Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 391: Chương 391: Tâm lí chiến lại diễn ra




Thanh Vô Điền năm nay cũng đã ngoài bốn mươi, làm chưởng môn Thanh Thành kiếm phái cũng nhiều năm, hắn không có tài đức đưa Thanh Thành kiếm phái càng phát triển thịnh vượng nhưng cầm chừng phát triển không rơi xuống liền đã tốt lắm rồi.

Hôm nay lão tổ bị hắn thỉnh xuất quan, Thanh Thành kiếm phái cùng Ngũ Đao môn muốn tổ hợp lại gây khó khăn cho Từ gia để Từ gia mất đi độc bá Thiên Vân Thành căn nguyên chính là Từ Tiểu Bạch.

Vốn tưởng rằng hai vị lão tổ xuất quan hợp lực hành động liền chắc chắn thành công, không ngờ rằng mấy tên đệ tử trở lại báo cáo tin tức cho hắn, nói cho hắn một cái tin tức động trời:

“ lão tổ đã chết!”

Lúc nghe được tin này, Thanh Vô Điền như là bị sét đánh, hắn ngồi thần người ra, đầu óc như là ngưng trệ lại vậy.

Thanh Thành kiếm phái trước giờ không sợ các đại gia tộc cũng môn phái khác, chính là nhờ có hư hư thực thực lão tổ trấn phái.

Nếu không có lão tổ uy vọng, bọn hắn Thanh Thành kiếm phái sợ rằng đã sớm bị các gia tộc khác dùng đủ loại thủ đoạn chèn ép ăn tươi nuốt sống rồi.

Lão tổ chính là con vương bài cuối cùng của bọn hắn, bảo vệ bọn hắn Thanh Thành kiếm phái bình an.

Thế mà một lần xuất quan vốn chắc thắng, đệ tử báo lại tin tức lại là lão tổ đã chiến tử, cái này làm sao để cho Thanh Vô Điền có thể chấp nhận được.

Hắn không muốn tin đây là sự thật, nhưng không ít để tử ở bên ngoài trở lại đều run như cầy sấy báo tin như vậy, hắn cũng không thể không tin đây là sự thật.

Nhưng bọn hắn còn nói cho hắn một cái tin tức dữ dội hơn, Từ Tiểu Bạch tuyên bố muốn đại khai sát giới.

Cái này có ý nghĩa gì? Từ Tiểu Bạch chính là bất mãn hắn bị người tính kế bị người hãm hại, muốn bọn hắn vì việc này mà phải trả giá thật đắt.

Thanh Thành kiếm phái lão tổ không còn, Từ Tiểu Bạch chắc chắn sẽ hướng về phía bọn hắn giơ ra nanh vuốt sắc bén của hắn.

Đừng quên Từ Tiểu Bạch chính là tuổi thiếu niên, hắn trong máu tràn đầy nhiệt huyết cùng xâm lược tính, không sợ bất cứ thứ gì.

Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ vồ lên xé xác con mồi.

Đừng bao giờ để bề ngoài tiểu bạch kiểm của hắn đánh lừa.

Từ Tiểu Bạch có thể thật sự là tiểu bạch kiểm,nhưng chỉ là đối với Triệu Vô Cực thể hiện ra mà thôi.

Đối với sự việc liên quan tới gia tộc hưng suy tồn vinh, hắn làm mỗi việc đều chắc chắn suy nghĩ cực kì kĩ càng, cân nhắc được hơn, cực ít làm liều.

Bởi vậy Thanh Vô Điền có thể trăm phầm trăm khẳng định, Từ Tiểu Bạch nhất định sẽ giết tới đây trả thù chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Quả nhiên hắn đoán không sai, Từ Tiểu Bạch như là không thể chờ được nữa, liền dẫn người của Từ gia giết tới.

May mắn hắn lúc này phản ứng nhanh, lấy ra thủ nỗ bảo vệ môn phái mới tránh được Từ Tiểu Bạch lập tức tấn công phủ đầu, khiến cho bọn hắn vì không kịp chuẩn bị mà lân vào thế bị động.

Bên Từ Tiểu Bạch đội hình có Từ gia lão tổ, Triệu Vô Cực, Tiếu Mị Mị cùng bản thân Từ Tiểu Bạch.

Mỗi một người đều là đỉnh phong cảnh giới, mỗi người đều là tồn tại hắn không thể đối phó.

Như là đại quân áp cảnh, Thanh Vô Điền chỉ có thể dựa vào địa lợi cùng Thủ nỗ uy lực dọa sợ một chút đối phương.

Để đối phương biết rõ Thanh Thành kiếm phái của bọn hắn không dễ công phá, nếu muốn liều mạng gặm cái này khối mai rùa, bọn hắn cũng phải gãy răng.

Thanh Vô Điền ngoài mạnh trong yếu hét lên:

“ Từ Tiểu Bạch, lần này chúng ta thua! Từ này Thanh Thành kiếm phái chúng ta sẽ không bao giờ dám tái phạm sự việc như vậy. Ta chân thành gửi lời xin lỗi tới ngươi, hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho Thanh Thành kiếm phái chúng ta.

Ngươi nếu cường công vào đây, chúng ta nhất định sẽ liều mạng thủ hộ nơi này, cho dù các ngươi có thành công công phá, cũng phải trả một cái giá cực kì thảm trọng.

Ngươi là Từ gia thiếu chủ, chẳng lẽ người không quan tâm tới tính mạng của đồng tộc sao?

Ngươi nhất định phải gây nên cuộc chiến này sao?”

Từ Tiểu Bạch đang định nói gì, Triệu Vô Cực liền kéo lại hắn. Triệu Vô Cực mỉm cười nói:

“ ngươi hẳn cũng biết ta là ai a!”

Thanh Vô Điền mặt trầm lại, hắn đối với cùng Từ Tiểu Bạch nói chuyện có lớn hơn lòng tin, dù sao Từ Tiểu Bạch trước giờ đều nổi tiếng hiền hòa, nhưng tên Triệu Vô Cực này lại khác, hắn giết người không chớp mắt, tuổi còn trẻ nhưng độc ác vô cùng, trong đám thanh niên tài tuấn, chỉ sợ hắn cũng là người có danh tiếng đáng sợ nhất.

Nhưng Thanh Vô Điền không dám nói ra thứ này, hắn đành phải cười phối hợp nói:

“ Triệu công tử đại danh đỉnh đỉnh có ai không biết, kính đã lâu. Không biết Triệu công tử có gì chỉ giáo!”

Triệu Vô Cực cười nói:

“ ta nói a Thanh Vô Điền, các ngươi thật sự muốn liều chết thủ hộ chỗ này sao?”

Triệu Vô Cực cắn chặt răng, dùng thái độ không thể nghi ngờ nói:

“ ân sư của ta chính là ở chỗ này dạy bảo ta lớn lên làm người, gia đỉnh của ta cũng ở chỗ này, ta nhất định sẽ thủ hộ nó. Các đệ tử của chúng ta cũng là như vậy, chúng ta Thanh Thành kiếm phái người, ngàn người như một, tất cả đồng lòng!”

Bộp! Bộp! bộp!

Triệu Vô Cực lập tức vỗ tay ba tiếng cười to khen ngợi:

“ tốt một câu tất cả đồng lòng. Vậy ta cũng muốn hỏi xem một chút đệ tử của ngươi, các ngươi thật sự đều có người nhà ở bên trong này sao?”

Các môn phái trên giang hồ, không phải ai cũng chỉ nuôi dưỡng người của mình. Bọn hắn phải đối với bên ngoài nhận người khuyếch trương từ đó thu vào học phí đảm bảo chi tiêu của môn phái.

Đây cũng chỉ là một bút nhỏ tiền mà thôi, môn phái người đông thế mạnh, bọn hắn liền có quyền kinh doanh một số tài sản khác, đây mới chính là bọn hắn thu nhập chính thức.

Mà người ở trong môn phái cũng là nhận sư môn nhiệm vụ thường xuyên phải quản lí đống tài sản này cho sư môn.

Bọn hắn theo đuổi không chỉ là võ học mà còn là tiền tài. Có võ công cao, càng sẽ được trong dụng, vị trí ở cao tiền tài tự nhiên sẽ nhiều.

Ngược lại, muốn tiền tài nhiều, lại phải có võ công cao, như thế lại không thể rời bỏ môn phái.

Bởi vậy bọn hắn bái nhập môn phái vừa là tìm sư học nghệ vừa và vì tiền tài.

Cho dù là cỡ nào anh hùng hảo hán, cũng cần có tiền mới có thể hành hiệp trượng nghĩa phiêu bạt giang hồ.

Một đồng tiền làm khó anh hùng, cũng không phải liền là nói chơi.

Mà Triệu Vô Cực ý chính chính là nhằm vào đám này ở bên ngoài bái nhập vào đệ tử, bọn hắn vốn cũng không bị Thanh Thành kiếm phái khống chế người nhà.

Một số đệ tử có người nhà ở bên trong môn phái, vì bảo vệ thân nhân, bọn hắn nhất định sẽ tử chiến đến cùng.

Nhưng chỉ cần không bị khống chế thân nhân, bọn hắn chưa chắc đã vì Thanh Thành kiếm phái một lòng một dạ.

Dù sao thế giới này cũng không phải là vì một chữ “ Sư” ân đức mà người ta sẽ sẵn lòng vì ngươi bán mạng, có những người vốn sẵn là bạch nhãn lang tính cách sẽ tìm đủ mọi cách bảo vệ lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Cho dù là nơi có liên kết sư đồ cực kì vững mạnh như tu tiên giới, cũng không ít người làm ra chuyện lừa thầy phản bạn, bị cả tu tiên giới vạn người thóa mạ, gặp liền giết.

Triệu Vô Cực lời vừa ra, không ít người liền bắt đầu xao động, bọn hắn chỉ là đóng tiền học phí đến đây học nghệ mà thôi, vốn là trao đổi quan hệ, không hề đối với Thanh Thành kiếm phái có cùng vinh cùng nhục suy nghĩ.

Triệu Vô Cực thấy vậy liền biết hắn đã có được ưu thế, liền bắt đầu tiếp tục dao động bọn hắn:

“ các ngươi cũng thấy, chúng ta có bốn vị đỉnh phong cảnh giới. Vừa rồi nếu như các ngươi đi xem ta cùng vị Thanh Thành kiếm phái lão tổ quyết đấu cũng có thể thấy được, ta cương khí vô cùng chắc chắn, hắn kiếm cương cũng không đánh xuyên qua được, các ngươi nghĩ các ngươi trên tay thủ nỗ có thể bắn xuyên qua cương khí của ta hay không?”

ở đây không ít người là đi xem bọn hắn chiến đấu, vừa rồi tràng diện hạo đại như thế, lại được mọi người truyền tin tức đi cả tòa thành, không ai không biết không ai không hiểu, rất nhiều người tò mò liền đến xem.

Đúng vậy, có thể hay không a? đến cả lão tổ cũng đánh không xuyên qua hắn phòng thủ, vậy bọn hắn có khả năng hay không?

Bên Thanh Thành kiếm phái lập tức không ít người xao động bất an, bọn hắn không hoàn toàn tin tưởng trong tay mình thủ nỗ có năng lực đó.

Dù sao võ giả ở thời đại này đa số chỉ là tin vào nội công cùng kiếm cùng đao, mà rất ít tin vào nỗ loại vật mang đậm tính chất kĩ thuật này.

Thanh Vô Điền cảm giác cực độ không ổn, bên hắn sĩ khí đang vì lời nói của Triệu Vô Cực mà nhanh chóng khiến cho người của hắn đang xôn xao thảo luận, sĩ khí tụt dốc không phanh, hắn liền quát to:

“ ngươi cương khí lại cứng thì thế nào? Có thể chịu nổi phá cương nỗ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.