Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 569: Chương 569: Tính cách, quen thuộc động vật




Tiếu Mị Mị trên khuôn mặt cũng hiện lên vui mừng, nhưng nàng sắc mặt vẫn là vô cùng ngưng trọng lo lắng.

Nàng biết mình căn cơ so với Triệu Vô Cực không bằng, nếu Triệu Vô Cực là mười phần chắc mười ngưng hình thành công, vậy nàng chỉ có tám mà thôi.

Nàng rất nợ, nàng sẽ ở cuối đường đứt gánh, mà thất bại trong gang tấc.

Nhưng không may mắn cho Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị chính là, bọn hắn lần đầu gặp phải tình cảnh này, không hề có kinh nghiệm đối với loại này ngưng hình nội lực thần thú tiến trình từng bước, chỉ có thể như là người mù đi đường, mò mẫm từng chút một.

Hai người vừa mừng vừa lo lắng, không dám lỗ mãng chút nào, từng chút từng chút một truyền vào nội lực để cho chúng có thể ngưng hình thành công.

Nhưng trên đời này sự việc không như ý muốn lại đến bảy tám phần

ở chỗ này của Triệu Vô Cực, hắn dám khẳng định, chắc chắn đến chín phần.

Vốn đang dần ngưng thực long phượng, bỗng nhiên đối với cả hai người bọn hắn sản sinh bài xích.

Triệu Vô Cực trong lòng lập tức như rơi xuống vực thẳm

Hắn sợ nhất chính là đối phó với những thứ mình không có kiến thức cùng kinh nghiệm, lại còn gặp phải biến cố.

Đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.

Cái này không nghi ngờ gì là một đòn trọng kích đối với cả Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị.

Bọn hắn lúc này càng cố gắng truyền vào nội lực, sự bài xích của hai đầu sắp thành hình long phượng lại càng lớn.

Triệu Vô Cực trong lòng loạn như ma, đầu óc hắn cấp tốc suy nghĩ.

Tại sao? tại sao? Tại sao lại xảy ra hiện tượng bài xích? Bọn hắn làm chỗ nào không đúng sao?

Không, từ nãy đến giờ hắn cùng Tiếu Mị Mị đều không hề làm cái gì quá đáng hành động a, sao có thể xảy ra bài xích được?

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Là tu luyện sai? Phương hướng đột phá sai? Cách tạo hình sai? Hay là cái gì a!

Triệu Vô Cực đầu óc loạn như ma, vô số khả năng ở trong đầu hắn hiện lên, nhưng một cái lại một cái bị hắn bác bỏ.

Hắn phải suy nghĩ nhanh lên, nếu không hiện tượng bài xích càng lúc càng lớn, đến lúc đó chỉ sợ Tiếu Mị Mị trước hết không chịu được mà thất bại, xui xẻo cảnh giới thối lui, vậy thì cũng đừng nói cái gì Thần Điện chi chiến, bọn hắn có gặp rắc rối hay không cũng còn là một ẩn số!

Vấn đề từ đâu ra?

Muốn tìm hiểu, đương nhiên là phải truy tìm từ gốc gác của nó.

Bọn hắn hiện tại tu luyện chính là ở song tu công pháp, bởi vậy không có gì khác ngoài cái này song tu công pháp xảy ra chuyện.

Long phượng? Long Phượng đồng vũ song tu công?

Nam long nữ phượng, đây là thường thức.

Nhưng Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị tu luyện đến cảnh giới này, không hề nằm trong thường thức, đã vượt qua ngoài thường thức, ngoài giới hạn của người sáng tạo ra công pháp này.

Bởi vậy, dùng thường thức đi suy tính vấn đề, quả thật là tự hạn chế bản thân của mình phát huy, hạn chế công pháp sức mạnh, thậm chí sẽ còn gây nên sai lầm, gây nên bài xích.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, vấn đề là ở chỗ này phải không?

Long phượng long phượng, đây chính là người sáng tạo ra công pháp này đặt tên mà thôi, cốt ý chính là để đọc lên cho sang mồm.

Đúng vậy, không hề có gì khác ngoài sang mồm.

Cũng giống như hiện thực, những nữ nhân kia tên muốn ghép vào một nửa tiếng anh một nửa tiếng việt vậy, cái gì Elly Trần, cái gì Angela Phương Trinh, tất cả chỉ để gọi cho càng thêm sang chảnh mà thôi.

Giống như là đặt tên chiêu thức, một đao chặt ra liền đặt tên phá thiên trảm, thực chất thì thế nào? Nó có thể phá thiên hay không? Đương nhiên là không!

Mà Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đang bị cái này Long Phượng đồng vũ song tu công tên đánh lừa, khiến tiềm thức bọn hắn cho hằng, ngưng tụ thú hình chính là nên ngưng tụ long cùng phượng, trong khi, nó chưa chắc là thứ thích hợp với bọn hắn.

Chứ đừng nói đến, nam long nữ phượng cái này thuyết pháp.

Bắt đầu liền sai, vậy tất cả phía sau liền sai.

Triệu Vô Cực nghĩ đến đây, lập tức tinh thần chấn động sáng tỏ.

Hắn vội vàng dùng tinh thần truyền âm cho Tiếu Mị Mị rống to:

“ Mị nhi, mau dừng lại, cái này không phải là như thế ngưng hình, chúng ta bị lừa rồi!”

Tiếu Mị Mị nghe Triệu Vô Cực một tiếng rống này, lập tức cả người cương cứng tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy không dám tin.

Lừa? ai lừa? cái này phương pháp tu luyện không phải là hắn nghĩ ra sao? Chẳng lẽ hắn lại lừa chính bản thân mình?

Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng Tiếu Mị Mị lựa chọn tin tưởng Triệu Vô Cực, tin tưởng đối phương lời nói, lập tức giảm mạnh xuống tốc độ truyền vào nội lực.

Trước mặt nàng phượng hình thú bỗng nhiên ảm đạm xuống không ít, chỉ có thể duy trì hình dáng không nát mà thôi.

Nàng lập tức lo lắng hỏi:

“ Vô Cực, chúng ta nên làm gì đây? Thiếp phải làm thế nào?”

Triệu Vô Cực ánh mắt cực kì nghiêm nghị, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ.

Nội lực hóa hình, là cảnh giới siêu phàm của công pháp, vượt lên trên cả viên mãn cảnh giới, sức mạnh hoàn toàn không cùng một cái cấp bậc.

Trước đây hắn ở Thanh Vân Tông cũng chỉ ở trong một quyển sách từng đọc qua, nhưng bên trong miêu tả cũng hết sức mờ nhạt không rõ.

Trong dòng sông lịch sử dài dòng, ở trước ba trăm năm trước đây, trước thời kì giang hồ đi vào chìm xuống kì, cách mấy trăm năm mới có một cái thiên tài hoành không xuất thế, có thể đạt được tới cảnh giới này.

Nội lực ngưng hình của bọn hắn, đủ loại thiên kì bách quái thú loại.

Người thì là độc xà, người thì là hùng ưng, người thì là mãnh sư,... không có ai giống ai.

Nhưng ngưng tụ thú hình, gần như phản ánh chân thật nhất bọn hắn tính cách, giống như là một loại động vật nào đó.

Hơn nữa, loại động vật này lại đối với bọn hắn hết sức quen thuộc, gần như là ở quê hương người này, đa số đều có thể tìm được loại động vật này ẩn hiện.

Bởi vậy, bên trong cái này một bức tạp thư, đối phương cũng mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.

Vốn dĩ, ngưng hình không phải là cái gì thoải mái hành vì, muốn làm gì thì làm gì.

Giống như ngươi muốn ngưng hình là chính bản thân ngươi, điều này không thể.

Nếu miễn cưỡng ngưng hình, rất có thể sẽ đưa tới thất bại.

Một người cuồng chiến đấu, chỉ thích ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, trực diện chiến đấu.

Hắn phong cách cùng tính cách như vậy, nếu ngưng tụ là gấu hình, sư hình, cọp hình cực kì dễ dàng thành công.

Nhưng muốn ngưng tụ ra những loài âm hiểm xảo trá như độc xà, vậy thì khẳng định thất bại.

Hơn nữa những người này quê hương nơi phát ra, có thể tìm thấy những loại động vật này.

Chứng minh rằng, bọn hắn ít nhiều từ lúc còn nhỏ đã bị loại động vật này ảnh hưởng.

Người thì kiêu dũng như sư, người thì âm hiểm như xà, người thì lực lớn vô cùng, tính tình thẳng thắn táo bạo như hùng.

Bọn hắn mỗi người một vẻ, nhưng không thể không nói, gần như có ít nhiều liên quan tới quê hương của bọn hắn.

Bởi vậy rút ra kết luận chính là, ngươi cảm giác bản thân ngươi tính cách giống cái nào động vật, vậy thì hãy thử ngưng hình loài đó nếu có cơ hội.

Nếu là loại động vật đó càng quen thuộc với ngươi, ở quê hương ngươi liền có, vậy thì tỉ lệ thành công sẽ càng thẳng tắp xông lên.

Triệu Vô Cực lúc này lập tức ánh mắt sáng lên.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy, bản thân mình trí nhớ tốt, đọc nhiều sách tạp thư ở Thanh Vân Tông lại có ích như vậy.

Hắn thật muốn cảm ơn người viết ra cuốn tạp thư này, cho hắn mấy trăm vạn lạng để tỏ lòng cảm tạ.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tiếu Mị Mị dùng tinh thần giao lưu rống to:

“ Mị nhi, nàng cảm thấy bản thân mình tính cách giống loại động vật nào, liền ngưng tụ ra loài đó. Không cần biết là trâu dê chó gà hay thần thú, chỉ cần cảm giác giống là được.

Hơn nữa, nếu như ở quê hương ngươi có loại động vật này, hoặc là ngươi từng bị nó ảnh hưởng qua sâu sắc, vậy thì càng tốt!”

Tiếu Mị Mị lập tức giật mình, ánh mắt tràn đầy suy tư.

Tính cách giống loại động vật nào? Còn ở quê hương có, bị nó ảnh hưởng sâu sắc?

Nàng ánh mắt mờ mịt, kí ức như là nước vỡ đê, bỗng nhiên tràn về.

Năm đó, nàng còn là một cái tiểu cô nương, tiểu thí hài, ở trong thôn chơi đùa.

Hôm đó là một ngày nắng nhẹ, khung cảnh cực kì yên bình, đám trẻ trong thôn vui vẻ nô đùa trên đường lớn, người lớn thì ra đồng làm việc.

Nhưng cũng chính hôm đó, một ngày bình thường như bao ngày khác, thôn của nàng gặp phải một cái cực kì to lớn tai họa, tai họa này khiến nàng trở thành cô nhi lưu lạc tứ phương.

Đây là một cái kỉ niệm cực kì đau đớn, cực kì không muốn nhớ lại, nhưng ngay lúc này, nàng bị Triệu Vô Cực lời nói chấn kinh, bắt đầu hồi ức lại cái này kinh khủng kí ức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.