnh

Cát Báo một lần tăng cường áp lực,hắn lúc này cho dù nghiền ép bản thân cũng đã tới cực hạn không thể tiếp tục tăng cường thêm, chỉ có thể giữ vững chiến trận mà thôi.

Tuy hắn rất điên cuồng,nhưng nội lực của bản thân không ủng hộ hắn điên cuồng như vậy, tu vi vẫn còn là thiếu một chút.

Triệu Vô Cực cảm giác được áp lực giảm nhiều, thế trận lại biến một chút trở về cân bằng.

Lúc này nội lực vốn ngưng tụ của hai người trong lúc tranh đấu có xu thế tràn tán ra, lập tức từng đạo không khí thổi mạnh giống như là đao phong bắn ra, không ít người ở xung quanh lập tức bị tai họa, mọi người một mảnh hét thảm lại lui nhanh.

“ lùi lại lùi lại a, các người muốn hại chết ta đúng không? gió quá mạnh sắp hình thành đao phong rồi không muốn chết mau lùi!”

“ tránh ra, tránh ra đừng cản lão tử. ai ngăn cản ta ta cùng hắn liều mạng! lùi lại nhanh lên!”

“a a a, đau quá!”

“ khốn khiếp hai người bọn họ sao có thể đánh ra uy thế lớn như vậy, đứng cách đã xa thế này rồi vẫn không tránh khỏi, nhất lưu cao thủ đều là quái vật sao?”

“ nhất lưu cao thủ có là quái vật hay không ta không biết, nhưng tên kia nhị lưu cao thủ có thể đứng vững hắn áp lực nhất định là quái vật!”

“thật không thể tin được, chuyện này giống như là trò đùa a. không phải nhất lưu đều là nghiền ép nhị lưu sao?”

“ ngu ngốc, tên kia thiếu niên chính là thiêu kiêu chi tử, hắn có vượt cấp khiêu chiến thực lực! sợ là đi ra từ danh môn đại phái. Cát gia lần này chọc phải đại họa rồi!”

“ khốn khiếp đao phong lần thứ hai tăng cường rồi, mau lùi!”

Mọi người ở ngoài một cảnh tấp nập rộn ràng lui tránh, không ai dám tới gần chiến trường của hai người, quá nguy hiểm.

Cát Báo hai mắt đỏ lên một lòng muốn giết chết Triệu Vô Cực báo thù rửa hận.

Triệu Vô Cực thì tâm lí càng chiến càng sung sướng càng chiến càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tuy hắn đang ở hạ phong, nhưng chiến đấu thế này chính là thứ hắn mơ ước cùng mong muốn.

Mỗi giây phút đều cảm nhận được áp lực kinh khủng từ đối phương, không cẩn thận một chút chính là sinh tử nguy cơ, đây chính là cường giả con đường, cũng là con đường mà hắn chọn.

Muốn trở thành cường đại võ giả cùng tu tiên giả, hắn phải ở trên con đường này đi thật xa, không ngừng khiêu chiến đối thủ cường đại hơn mình.

Đến một ngày không còn ai có thể để cho hắn khiêu chiến, hắn chính là người mạnh nhất.

Triệu Vô Cực khóe miệng rướm máu, nhưng ánh mắt vô cùng nồng nhiệt, hắn cảm giác được Cát Báo đại thế đang suy giảm nhanh chóng, hắn mượn lực trùng kích từ phía trên lao xuống đã tới hồi kết.

Triệu Vô Cực cũng không cần chờ thêm, hắn khung xương đã không còn vì gánh nặng mà rên rỉ, hắn chiến lực bắt đầu trờ lại.

Tử Hà Bất Diệt thần công hồi phục nhanh chóng dũng mãnh đặc tính lúc này thể hiện ra nó tác dụng to lớn, Triệu Vô Cực đã chuẩn bị sẵn sàng xúc kích lần hai.

Nội lực vận chuyển, Triệu Vô Cực cổ tay trái lập tức lóe sáng lên.

Một cái âm dương hoàn xuất hiện, sau đó là một cái mờ nhạt âm dương hoàn.

Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu, cực hạn của hắn đã tới.

Ánh mắt sáng quắc tràn đầy chiến ý của Triệu Vô Cực lập tức nhìn thẳng vào Cát Báo, hắn nở một nụ cười gằn.

Đến đây nên kết thúc rồi.

Từ trong ánh mắt hắn lập tức phát tán ra một luồng quang mang, Cát Báo chỉ cảm thấy bản thân đứng dưới một tòa đại sơn, phía trên tòa đại sơn to lớn chính là một cái cự thủ già thiên tế nhật đang đánh nát đại sơn sau đó hướng hắn lao xuống.

Cát Báo chỉ cảm thấy bản thân không hề có chút sức kháng cự nào, tử vong âm ảnh đang bao phủ hắn, hắn vô cùng tuyệt vọng cùng bất lực.

Nhưng có một âm thanh nói cho hắn, chạy đi, chạy đi, chỉ cần hắn chạy hắn sẽ có một con đường sống.

Cát Báo không ngừng chạy, chạy mãi, từ tử tới sinh hi vọng để hắn không ngừng cố gắng bỏ chạy

Nhân loại chính là ham sống sợ chết chủng loài, bất cứ loài nào cũng đều như thế.

Chỉ cần có cơ hội sống sẽ không ai đi tìm cái chết.

Triệu Vô Cực ý cảnh đang đưa hắn từ tử vong tuyệt vọng tìm tới sinh cơ, dụ dỗ hắn nghe theo.

Cát Báo quả nhiên dính bẫy, nhưng một lúc hắn liền cảm thấy không đúng.

Ta sao lại ở đây? không phải đang cùng tên khốn kiếp kia đánh nhau sao?

Ta còn muốn trả thù, thù chưa trả sao lại tới đây?

Một cái ý nghĩ vô cùng kinh khủng trong lòng hắn dâng lên, hắn đang bị ảo giác.

Đúng vậy, là ảo giác.

Tầm thường võ giả không thể có loại thủ đoạn này, trừ khi là nắm giữ ý cảnh cao thủ, mới có thể từ trong chiến đấu đưa đối phương vào ảo giác của bản thân, khai thác ý cảnh đó khiến võ kĩ của mình thực lực tăng mạnh.

Hắn không dám tin Triệu Vô Cực mới chỉ nhị lưu đỉnh phong cao thủ lại có thể có được ý cảnh, một thứ ghê gớm như vậy!

Tới tận bây giờ hắn cũng chưa ở Hỏa Vân Thành nhìn thấy hay gặp qua ai tu hành thành ý cảnh.

Nhưng nếu không phải, sao hắn lại ở đây?

Trong lòng nghi vấn càng lớn, Cát Báo càng tin chắc mình đã bị đối phương sử dụng ý cảnh kéo vào chỗ này, thực chất thân thể hắn vẫn còn ở bên ngoài kia cùng Triệu Vô Cực giao đấu.

Hắn hận Triệu Vô Cực, muốn giết Triệu Vô Cực, căm thù Triệu Vô Cực tới tận xương tủy, sao có thể ở chỗ này phí thời gian để Triệu Vô Cực có cơ hội lật bàn.

Điên cuồng chi ý của hắn càng ngày càng dâng lên phát tán mãnh liệt, Cát Báo lập tức điên cuồng dậy dụa, hắn muốn thoát khỏi cái này ý cảnh, muốn cùng Triệu Vô Cực tử đấu.

“Phá cho ta!”

Rống to một tiếng, Cát Báo dùng hết điên cuồng sức mạnh của mình, bầu trời giống như là từng tấm gương tan vỡ ra, rơi lả tả xuống đại địa, thế giới đó cũng tan vỡ.

hắn lập tức từ trong ý cảnh tỉnh lại, nhưng chào đón hắn lại không phải cái gì đại kinh hỉ mà là một chưởng như cuồng phong bạo vũ, khí thế to lớn, sát khí nghiêm nghị của Triệu Vô Cực.

“Thiên Địa Tinh biến chưởng!”

Một chưởng đánh ra, hai chưởng cùng hợp.

Thiên địa đảo lộn, nhật nguyệt xoay vần.

Thiên cơ đại thế bị xoay ngược trở lại, địa thế lúc này đã lớn hơn thiên thế.

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn vang lên, bụi mù cuốn ra khắp nơi, cuồng phong điên cuồng tán loạn ra xung quanh,

Mọi người nhao nhao lấy tay che mặt, không dám nhìn thẳng, cũng không ai biết bên trong chiến trận tình hình như thế nào.

Triệu Vô Cực cùng Cát Báo ở giữa trung tâm chiến đấu cùng vụ nổ, kết quả chắc chắn không thể tốt đi nơi nào!

Quả nhiên, Cát Báo lập tức như diều đứt dây từ bên trong vụ nổ bay ra, dọc được bay hắn liên tục thổ huyết, cả người vết thương cũng vì đao phong cuốn ngược mà rách tung tóe.

Hắn vốn đã bị mất máu liên tục vì Tiểu Hoàng đâm cúc một kích, bây giờ trải qua chiến đấu lại không ngừng đổ máu, cho dù nhục thân cường đại cũng có giới hạn, hắn thật trọng thương.

Đổ máu liên tục, lại thêm nội công hao hết, ý thức của Cát Báo đang dần lu mờ đi, hắn biết bản thân đã tới cực hạn, tinh thần bởi vì quá độ căng thẳng bây giờ từng cơn buồn ngủ đánh tới, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, sợ rằng sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Không cần Triệu Vô Cực ra tay, hắn cũng cảm giác được bản thân sinh cơ đang trôi đi nhanh chóng, một chưởng của Triệu Vô Cực đối với hắn sát thương quá to lớn.

Cát Báo như là diều đứt dây bay ngược, rơi xuống đất còn không dừng lại, liên tục lăn mạnh mấy vòng mới ở trên mặt đất kéo ra một đạo huyết tuyến dừng lại.

Triệu Vô Cực cũng từ trung tâm vụ nổ bay ra, nhưng hắn lần này cũng muốn thử nghiệm một phen bản thân suy đoán có phải là đúng hay không.

Triệu Vô Cực lúc này hai tay đan chéo che ở trước mặt, cả người gập cong xuống.

Hắn muốn làm thế để giảm diện tích tiếp xúc với đao phong đang bay loạn, tránh cho thêm càng thêm thương.

Ngược lại cảnh tay chính là nơi hắn cơ bắp phát triển rắn chắc nhất, lại có hộ thủ bằng tinh thiết bảo vệ dùng là lá chắn ngay lúc này là quyết đinh sáng suốt.

Triệu Vô Cực hit sâu một hơi, lập tức dùng ra tiểu thần thông mà hắn có được từ lúc đả thông bát mạch.

“Thiên cân trụy!”

Triệu Vô Cực hai chân lập tức chạm đất, cả người giống như nặng ngàn cân. Hắn ở trên mặt đất lập tức kéo ra hai đạo rãnh dài, liên tục ma sát giảm đi thế lùi.

Quả nhiên một thời gian ngắn, bị kéo dài ra cả chục mét mới có thể dừng lại, nhưng Triệu Vô Cực tránh được thảm cảnh bay ngược mà ra.

Hắn như là một cái đại thụ lạc địa sinh căn, không ngừng chống đối với gió bão, cho dù gió bão to lớn cũng không dễ dàng gì nhổ được hắn gốc rễ.

Triệu Vô Cực phán đoán chính xác, chỉ cần dùng thiên cân trụy có thể giảm bớt đi lực xung kích tới, để hắn tránh đi được va đập lần hai, nội thương trở nên nghiêm trọng gấp đôi.

Phụt!

Phun ra một ngụm nghịch huyết, nhưng bản thân hắn vui mừng. Không có hai lần va chạm, hắn tuy trong cơ thể khí huyết điên cuồng đảo loạn nhưng vẫn còn trong khống chế, thương thế tuy nặng nhưng rất nhanh có thể dùng Tử Hà Bất Diệt thần công phục hồi.

Không có hai lần va chạm, thương thế gần như ít đi một nửa.

Lần này kiếm lớn.

Không chỉ được cùng nhất lưu cao thủ giao thủ, mà còn có thể nghiên cứu ra cách chống bị bay ngược lúc chiến đấu, quả nhiên quá có lợi.

Triệu Vô Cực buông tay ra, nhìn một chút bản thân.

Áo quần lúc này rách tung tóe, chỗ lành lặn chỗ rách nát, nhìn như một tên ăn mày.

Trên người không chỗ nào không thương, máu tươi chảy ra nhưng theo chiến đấu kết thúc rất nhanh đã kết vảy, cho thấy hắn sức sống có bao nhiêu mãnh liệt.

Bị thương nặng nhất là ở cánh tay, nhưng là huyết nhục tổn hao, xương cốt cũng chưa xuất hiện lệch vị tình huống, may mắn.

Quan trọng nhất là nội phủ khí huyết chạy chồm, bản thân hắn cũng vì sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng một lần quá sức mà phản phệ, một lần nghiền ép sử dụng gấp đôi phản phệ.

Bây giờ trong lồng ngực khó chịu vô cùng, như có một cơn đau nhói đang ngừng lóe lóe, khiến hắn khó lòng tập trung được.

Triệu Vô Cực chỉ muốn lập tức chữa thương, nhìn tình huống chiến đấu còn chưa xong, hắn còn phải ở lại đây một chút.

Cát Báo nằm trên đất, khắp người máu me be bét, cánh tay xương cũng đã gãy, từ dưới làn da đâm ngược mà lên.

Hắn khí tức phù phiếm chập trùng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Trong ánh mắt của Cát Báo hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Trước đây hắn một lòng khổ tu võ đạo, ăn hết cực nhiều khổ sở mới có thể đi tới cảnh giới này, còn chưa kịp hưởng hết một cái nhất lưu cao thủ phong hoa tuyệt đại, thì sinh mệnh đã đi tới hồi kết.

Có cái nào nhất lưu cao thủ ở Hỏa Vân Thành mà không tam thê tứ thiếp? hắn tiến giai cảnh giới này, cũng là một quãng thời gian, nhưng bận rộn ở củng cố cảnh giới cùng nghiên cứu tiếp theo tu luyện như thế nào, thời gian này cũng không hề tốt đẹp gì.

Nữ nhân hăn đương nhiên chơi qua, thời gian này cũng chơi không ít.

Tiền tài đối với hắn mà nói, bao nhiêu cũng không đủ.

Quyền lực, hắn không thể đoạt vị của đại ca hắn được.

Cát Báo cảm thấy bản thân cực khổ tu luyện, nhưng hưởng thụ cùng vui chơi chưa đủ.

Hắn còn muốn dữ lại sinh mạng này, tiếp tục phong lưu tiêu sái, hàng đêm sanh ca, đêm ngự thập nữ.

Như thế mới xứng với hắn một thân cơ bắp, thể lực cường tráng.

Đáng tiếc, chỉ một trận chiến cùng tên thiếu niên này, hắn liền một mạng vứt đi.

Ánh mắt dần trở nên mê li, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan, hắn giống như là hồi quang phản chiếu, nhìn về phía Triệu Vô Cực nói:

“ ngươi vậy mà luyện thành chưởng ý? ta thua thật không sai!”

Nói xong, hắn lập tức như bong bóng xì hơi, khí lực tháo hết, khí tức đoạn tuyệt.

Hỏa Vân Thành một vị hiếm hoi nhất lưu cao thủ, ở thời điểm này liền chết.

Hắn nếu tự lập môn hộ cũng có thể so sánh cùng đại gia tộc một hai, nhưng hắn cứ như vậy chết,

Trước khi chết còn chịu vô hạn khuất nhục, hắn gánh vác bêu danh Hỏa Vân Thành cái đầu tiên nhất lưu cao thủ bị bạo cúc, sau đó chiến tử.

Quả thật chết vô cùng thê thảm!

Triệu Vô Cực thần tình lạnh nhạt, chết tốt, đỡ mất công hắn còn phải ra tay.

Hắn đứng yên tại chỗ lấy ra đan dược chữa thương, bỏ vào miệng, hồi phục một chút khí tức.

Triệu Vô Cực lúc này mới có thời gian để ý tới đứng ở chỗ kia một mặt dại ra Cát Mẫn.

Nàng giống như là không thể tin nổi, cũng cảm giác như bầu trời sụp đổ.

Nhị thúc của nàng, đường đường nhất lưu cao thủ, vậy mà chết.

Còn chết trong tay một cái thiếu niên, mới chỉ nhị lưu đỉnh phong, hai người chưa đánh bao nhiêu chiêu a!

Thiếu niên này lại là kẻ thù của nhà nàng! sự việc này tuy bắt nguồn từ Cát Liễu nhưng lại được nàng xúi giục!

Nàng cảm thấy bầu trời tối sầm,như muốn sụp xuống.

Cát gia mất đi một nhất lưu cao thủ, gia tộc vốn đã xuống dốc sẽ càng xuống dốc, thời gian tới sẽ không ít người tranh thủ chèn ép bọn họ, muốn từ trên người bọn họ cắn xuống một miếng thịt.

Nếu phụ thân nàng biết được trong này nội tình, sợ rằng sẽ lập tức đánh chết nàng.

Nàng tin tưởng hắn phát điên có thể làm như thế!

Tương lai nàng vì bảo vệ gia tốc không xuống dốc, cũng sẽ nhanh chóng bị xem như quân cơ ném ra ngoài, cho một cái nào đó công tử ca, sau này ngày tháng đều như sống trong địa ngục.

Thiên địa xoay vần, gió đã đổi chiều.

Cát gia không còn là Cát gia trước đây, nàng cũng sợ rằng sắp không còn là Cát gia đại tiểu thư.

Tất cả những thứ này, đều bắt đầu từ khi nàng nhị thúc Cát Báo chết đi, mà hung thủ chính là đứng trước mặt nàng cái này thiếu niên, Triệu Vô Cực.

Cát Mẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thật, nàng thất hồn lạc phách, có chút muốn phát điên.

Bước chân không ngừng lùi lại, nàng điên cuồng lắc đầu,tự nhủ với bản thân đây không phải là sự thật.

Nhưng mọi thứ vẫn là như vậy, xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám thở ra một tiếng mạnh.

Bọn họ không ai dám chủ động đi phá vỡ bầu không khí cực kì đè ép này, bọn hắn còn muốn xem xem Triệu Vô Cực sẽ đối với Hỏa Vân Thành đệ nhất mĩ nhân Cát Mẫn làm gì.

Giết nàng, hay chiếm nàng làm của riêng.

Cát Mẫn chính là hình tượng lí tưởng của tất cả nam nhân ở Hỏa Vân Thành, không ít người đều đối với nàng có ý dâm nhưng không dám hành động.

Là sợ nàng Cát gia mà thôi.

Nhưng Triệu Vô Cực khác, hắn võ lực cao cường, đến Cát Báo hắn còn dám giết, nếu đánh cướp Cát Mẫn rồi bỏ chạy, chẳng phải là chuyện bao nhiêu đơn giản a.

Nhìn Cát Mẫn lộ ra ngoài đùi thon, sung mãn bộ ngực, nhiều người không tự chủ được nuốt từng ngụm nước bọt, phía dưới lều vải chống lên.

Nhất là nàng bộ dáng hoảng sợ, giống như một cái vô lực cừu non, không ít người lúc này bắt đầu có xu hướng tinh trùng lên não, muốn làm liều.

Chỉ cần có thể cùng nàng vui vẻ một đêm, có chết cũng cam lòng a!

Không ít người muốn loạn động, nhưng một chút lí trí cuối cùng nói cho bọn hắn, Cát gia còn chưa diệt, bọn hắn nếu đi lên chính là muốn chết.

Triệu Vô Cực lúc này nhìn Cát Mẫn, khóe miệng kéo lên một tia tà tiếu.

Cát Mẫn thấy vậy trong lòng là càng lạnh càng lạnh.

Hắn sẽ đối với ta làm gì? sẽ cưỡng bức ta sao? hay là giết ta?

Ta nên làm gì? nhị thúc đã chết, ta không còn ai bảo vệ a! ta không thể chống lại được hắn! nếu hắn tấn công tới ta phải làm sao?

Nhất định phải tìm cách trở về gọi cứu viện, không thể để hắn ở trước mặt mọi người bắt được ta!

Trong lòng nàng điên cuồng suy nghĩ, muốn từ trong tuyệt vọng tìm ra một tia sinh cơ, nhưng có vẻ rất khó, bởi Triệu Vô Cực đã nắm giữ chủ động, qua giao lưu, nàng cũng biết Triệu Vô Cực không hề dễ dàng nắm mũi dẫn đi, hắn cũng rất vô sỉ.

Triệu Vô Cực lúc này mở miệng nói:

“ ngươi gọi tới người hơi yếu a! Cát gia của ngươi còn có ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.