Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 281: Chương 281: Tuyệt địa




Cụ Tiến một trảo đánh tới cuốn lên từng đoàn gió lốc ở phía sau tay hắn hình thành khiến cho bụi đất tung bay mù mịt, khí thế dũng mãnh áp đảo hoàn toàn khí thế Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực ánh mắt trợn lên, phản ứng cực nhanh nâng lên cổ tay trái gạt cổ tay Cụ Tiến muốn đánh vạt ra một cái trảo tát tới như là mãnh hổ vồ mồi này.

Bốp!

Hai tay vừa chạm nhau, sắc mặc Triệu Vô Cực lập tức kịch biến.

Hắn không những không thể sử dụng xảo kình đem đối phương tay đánh vạt ra, hơn nữa còn bị Cụ Tiến lực lượng mạnh mẽ xông tới đánh vào cổ tay khiến cho cổ tay của hắn đau nhức tê dại, cả người của hẳn cũng thuận thế bị đánh trầm xuống một chút.

Triệu Vô Cực ánh mắt trợn trừng lên, sức mạnh gì thế này? Đây còn là Cụ Tiến mà hắn nãy giờ giao chiến sao?

Hắn tốc độ không những tăng lên rất nhiều nhanh tới chóng mặt, lực lượng được tăng phúc so với tốc độ càng nhiều.

Một trảo đánh ra Triệu Vô Cực cho dù muốn dùng xảo kình cũng không hề có một chút cơ hội bị đối phương bạo lực đánh tan, lập tức thất thế.

Xảo kình vốn là một loại nhỏ kĩ xảo dùng ít sức lực dựa vào hiểu rõ “thế” của đối phương xông tới mà đánh vào yếu điểm hóa giải kình lực của đối phương, có thể dùng nhỏ nhất sức lực tiêu hao đối phương lớn nhất sức lực, cao siêu có thể đạt tới tứ lạng bạt thiên cân cảnh giới.

Triệu Vô Cực tuy tu luyện chủ yếu là cứng rắn cương dương võ kĩ nhưng hắn cũng là hiểu được xảo kình.

Đối mặt với thế tới mạnh mẽ Cụ Tiến hắn lựa chọn sử dụng xảo kình là vô cùng chính xác lựa chọn, nhưng hắn sai ở chỗ ước lượng thực lực của đối phương.

Cụ Tiến lúc này không phải là lúc trước cùng hắn giao chiến Cụ Tiến có thể đánh đồng, hắn lúc này mãnh hổ phụ thể sức mạnh đã đạt tới một cái độ cao mới.

Tuy thần trí không quá rõ ràng chỉ dựa vào bản năng chiến đấu tấn công Triệu Vô Cực, nhưng sức mạnh này không phải dựa vào Triệu Vô Cực một chút xảo kình gà mờ kĩ thuật có thể so sánh được.

Triệu Vô Cực lực lượng có bao lớn? Có thể nói là ở trong cùng cảnh giới cùng độ tuổi, sợ rằng trên thế giới này cũng ít có người có thể cùng hắn so sánh, cho dù có cũng là đếm trên đầu ngón tay.

Hắn bây giờ hai tay mang chính là bảy mươi lăm kí hộ thủ, chân chính là ba mươi kí. Tổng lại cơ thể hắn phụ trọng hai trăm mười kí lô vật nặng.

Mang nặng như vậy nhưng Triệu Vô Cực vẫn có thể bình thường thi triển Thủy Thượng Phiêu thân pháp, không hề có một chút miễn cưỡng nào.

Như vậy đủ thấy được hắn sức mạnh cùng nội công có bao nhiêu mạnh mẽ, thế mà vừa cùng Cụ Tiến giao thủ một chiêu, Triệu Vô Cực liền bị đánh tan.

Cụ Tiến này, một chiêu mãnh hổ nhập thể của hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại a!

Triệu Vô Cực còn đang bàng hoàng bởi vì bản thân trong nháy mắt bị đánh tan, Cụ Tiến một chưởng đã đánh vào ngực hắn.

Ầm!

Triệu Vô Cực cảm giác được một luồng cực kì to lớn sức mạnh ở trước ngực mình nổ tung, cho dù hắn cương khí hộ thể cũng không giúp hắn kéo dài được bao nhiêu thời gian.

Cương khí trên người Triệu Vô Cực bị Cụ Tiến một chưởng đánh vào có chút ngăn cản lại sau đó lập tức bị đánh tan thành từng mảnh tử sắc thuần túy nội công.

Triệu Vô Cực cả người cong lại như một con tôm, hắn như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, trong miệng phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Cảm giác đau đớn tràn ngập não hải của hắn, đau đến hắn muốn bất tỉnh nhân sự, đau đến mức hắn cũng không thể phát động kịp thiên trụy công tránh đi cùng mặt đất va chạm mạnh.

Bịch!

Triệu Vô Cực mạnh mẽ nện cơ thể lên mặt đất, sau đó ở trên mặt đất liên tục “soạt, soạt soạt” một tiếng dài kéo ra gần năm mét cái rãnh mới có thể ổn định thân hình dừng lại.

Cả khuôn mặt hắn đỏ lên, không nhịn nổi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Triệu Vô Cực dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Cụ Tiến, cái này không thể nào! Hắn còn là con người sao? Con người sao có thể có được lực lượng như vậy?

Vừa rồi một chưởng, Triệu Vô Cực không có cảm giác cả người hắn như muốn bị đánh tan, xương cốt cũng ken két rung động, suýt gãy xương.

Đánh vào hắn không hề giống con người mà một cái hình người yêu thú, sức lực lớn đến khó mà tin được.

Cho dù Triệu Vô Cực cương khí được sử dụng bí pháp cô đọng từ Vạn niên ngẫu liên hạt sen cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn chống đối trong một giây lát, sau đó Triệu Vô Cực lập tức bị đối phương đánh tan phòng ngự trực tiếp đánh một chưởng vào ngực.

Trong người một ngụm nghịch huyết bị Triệu Vô Cực ngạnh sinh sinh nuốt xuống, hắn hít sâu một hơi sau đó thở dài ra, cố gắng bình ổn trong cơ thể khí huyết sôi trào.

Cụ Tiến khuôn mặt lông lá vặn vẹo điên cuồng nhìn hắn cười to nói:

“ ha ha ha, Triệu Vô Cực, không phải ngươi rất ngưu bức rất tự tin sao? Sao lại một chiêu cũng không đỡ nổi thế này? ngươi như vậy ta còn cái gì hứng thú a! nếu giết ngươi quá dễ vậy không phải là uổng phí một lần nhập thể của ta sao? Ngươi vạn vạn đừng chết một cách đơn giản thế a, phải cùng ta chơi một hồi thật lâu mới được như thế mới bõ công ta coi trọng ngươi sử dụng tới cả con át chủ bài cuối cùng của ta a!”

Cụ Tiến điên cuồng cười to, hắn một kích đánh tan Triệu Vô Cực khiến trong lòng Cụ Tiến càng kiêu ngạo càng kiêu căng. Hắn sau khi sử dụng ra mãnh hổ nhập thể vốn đã không có quá bao nhiêu linh trí đáng nói lúc này càng giống như là một cái người điên, không ngừng ngửa đầu lên trời cuồng tiếu.

Triệu Vô Cực nhíu mày, từ dưới đất đứng lên nói:

“ vậy phải xem ngươi có bắt được ta hay không đã!”

Cụ Tiến cuồng tiếu nhìn hắn nói:

“ đúng vậy, tốc độ của ngươi rất nhanh. Vậy để ta xem ngươi tốc độ nhanh hay là ta ở trạng thái này càng nhanh hơn!”

Nói xong Cụ Tiến giống như là một cái ma ảnh tại chỗ tiêu thất, lúc hắn xuất hiện đã ở Triệu Vô Cực ngay trước mặt một trảo vỗ ra muốn đem Triệu Vô Cực xé đôi.

Ngũ quỷ dạ hành!

Triệu Vô Cực trong miệng nhẹ giọng nỉ non một tiếng, hắn lập tức phát động Ngũ Quỷ mật tịch chiêu thức đầu tiên tăng phúc tốc độ của bản thân ngũ quỷ dạ hành.

Chiêu thức này hoàn toàn chỉ có một công dụng duy nhất là giúp người sử dụng tăng lên tốc độ thân pháp của bản thân. Tăng nhiều hay ít còn phụ thuộc vào hắn thân pháp có bao nhiêu lợi hại nữa.

Triệu Vô Cực Thủy Thượng Phiêu thân pháp vốn đã là đỉnh tiêm thân pháp ở trên giang hồ, hắn vừa sử xuất ra ngũ quỷ dạ hành một chiêu này tốc độ liền nhanh đến khó tin, mắt thường gần như không thể bắt được thân ảnh của hắn.

Xoẹt!

Một trảo xé tan Triệu Vô Cực, nhưng Cụ Tiến khuôn mặt cũng không có cái gì vui mừng. Trên tay hắn cũng không hề cảm giác được cái gì xé tan huyết nhục cảm giác.

Hiển nhiên hắn xé tan chỉ là Triệu Vô Cực tàn ảnh, mà Triệu Vô Cực lúc này đã ở cách đó hai mét xuất hiện.

Dưới chân đạp mạnh một cái, mặt đất bị Cụ Tiến mạnh mẽ đạp ra một cái lỗ hổng, Cụ Tiến thân hình lần nữa lấp lóe một cái xông tới trước mặt Triệu Vô Cực vồ tới.

Triệu Vô Cực lặp lại chiêu cũ, hắn thân hình lại như quỷ mị né tránh một trảo như mãnh hổ vồ mồi này của Cụ Tiến.

Cụ Tiến hai lần đột kích thất bại, trên mặt vô cùng khó xem, bên trong ánh mắt của hắn đỏ lên, hiện lên một tia điên cuồng ác liệt.

Cụ Tiến lập tức rống to:

“ có ý tứ có ý tứ, ha ha! mãnh hổ đi săn ghét nhất là con mồi nhanh nhẹn chạy loạn, nhưng ngươi như thế này mới có thể làm cuộc đi săn của ta có ý nghĩa. Sau đó ngươi chết thời khắc chính là ta hưởng thụ thành quả đi săn thời gian, cảm giác đó thật là sung sướng không nói nên lời a! Ở trong đại lâm này ta chính là vua của muôn loài, các ngươi chỉ có thể làm con mồi của ta mà thôi!”

Triệu Vô Cực xì mũi coi thường lạnh lùng nói:

“ một cái ngụy hổ mà thôi còn muốn làm vua? ngươi có thể là vua của đám thú vật vô tri kia chứ không phải vua của ta. Triệu Vô Cực ta quỳ cha quỳ mẹ, không quỳ vua quỳ trời. Cho dù là thiên vương lão tử ở trước mặt ta chẳng qua cũng là như vậy mà thôi!”

Cụ Tiến gằn giọng nói:

“ vô tri tiểu tử, ngươi nhất định phải trả giá thật đắt!”

Cụ Tiến nói xong, dưới chân hắn lập tức lại mọc thêm một đám lông màu vàng lẫn trắng như là lông hổ, tốc độ của hắn lại tăng nhanh thêm mấy phần hướng Triệu Vô Cực vồ giết mà tới.

Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại lập tức thi triển thân pháp né ra, hắn thân hình lập tức lóe lên một cái rồi biến mất.

Cụ Tiến xông tới vị trí của Triệu Vô Cực vồ lấy, lần này hắn vẫn là tiếp tục thất bại chỉ có thể nắm lấy của Triệu Vô Cực một cái tàn ảnh.

Nhưng Triệu Vô Cực vừa xuất hiện ở một chỗ cách đó không xa, trước mặt hắn lại là một cái hổ trảo đang không ngừng phóng to, hướng hắn ngực vỗ mạnh một cái.

Răng rắc!

Triệu Vô Cực như diều dứt dây bay ngược mà ra, trong miệng máu tươi cuồng nôn.

Lần này hắn tốc độ tuy nhanh nhưng cũng không thể né tránh được đối phương một trảo, Cụ Tiến hiển nhiên cũng là kích phát ra tốc độ càng lớn hơn, hắn trên người lông càng lúc mọc càng nhiều.

Nhưng những thứ này chỉ là tạm thời, nếu Cụ Tiến kết thúc sử dụng bí pháp hắn liền có thể trở lại trạng thái con người bình thường, hắn chỉ cần có thể ở trong lúc này bộc phát giết chết Triệu Vô Cực là đủ rồi.

Triệu Vô Cực bị một chưởng đánh bay, hắn lúc này cả khuôn mặt đều là vẻ không dám tin.

Cho dù hắn đã sử dụng ra Ngũ Quỷ mật tịch bí pháp tăng tốc đối phương vậy mà vẫn có thể bắt kịp bản thân.

Mạnh mẽ rơi xuống đất, Triệu Vô Cực ở trên đất lăn ra ba vòng mới có thể dừng lại thân hình, tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn tay trái che ngực, trước ngực cảm giác đau đớn nóng cháy vô cùng, hắn biết xương ngực của mình đã vị vỗ rạn.

Từ lúc Triệu Vô Cực tôi cốt thành công, hắn không nghĩ qua có người nào chỉ hơn bản thân một tiểu cảnh giới có thể đánh rạn hoặc gãy xương hắn.

Nhưng hôm nay hắn mới nhận rõ hiện thực, giang hồ hiểm ác kì nhân vô số, có thể đánh tan phòng ngự của hắn người không hề thiếu.

Nóng rực đau đớn cảm giác còn đang không ngừng truyền vào não hải của hắn, khiến khuôn mặt hắn không nhịn được đỏ lên cả người hơi vựng như muốn ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.