Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 3: Chương 3: Trang bức đánh mặt,gánh nặng đường xa




Từ lúc đến thế giới này đã được 1 tuần, Trần Tùng việc cần làm chỉ là uống sữa và ngủ, đói thì ăn mệt thì ngủ, như 1 con tiểu nãi cẩu. Trần Tùng đều sắp nhàn đến phán chán ra, may mắn hôm qua mẫu thân hắn cưỡi phi kiếm đưa hắn đi dạo 1 vòng, ừm không phải đưa hắn đi mà là mẫu thân hắn có việc đi Luyên đan phong tiện đường mang theo hắn. Làm khi Trần Tùng cảm nhận dc lần thứ nhất trong đời được người khác mang phi thiên,hắn còn có chút hưng phấn hồi hộp đây kém chút hét lên: “ mẫu thân đại nhân, cầu mang ta trang bức mang ta phi~” -ừm tiên quyết là hắn có thể nói.

Trần Tùng 1 tuần tuổi còn không thể nói chỉ có thể a nha a nha mà thôi. Đến luyện đan phong hắn chỉ ngửi được một mùi thuốc nông đậm đập vào mặt, nhất là khi mẫu thân hắn đến đan phòng. Trước mặt hắn bây giờ là 1 cô nương thân cao 1m7, khuôn mặt trái xoan, mi thanh mục tú, đôi mắt to có thần, cặp lông mày mỏng hơi giãn để lộ ra một vẻ ngốc bạch ngọt loại kia, nhất là trước ngực cặp hung khí to đến như muốn nhảy ra khỏi áo.Trần Tùng có thể khẳng định ngoài mẫu thân hắn ra thì đây là tiểu bạch thỏ lớn nhất mà hắn gặp được từ khi đến thế giới này

“Lão sư ngài đã đến. Vô cực thật đang yêu!” - một thiếu nữ đứng trước mẫu thân hắn khom người bái

“Uyển nhi thời gian này ta sẽ ít tới đan phòng, mọi việc ở đây do người quản lí, chớ có lười biếng,luyện đan vốn là quen tay hay việc”

“Lão sư,ta biết. Ta chăm chỉ hay không ngài còn không rõ sao!”

“Ừm! Ngươi làm việc ta rất yên tâm. Được rồi ta đi trước có thời gian tới chơi cùng Cực nhi”

“Vâng! lão sư!” Đông Phương Uyển nhi liếc mắt nhìn Trần Tùng manh manh bộ dáng 1 cặp mắt lấp lánh lấp lánh trong lòng thầm than: “ Vô Cực càng ngày càng đáng yêu đây! Phải tranh thủ luyện đan xong qua chơi với Vô Cực mới được!”

Sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy Trần Tùng lại được mẫu thân cưỡi phi kiếm bay về nhà. Hắn phát hiện ra nữ tử ở thế giới này tuy không trang điểm nhiều như trái đất nhưng lâu dài được linh khí tẩm bố lại tỏa ra được 1 loại khí chất phiêu miểu, ừm chính là tiên khí. Tràn đầy sức sống và cuốn hút, Hơn xa cái gọi là minh tinh ở trái đất nhiều lần.Lại nói minh tinh cũng chỉ cặp với đại gia, loại này trạch nam Trần Tùng là chỉ có thể ý dâm 1 chút đấy, nhưng đến thế giới này mỹ nữ như mây lại không cần tiền. Chỉ cần hắn có thực lực muốn phao muội tử không còn là chuyện xa vời. Ý dâm đến đây Trần Tùng không chịu nổi lại bắt đầu cười ngây ngô. Nhưng rất nhanh hắn liền khổ bức, cái này thế đạo a, bây giờ hắn còn là 1 cái tiểu nãi cẩu không biết khi nào mới có thể trang bức đánh mặt phao muội tử a, thật là gánh nặng đường xa. Việc quan trọng nhất trước mắt hắn cần làm là học ngôn ngữ của cái thế giới này. 1 tuần qua Trần Tùng cũng đã gặp qua văn tự của thế giới này, không phải là chữ hán giản thể mà là 1 loại chữ tượng hình khác nhưng phong cách kiến trúc cùng con người ở đây thì lại giống hệt mấy bộ phim tiên hiệp mà hắn từng xem trên truyền hình.Việc học chữ cũng gặp cản trở khá là to lớn, trẻ sơ sinh 1 tuần tuổi là chưa biết nói đấy, chỉ có thể: “ a nha a nha” mà thôi nên hắn rất cố gắng bắt chước phát âm các từ ngừ mà hắn nghe mẫu thân hắn nói. Mặc dù rất cố gắng nhưng kết quả lại rất vô vọng, Trần Tùng chỉ có thể biểu thị che mặt, thiên ý trêu ngươi a. Không thể học nói Trần Tùng chỉ có thể quay lại cầu việc khác, nằm trong nôi hắn cố gắng xoay xoay lắc lắc tay thật nhiều tăng lượng vận động để có thể tăng cường sức khỏe sớm có thể ngồi bò và đi lại. Theo như thế giới cũ trẻ sơ sinh 4-7 tháng mới biết ngồi bò, hắn cảm thấy quá lâu không thể chờ được, thời gian đối với hắn là vàng ngọc, hơn nữa thế giới này có tiên nhân có linh khí hắn cũng sẽ trưởng thành sớm thôi. Buổi tối phụ thân hắn sẽ về nhà, cả nhà cùng ăn cơm, ừm hắn là ăn nãi không phải ăn cơm, mỗi lần hắn ăn nãi trước mặt phụ thân đều được 1 mặt ghen ghét nhìn hắn như thể hắn đoạt mất 1 thứ gì rất quan trọng vậy, đối với việc này Trần Tùng chỉ có thể HaHa. Tuy phụ thân và mẫu thân hắn đều là tu tiên giả nhưng buổi tối đều trở về nhà sinh hoạt cùng nhau như 1 gia đình phàm nhân bình thường, ăn uống nghỉ ngơi xong 1 nhà 3 người ngủ trên 1 chiếc giường, Trần Tùng được nằm ở giữa, phụ mẫu hắn có thể nằm yên 1 chỗ cả đêm mà không cần thay đổi tư thế khiến hắn cũng sách sách kì lạ, không hổ là tu tiên giả.Từ lúc đến thế giới này hắn càng ngày càng cảm giác tình cảm gia đình ấm áp từ phụ mẫu hắn.Trần Tùng thể hiện ra 10 phần linh tính hiếu động rất được mẫu thân hắn yêu thích, hơn nữa hắn không khóc không nháo còn biết bán manh khiến mẫu thân hắn Sở Phi Huyền càng thêm mẫu tính tràn lan có thể cả ngày chơi cùng hắn không biết mệt.Thời gian thấm thoắt qua 3 tuần Trần Tùng đã lớn lên trông thấy càng thêm bụ bẫm đáng yêu, tay chân đều mập từng vòng thịt thịt, ăn được ngủ được là tiên a. Sở Phi Huyền từ lúc hắn 1 tuần tuổi liền mặc vào cho hắn 1 món thiếp thân áo giáp pháp bảo, đông ấm hè mát tị trần từ đó hắn cũng không cảm thấy thời tiết đối với hắn có bao nhiêu ảnh hưởng.Bà vú thường nói trẻ em nuôi rất cực khổ, hay quấy khóc hay đi đại đi nhẹ không báo trước nhưng Trần Tùng mỗi lần muốn đi đều bắt đầu nức nở Sở Phi Huyền liền sẽ hiểu hắn muốn vệ sinh, giữa 2 người đạt thành 1 loại hiểu ngầm nên từ lúc sinh đến giờ hắn chưa 1 lần đi vệ sinh vào tã. Việc này cũng càng làm Sở Phi Huyền thêm yêu thích hắn, thường khen hắn thông minh với Triệu Phi Dương, Triệu Phi Dương tất nhiên không hiểu chăm sóc trẻ sơ sinh cực khổ, chỉ có thể biểu hiện:

“ ngươi không xem đấy là con ai? Con ta tất nhiên thông minh hơn người rồi”.

Tất nhiên nhận lại được chỉ là 1 hồi khinh bỉ của Sở Phi Huyền. Sáng hôm đó Trần Tùng gặp lại cái kia tiểu tỉ tỉ hắn gặp ở đan phòng. Tuy lúc đó hắn không nghe hiểu hai người nói chuyện gì nhưng dựa vào độ thân mật,tuổi tác giữa 2 người hắn cũng ẩn ẩn đoán được vị tỉ tỉ kia có thể là đệ tử của mẫu thân hắn. Đông Phương Uyển Nhi từ nhỏ đã vào Thanh Vân Tông bái sư học nghệ, thiên phú khá cao,chiến đấu thiên phú bình thường,tốc độ tu luyện trung thượng nhưng lại thể hiện ra thiên phú đan đạo, trước nhập đan phong, nhờ luyên đan thiên phú lại làm việc cẩn thận kĩ càng, chú ý chi tiết, chịu được khô khan,sau may mắn được Sở Phi Huyền thu làm đệ tử chân truyền thân phận nước lên thuyền lên, hiện tại nàng là khai sơn đệ tử của Sở Phi Huyền.

Sư phó. Ta lò đan đã luyện xong.Đến thăm ngài cùng Vô cực -Đông Phương Uyển Nhi cười hì hì đi tới bái sư lễ

Ngồi đi. Tu luyện có vấn đề gì không?-Sư Phi Huyền nhẹ nhàng mỉm cười nói

Hì Hì gần dây ta chỉ tập trung vào luyện dan nên tu luyện đang gác lại 1 chút dù sao ta kẹt ở trúc cơ 9 trọng đã khá lâu rồi, cái ta cần là thời cơ cùng cơ duyên.- Đông Phương Uyển Nhi cảnh giới phần lớn là đan dược chồng chất lên, bàng chiến lực cực kì cặn bã, chính là chiến 5 cặn bã loại kia, kiếm phong chỉ cần tới 1 cấi đệ tử trúc cơ tầng 1 cũng có thể đánh nàng nằm bẹp dưới đất, nhưng luyện đan lại rất có 1 tay, đan dược nàng luyện ra rất được các đồng môn săn đón

Đừng quên tu luyện là được dù sao luyện đan cũng cần dựa vào cảnh giới nói chuyện.Vô Cực rất ngoan ngươi thử bế xem sao, nhớ 1 tay đỡ phần cổ 1 tay ôm vòng.

Đông Phương Uyển Nhi đi đến bên nôi mắt lấp lánh nhìn Trần Tùng 1 bộ manh manh đát dáng vẻ rất kích thích nhẹ nhàng ôm lên. Trần Tùng cũng rất phối hợp không giãy dụa, càng là cười khúc khích cười khúc khích tỏ ra “bảo bảo rất đang yêu,mau tới ôm hôn bảo bảo” bộ dáng càng được Đông Phương Uyển Nhi yêu thích ôm vào trong lòng.

-“ Hắc hắc, cô nương, chính ngươi mời chào ta, không chiến chút tiện nghi ta không phải Trần Tùng”

Trần Tùng trong lòng cười thầm, thấy Đông Phương Uyển Nhi 1 bộ hết hôn lại nựng má hắn, Trần Tùng liền nhanh tay sờ lên ngực nàng.

Đông Phương Uyển Nhi lúc đầu cũng không chú ý lắm, cho rằng chỉ là tiểu hài tử sơ ý đụng qua mà thôi tiếp tục chơi đùa cùng hắn nhưng cảm giác là lạ ngày càng rõ ràng, trên ngực rất nhanh truyền đến cảm giác rân rân khiến nàng hơi đỏ mặt. Trần Tùng thấy thế đắc thế không tha người tăng mạnh cường độ xoa nắn bóp lên. Đông Phương Uyển Nhi tay bắt đầu hơi run lên mặt đỏ đến mang tai, thân là thiếu nữ nàng đã bao giờ trải qua chuyện này. Mặc dù chỉ là ngoài áo nhưng cảm xúc hết sức chân thật, nang bắt đầu thở gấp,không nhịn được “Ưm” 1 tiếng.

Vừa xong nàng liền hối hận,xấu hổ muốn chết rồi. Vội vàng quay sang nhìn sư phó của mình, Sư Phi Huyền liền nói khẽ: “A. tiểu tử này lại đòi ăn đây mà, Uyển Nhi đưa Vô cực cho ta nào!”

Đông Phương Uyển Nhi như được đại xá lập tức nhẹ nhàng chuyển Trần Tùng cho Sở Phi Huyền. Lần này Trần Tùng cũng rất phối hợp quay về với vòng tay của mẫu thân hắn,chuyện vừa rồi như 1 sự kiện ngẫu nhiên hắn muốn tìm nãi ăn mà thôi. Trần Tùng rất biết nắm chặt nhịp độ lúc nào nên căng lúc nào nên buông. “hắc hắc, thiếu nữ môn. Tiểu gia đến rồi các ngươi cứ chờ đi, nhất định các ngươi sẽ bị vẻ manh manh đát của ta đánh bại thôi”.Trần Tùng k chịu được cười xấu xa 1 thoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.