Liên Hân nước mắt lã chã, túm lấy tay hắn, sợ hắn bỏ đi.
Liên Kỷ phảng phất cảm giác đây vẫn là tiểu nha đầu năm xưa thích quấn lấy hắn, thiếu chút bị hắn bóp chết nhưng chỉ cần sẹo vừa lành liền quên đau, vẫn là lẽo đẽo theo hắn mà gọi "ca ca"...mặc cho hết lần này đến lần khác hắn đều đem người đẩy ngã.
Liên Kỷ cởi bỏ áo ngủ, lộ ra cơ thể vận động viên cực kỳ tinh tráng cường kiện, hạ thấp eo xuống giữa hai chân cô rồi trầm giọng.
"Không có cơ hội để đổi ý."
Liên Hân gật gật đầu, đem chân dạng ra càng rộng thêm chút, tự mình nhẹ nhàng tách mở huyệt khẩu để nghênh đón hắn.
"Ca ca..."
Liên Kỷ điên rồi.
Hắn nắm côn thịt cọ cọ trên môi âm hộ trơn trượt, sau đó nhìn dương vật thô to của chính mình từng chút từng chút tiến vào người cô.
"A..." Liên Hân ngửa đầu.
Liên Kỷ đong đưa eo, ra cạn vào sâu, dùng phương thức phi thường chậm rãi cẩn trọng mà tiến công.
Liên Hân bị một cây côn thịt lớn từ từ mở ra, nó cực kỳ kiên nhẫn mà vuốt thẳng mỗi một nếp uốn bên trong, đại căn thô tráng vô cùng vừa vặn mà lấp đầy dâm huyệt hư không của cô.
Càng tiến càng sâu, càng tiến càng sâu...
Đại quy đầu quát xoa vách trong tao ngứa, hướng đến chỗ sâu nhất trong hoa tâm, ra ra vào vào tiến dần tới đích.
Liên Kỷ gắt gao nhìn vào khuôn mặt Liên Hân, cảm giác hưng phấn xưa nay chưa từng có, thậm chí có một loại khoái cảm trả thù vận mệnh thực khó diễn tả.
"Đau không?"
Liên Hân lắc đầu "Thoải mái lắm, ca, thật thoải mái..."
Liên Kỷ cúi người, dùng môi chặn lấy cặp ngực đong đưa lượn sóng, hắn tự biết kích cỡ của mình rất lớn, bèn hỏi "Có thể tiếp thu được tới trình độ nào?"
"Sao cũng được, chỉ cần là được ca ca làm, như thế nào đều có thể..." Liên Hân vòng tay ôm hắn.
Liên Kỷ thấp giọng chửi thề một câu, eo mất khống chế mà gia tốc lên.
"Ca ca, anh biết không, trời sinh em ra là để cho ca ca chơi...ha...Liên Hân sinh ra... là để cho ca ca..."
Liên Kỷ một bên ôm riết lấy cô, eo bụng điên cuồng phát lực mà thúc tới, một bên gằn giọng nói
"Không sai, quả thực không nên sinh ra, không nên sinh ra! Đã sinh ra tới chính là để cho ca ca cắm...!"
Liên Hân bị côn thịt thô to như vậy dùng tốc độ cao đảo lộng, huyệt tâm đều bủn rủn đầm đìa, cô nhịn không được run rẩy eo, cánh môi hé mở, lộ ra biểu tình dâm dật mê ly.
"Đúng...a~ ca, côn thịt của ca ca bình thường không cần nằm ở trong quần...ha—— hẳn là nên cắm trong tiểu huyệt...a....a... tao huyệt của em gái chính là chỗ cho ca ca cắm..."
"Chết tiệt!"
Liên Kỷ đem một chân Liên Hân áp ngược lên, mông đè trên bắp đùi, đại trụ tàn nhẫn cắm ngập vào trong.
Vận động viên bóng đá vốn dĩ eo hông dẻo dai, lúc này hắn còn ra sức khiến cho thịt trụ hung mãnh cuồng tiến, tốc độ đánh vào mông Liên Hân giống như sinh ra ảo ảnh.
"Thoải mái? Bị anh ruột cắm đến thoải mái?"
"Rất thoải mái! A! Ha~"
"Dương vật của ca ca có lớn hay không? Hmm?"
"Thật lớn...rất thích, ca ca mạnh mẽ thao em gái, em gái phải bị anh cắm cả đời..."
Liên Kỷ hô hấp nóng rực trầm trọng, đôi tay rắn chắc gắt gao ôm lấy cô.
Hắn giống như đang bị bàn tay oan nghiệt của số mệnh thắt chặt cổ họng, chỉ có thể điên cuồng mà hút lấy dòng nước cứu mạng từ trong khoang miệng Liên Hân.
Eo mông cực nhanh thao tiến không ngừng đem thịt căn thô to đưa vào chỗ sâu nhất, tử cung của em gái hắn đều sắp bị hắn cắm bung rồi.
Thế nhưng Liên Kỷ càng kịch liệt đẩy đưa hông, phảng phất giống như chỉ vậy còn chưa đủ, chưa đủ...
Liên Hân bị môi lưỡi nóng rực đoạt lấy hô hấp, bị thô tráng thịt trụ xâm chiếm huyệt động cùng tử cung, bị cánh tay dài rộng của hắn dụng tâm giam cầm tâm thức cùng sinh mệnh.
Liên Kỷ vừa mới tách môi ra, lại đến lượt Liên Hân ngơ ngác đuổi theo kéo về.
Tay nhỏ lả lướt từ cằm ra quai hàm, lần theo vai lưng rộng lớn mà đi xuống, miết lấy từng khối cơ bắp rắn chắc phù đột, sau đó dừng trên bờ mông chặt chẽ cường tráng của hắn mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Liên Kỷ thít chặt cơ mông cùng hông, ác liệt mà đem dương vật cắm vào tao huyệt cơ khát vô độ.
Hai người âm dương gắt gao kết hợp, cũng tựa như dòng huyết mạch giao hoà đang chảy trong người bọn họ.
"Ca ca, anh có thương em không..." Liên Hân hừ hừ hỏi hắn.
"Ừ."
"Ca ca, anh có nghĩ tới em hay không..."
"...ừ."
Nghĩ tới.
Thật sự nghĩ tới.
Đưa mắt nhìn khắp Lisbon xa lạ, lang thang giữa thành phố Luân Đôn lạnh lẽo...Thiếu niên lẻ loi một mình ở giữa trời Tây, mỗi nửa đêm chạy bộ vòng quanh sân bóng, mỗi rạng sáng thức dậy tập banh...
Nghĩ tới. Đều sẽ nghĩ tới.
Không thể hiểu được mà nghĩ tới Liên Hân.
Khi còn nhỏ hắn chỉ hận không thể đem người giết chết, không ngờ lại có một ngày sẽ là như vậy, nam nữ điên cuồng khăng khít mà giảng hoà.
Liên Kỷ nghĩ, có lẽ hắn nên làm như vậy từ sớm, hẳn phải là từ nhỏ liền bắt đầu thao cô...
Liên Kỷ đem Liên Hân bế lên, nâng mông mang cô đi ra ngoài.
Hắn đứng ở bên cạnh bể bơi vô tận, mắt nhìn về phía biển đêm, vòng eo khoản bãi, mông như sóng trào, thả chậm tốc độ cẩn thận tỉ mỉ mà làm Liên Hân.
Tốc độ cuồng mãnh sẽ làm cho thân thể cô sung sướng điên cuồng, nhưng phương pháp thư thả duy mỹ như vậy lại khiến huyệt tâm cùng linh hồn Liên Hân đều mềm nhũn.
Liên Kỷ hôn lên sườn mặt nữ hài, nghiêng đầu nhìn bóng hai người đang chặt chẽ giao cấu phản lại ở trên vách kính.
Một cây côn thịt thô to từ giữa hai chân hắn vươn tới, cắm ở tiểu huyệt phụt phụt đầm đìa ướt át của Liên Hân. Cắm đến huyệt khẩu đều rộng mở ra, mông cô vừa cong vừa mềm nhẹ nhàng nhấp nhô theo tiết tấu.
"Nhìn xem" Liên Kỷ làm cho Liên Hân xoay mặt lại nhìn "Chúng ta thích hợp biết mấy, trời sinh nên tính giao*."
Liên Hân hai mắt mê ly, nhìn ca ca thân cao, chân dài, đĩnh bạt mà đứng, thư thả mà nâng cô lên, một cây côn thịt thô dài ngạo nhân ở giữa âm môi ra ra vào vào.
"Ca ca, anh cũng xem đi..." Liên Hân ngốc ngốc mà nhìn.
Liên Kỷ cười một chút, cúi đầu hôn hôn, sau đó dưới thân đĩnh động tốc độ càng nhanh, dùng côn thịt lớn hoàn toàn thỏa mãn cô.
Liên Hân sướng muốn chết.
Cô câu lấy cổ Liên Kỷ, vặn vẹo thân mình.
"Ca ca, muốn phun...giúp em gái xoa xoa tiểu âm đế được không..."
"Không cần, chỉ cắm là đủ."
Liên Kỷ bước rộng chân ra một chút, đầu gối hơi khuỵu, ôm lấy Liên Hân bắt đầu gia gốc.
Vốn dĩ đứng làm liền cắm đến rất sâu, điểm mẫn cảm bên trong cô từ đầu vẫn luôn bủn rủn nở hoa. Hiện tại Liên Hân lại bị đầu dương vật cong cong mỗi giây đều chọc thẳng đến huyệt tâm, từng nhát từng nhát đều sâu không tưởng được.
"A...!" Liên Hân ngửa đầu rùng mình liên tục.
"A!!! Ca!! A!! ——"
Liên Kỷ ôm chặt lấy người đang run rẩy trong ngực, giống như muốn trấn an cô.
Hắn để mặc cho âm tinh tung toé phun trên bụng nhỏ của mình, nhưng thực nhanh, Liên Kỷ liền phát hiện có điều gì đó không đúng, xúc cảm ướt át trước ngực làm hắn nháy mắt cảm thấy nghi hoặc.
Liên Kỷ cúi đầu, nhìn thấy hai đầu nhũ em gái mình đang kịch liệt phun trào, còn có ngực hắn ướt một mảng chất lỏng màu trắng đục chảy dài.
"Đây là cái gì?" Hắn nhíu mày.
Liên Hân đang đắm chìm trong cao trào, đôi mắt vẫn còn lim dim trắng dã, hàm hồ mà nói "Sữa...sữa..."
"Sữa?" Đôi mày kiếm lập tức dựng lên "Bị ai làm cho mang thai?"
Liên Hân ư ư a a.
Liên Kỷ đành đem lỗ tai kề sát đến miệng cô để nghe cho rõ.
"Không có mang thai...là, bị người mình thích, làm cao trào, liền sẽ, phun...sữa...hu hu...rất kỳ quái..."
Liên Kỷ thở ra một hơi, cúi đầu xuống, sau đó môi lưỡi nhấc lên bắt lấy đầu ngực Liên Hân, lúc trái lúc phải mà đem sữa mút đến cạn.
***
Lần thứ hai trong đêm Liên Kỷ bế Liên Hân lên, hung hăng mà thao. Cô bị hắn ấn ở trong phòng khách, ghế nằm, sô pha, vách kính, trên bàn cơm...làm đến thân thể giao triền lăn lộn đầy đất.
Liên Hân chỉ có thể vễnh mông nghênh trụ, thật lâu thật lâu sau mới cảm nhận được Liên Kỷ co chặt tinh hoàn, run rẩy cơ mông mà đem rất nhiều dòng nguyên tinh đặc sệt bắn vào trong cơ thể.
Liên Hân thoả mãn hừ hừ "A, tinh dịch của ca ca, bắn cho em gái..."
Liên Kỷ khoanh tay siết chặt lấy nữ hài trong ngực, nhắm thẳng vai cô mà cắn một ngụm.
"Thích ăn tinh dịch của ca ca?"
Liên Hân gật đầu "Thích."
Liên Kỷ đem cô ôm vào phòng tắm "Về sau không thể tùy tiện ăn, vẫn là nên mang bao."
Liên Hân dặt dẹo nằm yên cho Liên Kỷ tẩy rửa rồi lâu, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi thầm trong đầu "Hệ thống, sao mi không báo cáo nhiệm vụ hoàn thành? Hay là ta không nghe thấy?"
《... Ký chủ, nước hoa bậc 4 còn một tiếng rưỡi nữa mới chế tác xong, ngài làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ?》
Liên Hân:......
Moẹ, làm từ nãy giờ lại là phí công!?
———
*trời sinh nên tính giao : người ta có câu sinh ra là dành cho nhau, đối với Kỷ ca đó là "sinh ra để làm với nhau"
Xin dâng cho Kỷ ca 3 lạy