“Trịnh tiểu thư xem
ra rất quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, ta thưởng thức tính
cách và năng lực của Y Y cũng không có gì sai chứ? Còn ngươi mấy hôm
trước còn tự nhận mình là vị hôn thê của Hoắc Lăng Hạo, thế nhưng hành
động bây giờ của ngươi là sao, ngươi cho là tất cả mọi người đều là mấy
đứa ngốc mặc người đùa giỡn à?” Âu Dương Lâm giọng điệu châm chọc, tính
cách hắn ôn hòa nhưng cũng phải nhìn người, Trịnh Đình này không cần
thiết cho mặt mũi, hơn nữa mấy lời vừa rồi cũng là lời nói trong lòng
hắn, lúc trước hắn thích Y Y nhưng lâu như vậy hắn cũng rõ ràng, hắn vốn là người cầm được thì cũng bỏ được, hắn cũng không sợ người khác nói
ra.
“Ngươi!” Trịnh Đình còn muốn nói cái gì nhưng Tống Diễm lại không cho nàng ta cơ hội.
“Trịnh Đình, lúc trước ta có nói nơi này hình như không có ai chào đón ngươi,
ngươi mỗi ngày chạy tới đây, người không biết còn tưởng nơi này là sở
thu lưu dân chạy nạn đấy? Người nào cũng có thể chạy đến.” Tần Y Y uống
ngụm trà mở miệng nói, đương nhiên ở nơi người khác không thấy nàng còn
phải trấn an Tống Diễn, dù sao thời điểm Trịnh Đình nhắc tới Âu Dương
Lâm thì Tống Diễn đã bắt đầu tức giận.
“Tần Y Y, ngươi có cái gì
mà kiêu ngạo , ta đều nghe nói, ở trong này mẹ ngươi chính là tiểu tam,
ngươi còn mặt mũi nói chuyện với ta sao, người chị gái của ngươi đối xử
tốt với ngươi như vậy chẳng phải ngươi cũng dám xuống tay sao? Vị hôn
phu cái gì chứ, còn không phải thấy ngươi đáng thương, ngươi còn.. A!”
Trịnh Đình nói còn chưa dứt lời liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người
thấy Trịnh Đình bay ra ngoài, trong lòng lại nghĩ chiêu thức ấy của lão
đại thật đẹp nha, đường vòng cung này, độ cong thật hoàn mỹ.
“Khụ khụ.” Trịnh Đình ngực đau lợi hại, nhìn Tống Diễn rồi đứng dậy, vì sao
lúc nào Tống Diễn cũng bảo ộ cho con tiện nhân Tần Y Y kia, nàng ta so
ra cũng chả kém bao nhiêu.
“Diễn, ngươi đừng bị Tần Y Y lừa nữa , nàng ta căn bản chả phải người tốt gì, nàng…” Ý nghĩ không rõ ràng
Trịnh Đình lúc này mới ý thức được nàng ta đang làm cái gì, nơi này là
địa phương của Tần Y Y, nàng ta làm gì ở trong này cũng không có lợi,
nhìn ánh mắt của mọi người, Trịnh Đình sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi
phát run.
“A, đây là sợ hãi ? Đúng rồi, vừa mới nhìn ngươi nói
rất hưng phấn không kịp nói cho ngươi, giả dạng người khác cũng không
xong, thật sự rất không giống, ngươi lại lấy lòng mẹ ta, ngươi cũng chả
phải con gái của bà ấy, từ hôm nay trở đi Hoắc gia chúng ta không chào
đón ngươi.” Hoắc Lăng Hạo không chút để ý lại cho Trịnh Đình thêm không
ít đả kích.
Không thể không nói Trịnh Đình này cũng là một người
biết diễn, dỗ Bác gái Hoắc rất tốt, nhưng một số chuyện của nàng ta vẫn
bị bác trai Hoắc nói cho bác gái Hoắc, bác gái Hoắc cũng không ngốc,
quan sát nghiêm túc một thời gian thì nhận ra Trịnh Đình không giống với trước kia, bà thật sự không tin mạt thế có thể biến một cô gái tâm tư
đơn thuần trở thành một người tràn đầy tâm cơ như vậy, trong lòng ít
nhiều cũng không vui nhưng vẫn đồng ý với cách xử sự của con trai.
“Anh Lăng Hạo, anh sao có thể nói như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà, anh đã nói sẽ luôn bảo vệ em, anh bây giờ lại muốn đuổi em ra khỏi
Hoắc gia, anh có còn nghĩ tới em không?” Trịnh Đình thật không ngờ ngay
cả Hoắc gia nàng ta cũng không thể trở về được, nàng ta thật sự là dị
năng giả, nhưng đều là bởi vì thuốc của Tô Nhuế, nàng ta căn bản không
có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, trên người cũng không có tinh thạch
gì, cho dù bằng chính năng lực của nàng ta ở đây cũng không đến nỗi đói
chết, nhưng cũng sẽ không có cuộc sống tốt như bây giờ, quan trọng nhất
là nếu không có Hoắc gia làm hậu thuẫn thì nàng ta làm cái gì cũng bó
tay bó chân, rất nhiều chuyện căn bản là không thể làm.
“Ta muốn
bảo vệ là Trịnh Đình đáng yêu ngây thơ ngày xưa, bởi vì mạt thế mà ngươi trở nên độc ác, không còn đơn thuần cũng không sao nhưng tuyệt đối
không nên độc ác như ngươi bây giờ, mấy ngày nay dễ dàng tha thứ ngươi
cũng chỉ là xem mặt mũi trước kia mà thôi, nhưng ngươi không chỉ không
hối cải mà còn càng điên cuồng hơn, ngươi cho là mấy lời ngươi nói bên
ngoài không có ai biết sao? Đừng quên, ngươi còn chưa có năng lực này!”
Hoắc Lăng Hạo nhìn dáng vẻ của Trịnh Đình rồi lắc lắc đầu, hắn không rõ
vì sao Trịnh Đình sẽ biến thành dáng vẻ bây giờ.