Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 562: Chương 562: Tu luyện




Triệu Vô Cực xạm mặt lại.

Vừa bừng bừng mà lên bá giả chi khí của hắn giống như là bị Tiếu Mị Mị dội cho một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền chìm xuống, thay vào đó là một cỗ vô xấu hổ cảm giác.

Vừa nãy hắn vì tìm ra phương hướng chính xác tu luyện mà quá kích động, không hiểu sao tiểu đệ đệ cũng theo đó ngạo nghễ đứng dậy, không chú ý liền đem màn che cho đánh đổ, khiến Tiếu Mị Mị trông thấy hắn cảnh xấu hổ này.

Triệu Vô Cực tuy mặt dầy cũng không nhịn được, có chút lúng túng đưa tay hơi động một cái, một bộ áo quần mới lập tức hiện lên trong tay hắn, bị hắn nhanh chóng mặc vào.

Tiểu đệ đệ giống như là cũng cảm giác được xấu hổ, lập tức cúi đấu xuống không tiếp tục bành trướng nữa.

Triệu Vô Cực đánh cái ho khan nói:

“Mị nhi, vừa rồi không phải như ngươi nghĩ đâu. Vừa rồi ta nghĩ ra phương pháp đột phá Long Phượng đồng vũ song tu công nên quá vui mừng không kiềm chế được mà thôi!”

Tiếu Mị Mị vừa cố gắng thể hiện mạnh mẽ một chút, lúc này đầu lại hơi cúi thấp xuống, cho thấy nàng cũng rất hồi hộp không bình tĩnh.

Trong lòng nàng lúc này cũng là loạn như ma, Triệu Vô Cực cái ấy giống như thật lớn a, so với trước đây mấy tên đệ tử ở Cực Nhạc Ma Tông còn phải lớn hơn một vòng, còn dài nữa a.

Như thế ta có thể chịu được sao? Nếu bây giờ hắn muốn ta, nên đồng ý ngay, hay là giả vờ ỡm ờ một chút a!

Tiếu Mị Mị mải mê suy nghĩ, Triệu Vô Cực thấy nàng thất thần như vậy, nghi ngờ hỏi:

“ Mị nhi?”

Tiếu Mị Mị lập tức giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vô Cực, sắc mặt ửng đỏ nói:

“ không có gì không có gì, ngươi vừa nói gì?”

Triệu Vô Cực thở ra một hơi, nói lại:

“ ta nói là ta đã tìm ra phương hướng đột phá mới của Long Phượng đồng vũ song tu công, phương pháp này rất có thể sẽ thành công!”

Tiếu Mị Mị trên mặt ngây ra một chút, phương pháp đột phá mới? Lại rất có thể thành công?

Nàng cùng Triệu Vô Cực tu luyện hơn một tháng thử nghiệm không biết bao nhiêu lần dung hợp, cuối cùng đều nhất nhất thất bại.

Sau nhiều lần thất bại như vậy, cuối cùng cũng tìm ra chút môn đạo.

Nhưng để thành công, vậy thì cách còn xa lắm.

Nhưng hắn bây giờ lại nói tìm ra cách đột phá, tỉ lệ thành công còn rất cao?

Tiếu Mị Mị lập tức kinh hỉ, vội vàng hỏi:

“ Vô Cực, là cách gì? Ngươi mau nói cho ta nghe thử xem!”

Triệu Vô Cực lập tức thuận dòng suy nghĩ của mình nói lại cho Tiếu Mị Mị một lần, sau đó tổng kết:

“ quan trọng nhất vẫn là trạng thái vong ngã, tâm vô tạp niệm, ở sâu trong tiềm thức mở ra “thần” cánh cửa để người khác có thể nhòm ngó bên trong, có thể đi vào. Giống như là ngươi mở ra của nhà đón khách a.

Trước đây chúng ta muốn làm “thần” chết đi, đơn giản chính là đi nhầm đường!”

Tiếu Mị Mị như có điều suy nghĩ, lặp đi lặp lại lẩm bẩm:

“ vong ngã, ám chỉ, cửa?”

Triệu Vô Cực yên tĩnh đứng một bên nhìn xem nàng nhíu mày suy tư.

Công việc này đối với thường xuyên tu luyện Pháp Luân Chiếu Minh hắn mà nói, không quá khó khăn.

Nhưng để Tiếu Mị Mị có thể làm d được, vậy thì cũng không phải một hai lần liền có thể làm được.

Tiếu Mị Mị lúc này bỗng nhiên hỏi:

“ mở ra cánh cửa để cho đối phương có thể nhìn vào, đi vào? Vậy có phải ngươi cùng ta có thể thấy được kí ức của nhau?”

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ ta cũng là suy đoán mà thôi, nhưng có thể sẽ không hoàn toàn thấy được, nhiều nhất chỉ là vụn vặt mảnh vỡ kí ức thôi! Ngươi sẽ không có cái gì không muốn cho ta biết kí ức a! nếu trong lòng ngươi có thứ muốn che giấu, vậy thì cái này biện pháp không thể nào làm được, ngươi sẽ không thể nào vừa vong ngã lại vừa ám chỉ cho tiềm thức thành công!”

Tiếu Mị Mị lắc đầu nói:

“ta không có! Vô Cực, ta hiểu rồi, chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm!”

Triệu Vô Cực lập tức vui vẻ gật đầu, hai người nhanh chóng hướng phía giường đi tới.

Vẫn là tư thế cũ, Tiếu Mị Mị cưỡi ngựa xem hoa, Triệu Vô Cực nằm trên giường tiến vào trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh.

Triệu Vô Cực là người nghĩ ra phương pháp tu luyện mới này, hắn đương nhiên so với Tiếu Mị Mị càng dễ dàng thực hiện, lại nhờ có thời gian dài tu luyện Pháp Luân Chiếu Minh, hắn càng đơn giản hơn làm được.

Đáng tiếc Tiếu Mị Mị vẫn còn ở thử nghiệm trạng thái, nàng hiểu ý tứ của Triệu Vô Cực, hiểu các giai đoạn như thế nào, nhưng muốn bắt tay vào làm liền không đễ dàng như vậy.

Giống như một người nhảy xa, hiểu rõ cần chạy lấy đà, nhún nhảy, sau đó dùng hết sức nhảy ra thật xa.

Quy trình hiểu rõ, nhưng muốn nhảy càng xa, vậy thì còn phải xem cố gắng của hắn cùng giới hạn thể lực của hắn đến đâu.

Hai người không ngừng thử nghiệm, một lần rồi lại một lần.

Tiếu Mị Mị lúc đầu cũng thử nghiệm vong ngã, nhưng nàng vẫn không hề loại bỏ được toàn bộ tạp niệm của mình, trong đầu óc đôi lúc vẫn là lóe lên toái toái những suy nghĩ lung tung vụn vặt, không cách nào hoàn toàn tập trung được.

Cuối cùng, Triệu Vô Cực đành phải nói:

“ ngươi thử tưởng tượng trong đầu ngươi có một điểm sáng, như là duy nhất một cái ngôi sao giữa trời đêm đen tối, ngươi chỉ nhìn vào cái điểm sáng kia quan sát nó!”

Tiếu Mị Mị nghi ngờ hỏi:

“ đây là cái gì biện pháp?”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ đây chỉ là ta lâm thời nghĩ ra một cái biện pháp mà thôi. Cái này người ta gọi là minh tưởng, để bản thân tập trung vào một cái vấn đề, sau đó quên hết tất cả vấn đề còn lại.

Ngươi chỉ cần tập trung vào cái này ngôi sao ánh sáng, chăm chú nhìn vào nó, đến một lúc nào đó, ngươi liền trong lúc vô ý thức quên đi tất cả, tiến vào cấp độ sâu tu luyện.

Lại cố gắng một chút nữa, ngươi có thể quên đi luôn cả cái này ngôi sao, tiến vào vong ngã trạng thái!”

Triệu Vô Cực đây chính là dựa vào kinh nghiệm của hắn ở kiếp trước đọc tiểu thuyết thử nghiệm đề xuất ra biện pháp cho Tiếu Mị Mị.

Dù sao Tiếu Mị Mị là người thông minh, mà người thông minh thì luôn nhiều chuyện suy nghĩ, muốn vào trạng thái vong ngã so với người khác khó hơn nhiều, bởi vậy hắn đành phải tìm một cái giảm xóc biện pháp cho nàng.

Tiếu Mị Mị nghe vậy, lập tức liền thử.

Quả nhiên nàng sau khi dựa theo Triệu Vô Cực lời nói đối với cái kia ngôi sao trong màn đêm nhìn chằm chằm vào, liền có thể tiến vào trạng thái sâu tu luyện.

Nhưng muốn hoàn toàn vong ngã, vẫn là thiếu một chút.

Không có cách nào, cái này chỉ có thể từ từ luyện tập.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thử không biết mười lần vẫn là trăm lần ngàn lần.

Bọn hắn mất hẳn hai ngày, cuối cùng Tiếu Mị Mị mới thành công tiến nhập vong ngã trạng thái.

Tiếu Mị Mị tinh thần lúc này giống như là ở giữa một cái không gian tăm tối, bốn phía không hề có bất kì thứ gì.

Không ánh sáng, không thiên, không địa, không chỗ đặt chân.

Nàng chính là lơ lửng ỏ giữa chỗ này như vậy, cả người không có trọng lượng, như là một cái linh hồn vậy.

Tiếu Mị Mị liền biết, nàng thành công đi vào trạng thái vong ngã, tìm đến tinh thần hải của mình.

Đáng tiếc, tinh tinh thần hải, hay còn gọi là thần hải của nàng, không hề có thứ gì.

Đây cũng là phàm nhân hiện tượng chung, không có gì khác nhau.

Lúc này nàng nhớ tới Triệu Vô Cực lời nói.

“Thả lỏng toàn bộ cơ thể, như là đang nằm trên một dòng nước, nhẹ nhàng để nước cuốn đi, như vậy chúng ta thần mới có thể như trăm sông đổ về một biển, ở biển hòa hợp với nhau!”

Tiếu Mị Mị bắt đầu cố gắng tưởng tượng, xung quanh nàng là dòng nước nhu hòa, nàng chính là đang ở giữa dòng sông.

Bên ngoài da thịt, làn nước nhẹ nhàng chảy qua, vuốt ve da thịt nàng

Nàng thả lỏng, hoàn toàn trôi nổi trên mặt nước,để nước cuốn đi.

Nàng cảm giác vô cùng thư thái, không hề có chút gò bó, giống như đang hưởng thụ càng giác này vậy.

Dòng nước ở bên ngoài làn da nhẹ nhàng vuốt ve, khiến nàng không còn gì có thể thích thú hơn được nữa, cảm giác yên bình đến lạ thường.

Mặc kệ cho dòng nước cuốn trôi đi, nàng không hề biết nàng đang chảy về đâu.

Có thể là biển lớn, nơi nàng có thể gặp được Triệu Vô Cực, cũng có thể là cuốn về vực sâu vạn trượng, nơi chỉ cần nàng rơi xuống, liền không thể quay đầu.

Triệu Vô Cực so với nàng còn sớm quen thuộc việc này, chỉ cần mấy lần thử nghiệm, hắn đã có thể vào trạng thái mong muốn.

Đang tiếc Tiếu Mị Mị vẫn chậm chạp không tìm ra cách thức vong ngã, khiến hắn phải mỏi mòn chờ đợi.

Triệu Vô Cực giống như là mở sẵn cửa nhà chờ khách, nhưng khách lại không tới.

Trong lòng hắn chờ mong, nhưng không hề gấp gáp.

Tu luyện nào có dễ như vậy, nếu có thể dễ như vậy, trên giang hồ sớm đã đỉnh phong nhiều như chó chạy ngoài đường.

Tiếu Mị Mị cần thời gian đến thích ứng cùng luyện tập, hắn không hề gấp một chút nào.

Nhưng bỗng nhiên lúc này, Triệu Vô Cực cảm giác được, phía trước cửa nhà của hắn, vậy mà có động tĩnh.

Khách nhân hắn đang chờ, vậy mà tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.