Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 257: Chương 257: Tinh vẫn!




Khặc khặc khặc!

Tiếng cười chen lẫn tiếng ho khan không ngừng vang lên, Lưu Ngạo từ dưới mặt đất run run đứng lên.

Lấy tay lau một cái khóe miệng tràn ra máu tươi, Lưu Ngạo ánh mắt tràn đầy tơ máu như là muốn giết người nhìn chằm chằm lấy Triệu Vô Cực.

Hắn ho khan mấy cái cho thuận khí sau đó có chút khó thở nói ra:

“ Triệu Vô Cực, tốt, rất tốt! Ngươi lại dám đánh ta thành bộ dạng này, Lưu Ngạo ta chưa bao giờ phải nhận vũ nhục như vậy, ngươi khá lắm!

Ta công nhận, trước đây là ta khinh địch, ngươi thực lực hoàn toàn có thể làm đối thủ của ta, cùng ta một trận chiến. Nhưng rất nhanh thôi, ta sẽ cho ngươi sáng mắt ra Lưu gia kiếm pháp của chúng ta có bao nhiêu đặc sắc, ngươi một cái dã tiểu tử là không thể nào cùng bản công tử so sánh!”

Tay hắn nắm lấy bên hông ngọc bội, ngọc bội lúc này trên bề mặt đã nứt ra một vết rạn, ảm đạm vô quang.

Hắn vứt miếng ngọc này ra giữa đất, miếng ngọc đập vào đất lập tức vỡ nát mà ra.

Một người tinh mắt lập tức thốt lên:

“ thanh điền cổ ngọc, là thanh điền cổ ngọc a!”

“ thanh điền cổ ngọc là cái gì?” một người khó hiểu hỏi.

Người kia lập tức mặt vểnh lên trời bởi vì bản thân hiểu biết mà cảm giác được cực kì ưu việt giải thích:

“ trên thế giới này vốn không thiếu các loại li kì cổ quái ngọc bội, mà thanh điền cổ ngọc là một trong số đó. Loại ngọc bội này bình thường có màu bích lục, bên trong rỗng ruột có một dòng khí nhẹ lưu chuyển bên trong. Nó cũng không phải là cái gì tiên ngọc trong truyền thuyết, tuy hiếm nhưng vẫn là có thể tìm được nhưng giá cả cũng là vô cùng đắt đỏ lấy Lưu Ngạo thân phận trên người có loại ngọc bội này cũng không lạ gì.

Loại ngọc bội này ở trên giang hồ chúng ta trong đám thanh niên tài tuấn công tử ca vô cùng thịnh hành.

Bởi vì ngọc chất xinh đẹp lại có công dụng đặc biệt nên những cái này công tử thường xuyên đeo bên mình.

Nó vốn đắt như vậy chính là vì một cái công dụng đặc biệt của nó.

Thanh điền cổ ngọc đối với sát khí vô cùng mẫn cảm, người đeo nó bên người chỉ cần bị sát khí tập kích thanh điền cổ ngọc sẽ lập tức vỡ tan giải phóng bên trong một đoàn thanh khí giúp chủ nhân đeo nó có thể lập tức thanh tỉnh tinh thần phòng chống sát khí quấy nhiễu.

Ở trên giang hồ lăn lộn người giết người không hề thiếu, mỗi người đều có nhiều ít sát khí. Những người giết càng nhiều người sát khí càng mạnh mẽ, chỉ cần phóng thích sát khí liền có thể ảnh hưởng tới tâm thần người khác từ đó khắc kì chế thắng vô cùng thần diệu.

Đương nhiên sát khí cũng không phải là thứ tốt chơi đùa như vậy, thứ này chính là con dao hai lưỡi, lúc nào cũng có thể cắn ngược lại chủ nhân.

Lúc nãy mọi người cũng thấy Triệu Vô Cực sát khí có bao nhiêu mạnh a, hắn vừa thả ra sát khí chỉ là khiến bầu không khí trầm trọng vô cùng mà thôi nhưng thời khắc hắn tập trung sát khí chấn nhiếp Lưu Ngạo đấy cái này thanh điền cổ ngọc cũng lập tức vỡ nát, Lưu Ngạo mới từ sát khí chấn nhiếp tỉnh lại.

Nếu không có cái này thanh điền cổ ngọc, chỉ sợ Lưu Ngạo cũng không đơn giản chỉ là bị thương như thế a!”

Tên này nói một hơi dài giải thích, mọi người lúc này mới trầm trồ gật đầu thì ra là thế!

Biện kinh thương hội gia đại nghiệp đại Lưu Ngạo có cái này thanh điền cổ ngọc cũng không phải là cái gì chuyện lạ, nhưng hắn dựa vào cổ ngọc chi năng mà có thể tránh thoát một kiếp nói lên hắn tâm cảnh trình độ vẫn còn kém rất xa Triệu Vô Cực.

Cao thủ so chiêu chỉ trong nháy mắt, lúc đấy nếu hắn không có bảo vật sợ rằng đã sớm chết rồi.

Đương nhiên gia cảnh cũng là một loại thực lực, bởi vậy đầu thai là một môn rât cần có kĩ thuật hàm lượng a!

Từ lúc bị Triệu Vô Cực đánh ngã, Lưu Ngạo cũng đã biết hắn hôm nay không còn cái gì mặt mũi đáng nói, trong lòng sát tâm đại thịnh, Triệu Vô Cực hôm nay hắn muốn giết, bất chấp hậu quả thế nào.

Trên tay kiếm vung mạnh một cái, Lưu Ngạo lúc này cũng không diễn cái gì quân tử bộ mặt nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“ Triệu Vô Cực, ta sẽ cho ngươi thấy Lưu gia kiếm pháp là như thế nào mạnh mẽ!”

“ha ha!”

Triệu Vô Cực nhìn hắn, bỗng nhiên cười ha ha Lưu Ngạo khó hiểu nhìn Triệu Vô Cực hỏi:

“ ngươi cười cái gì!”

Triệu Vô Cực lắc tay:

“ ngươi muốn cho ta xem nhưng ta không có hứng thú a. hai chiêu đã qua, còn một chiêu nữa. ngươi có thể tiếp được chiêu này ta xem như ngươi thắng!”

Lưu Ngạo ánh mắt híp lại, đây là muốn một chiêu phân định thắng thua tiết tấu a.

Lưu gia kiếm pháp của hắn tuy tinh diệu nhưng Lưu Ngạo cũng không dám chắc có thể đánh bại Triệu Vô Cực một cách nhanh chóng được, như vậy cho dù hắn thắng cũng không có cái gì mặt mũi.

Dù sao hắn trước thả cuồng ngôn xong lại bị Triệu Vô Cực đánh cho cực thảm, cái này ấn tượng quá mạnh mẽ không thể khiến đám người xem ở chỗ này quên đi được.

Nếu có thể một chiêu lật bàn, tuy danh tiếng vẫn là không tốt nhưng trận thế vẫn là không thua. Lưu gia kiếm pháp cũng không phải là không có sát chiêu, muốn một chiêu quyết thắng bại vậy thì một chiêu đi!

Lưu Ngạo lúc này suy nghĩ rõ ràng, khí chất của hắn như có chút biến đổi, cả người bỗng nhiên trở nên vô cùng cao ngạo lạnh lùng trên mặt không hề hiện ra bất kì cái gì cảm xúc, vô cùng trầm tĩnh nói:

“ nếu ngươi đã muốn một chiêu định thắng thua vậy ta cũng không ngại tiếp ngươi. Ta Lưu Ngạo từ nhỏ tập võ, đến nay tu luyện kiếm đạo cũng có chút thành tựu, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy toàn bộ sức mạnh kiếm pháp của ta cùng thành quả tu luyện gần đây của ta!”

Triệu Vô Cực nghe xong lập tức nhíu mày, thành quả tu luyện gần đây? Đối phương gần đây có đột phá gì sao?

Mặc kệ, trên giang hồ ai không có một vài chiêu bài ẩn dấu cho dù có cái gì chiêu bài Triệu Vô Cực cũng có tự tin đánh bại Lưu Ngạo.

Đây chính là dựa vào thực lực bản thân tự tin, dựa vào hắn có thể đánh trọng thương Lưu Ngạo một lần thì có thể trọng thương lần thứ hai.

Triệu Vô Cực không tiếp lời, trong cơ thể Tử Hà Bất Diệt thần công liên tục vận chuyển, trên người vạt áo không gió tự bay, khí thế mạnh mẽ xô tới như là sóng thần, khí tức dài nặng như là trường hà.

Bên kia Lưu Ngạo cũng không kém phần nào nội công liên tục vận chuyển, khí thế nhanh chóng kéo lên tới đỉnh phong, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực.

Kiếm nhẹ nhàng giơ lên, Lưu Ngạo giọng nỉ non:

Lưu gia kiếm pháp tất sát kĩ - tinh vẫn!

Dưới chân đạp mạnh một cái, thân pháp phát động, Lưu Ngạo dùng hết sức bật nhảy lên thật cao, đến một cái cao độ khoảng chừng hơn năm mét hắn lúc này hết đà bắt đầu trụy lạc.

Ở giữa không trung vẽ lên một cái xinh đẹp xoay người, đầu mũi kiếm run run ở trong không khí lại như là đang cắt ra một đương không khí có một luồng mờ ảo khí tức ngưng tụ trên mũi kiếm, Lưu Ngạo dùng thúc dục nội công, hắn như một cái lưu tinh vẫn lạc hướng Triệu Vô Cực lao tới.

Bởi vì có thêm nội công kích thích, tốc độ trụy lạc của hắn nhanh vô cùng, không khác gì một cái tinh thần vẫn lạc, sát ý tỏa ra khắp mặt đất.

Tinh vẫn nơi, vạn vật tuyệt diệt, chúng sinh trở về hư vô. Tinh vẫn nơi chúng sinh sinh mệnh như là cỏ rác, nó đem đến chính là vô tận tai ương, nó không có bất kì tình cảm gì đáng nói.

Bởi vậy Lưu Ngạo thi triển một chiêu này khí chất mới đột nhiên khác biệt như vậy, hắn đây chính là chân chính muốn đánh ra sát chiêu liều mạng a.

Ở bên dưới mọi người đều tâm thần rung động nhìn một kiếm này, bọn hắn đều cảm giác được bầu trời như tối đen lại, bị cái này tinh thần vẫn lạc che khuất.

Bọn hắn cảm giác được sinh mệnh thật nhỏ bé, Lưu Ngạo chỉ cần đưa tay đi dí một cái, bọn hắn liền có thể đi chết.

Đương nhiên đây chỉ là người có tinh thần yếu kém cảm thụ mà thôi, đối với người có tinh thần mạnh mẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, có người không nhịn được hô to một tiếng:

“ là kiếm ý, kiếm ý a! Lưu Ngạo nếu trưởng thành tương lai nhất định có cơ hội vấn đỉnh đỉnh phong cảnh giới cao thủ, hắn trước đây không hề có thể sử xuất ra kiếm ý, là từ lúc nào thì có thể đánh ra kiếm ý thế này!”

“ không sai, đây chính là kiếm ý. Hắn vừa rồi một giây liền khiến ta cảm thấy ta thật bé nhỏ như một cái sâu kiến dễ dàng bị hắn diệt trừ, thật là đang sợ a. có điều ý cảnh của hắn cũng giống không mạnh lắm đi!?

“ mười bảy tuổi hiểu được kiếm ý ngươi còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể làm tốt hơn sao? Muốn nghịch thiên?”

“ các ngươi không biết trên Tiềm long bảng xếp hạng cũng ghi là Triệu Vô Cực biết chưởng ý sao? Trận này tranh đấu thật đúng là tới đúng, quá hấp dẫn a!”

“ trên đấy có ghi Triệu Vô Cực bao nhiêu tuổi không?”

“ không hề a, Triệu Vô Cực thông tin cũng cực ít, thứ nhiều nhất chính là chiên tích kinh người của hắn mà thôi nhưng ta khẳng định Triệu Vô Cực tuổi so với Lưu Ngạo còn ít, hắn tiềm lực so với Lưu Ngạo còn lớn hơn nhiều!”

“ nhưng bây giờ Lưu Ngạo muốn liều mạng, dựa vào số tuổi lợi thế mà dùng tu vi đè ép sợ rặng Triệu Vô Cực không chiếm được cái gì lợi lộc a!”

“ thế thì còn phải xem Triệu Vô Cực rốt cục còn cái gì lợi hại chiêu thức có thể đối kháng Lưu Ngạo hay không mà thôi!”

Mấy người đang thảo luận nhiệt tình, bên kia Triệu Vô Cực ánh mắt đã sáng lên, trong lòng đại hỉ rống to:

“ đến tốt lắm, chúng ta đánh một cái sảng khoái đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.