Một bên bắn ra gai đất một bên nhìn gương mặt tràn đầy rối rắm của Lâm
Thanh thì Diệp Minh có chút buồn cười, còn không phải cảm thấy mấy người trong tiểu khu liên lụy đến mình nên mới thấy có người ngoài đến thì
sốt ruột biểu hiện thực lực, không chỉ trộm gà không được mà mất thêm
nắm gạo, chuyện này chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình. Cái gì mà muốn dẫn mọi người trong tiểu khu mưu cầu cuộc sống tốt hơn, nói thật
dễ nghe, còn không phải hắn ta nhát gan không dám đi, huống chi ngày đó
hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh vì an nguy của bản thân mà đẩy đồng bọn
đứng bên cạnh ra, người kia còn là bạn lớn lên từ nhỏ với hắn ta, ngay
cả bạn thân cũng đối xử như thế, vậy những người xa lạ thì không biết
như thế nào chứ, nói không chính xác thì mấy người hắn có thể làm lá
chắn thịt khi hắn ta gặp nguy hiểm ấy chứ.
Kỳ thật Diệp Minh cũng muốn đi căn cứ , hắn cảm thấy thời gian dài như vậy chính phủ không có
đến hẳn là buông tha họ rồi , nhưng trong nhà hắn còn có ông nội và bà
nội, hai người lớn tuổi đi đứng không tốt, từ nhỏ hắn không cha không mẹ được ông nội và bà nội nuôi lớn, hắn sao có thể nhẫn tâm để lại họ ở
đây một mình chứ? Nhưng đây là mạt thế, hắn không nắm chắc bảo vệ họ
được an toàn, mấy ngày nay hắn cũng liên hệ với mấy người sống sót có
thể rời đi hay không, tốt xấu gì cũng có người chiếu cố ông nội bà nội,
hắn chiến đấu bên ngoài cũng có thể yên tâm đôi chút, nhưng khiến hắn
thất vọng là không một ai đồng ý, những người sống ở khu biệt thự chủ
yếu là người già, không đi được xa, con cái không ở bên người, cha mẹ họ vì muốn được yên tĩnh nên mới chuyển đến đây, hắn cũng đang học hành,
chỉ có nghỉ phép mới về đây.
Hắn biết cả khu biệt thự này chỉ có
hắn và Lâm Thanh là người trẻ tuổi còn lại là người già cùng vài đứa nhỏ được cha mẹ gửi đến đây nhân dịp nghỉ hè, vợ chồng trung niên cũng có
khoảng mười hộ, mạt thế đến được một tháng thì chỉ còn lại bốn hộ. Ngay
tại thời điểm hắn tuyệt vọng thì có người đến đón cha mẹ, nhìn thấy mấy
chiếc xe phía sau họ, Diệp Minh cảm thấy đây là chuyện tốt, bọn họ có lẽ sẽ giúp mình, chỉ cần hắn đủ năng lực.
Tình huống chiến sự coi
như được giải quyết trong tâm mỗi người một toan tính, mọi người cũng
đều không có thương tổn gì. Âu Dương Lâm và Âu Dương Tuyết lập tức chạy
đến bên người cha mẹ mình, song phương đều khẩn trương kiểm tra đối
phương có sao không, nhìn thấy thân nhân không việc gì đều thở ra một
hơi dài. Trong lòng Âu Dương Tuyết tràn đầy khẩn trương rốt cuộc cũng có thể buông xuống, nhào vào lòng mẹ nhỏ giọng khóc, nàng không dám lớn
tiếng khóc sợ đưa tang thi đến, Lý Tĩnh cũng gắt gao ôm thân thể của con gái, nàng cỡ nào sợ hãi sẽ không còn gặp lại con trai con gái nữa.
Một trận qua đi, mọi người mới bắt đầu giới thiệu lẫn nhau. Âu Dương Lâm
mang theo cha mẹ mình đến trước mặt Tần Y Y nói “Ba mẹ, đây là Y Y, dọc
theo đường đi ta em gái ít nhiều được nàng giúp đỡ.” cha Âu Dương Lâm,
Âu Dương Hồng làm sao có thể nhìn không ra ý nghĩ trong lòng con ông,
nhìn nữ oa trước mắt thầm nghĩ: Không sai không sai, không chỉ có bộ
dạng tốt, khí chất cũng thuộc loại nhất đẳng , nghe con nói thì năng lực cũng rất tốt vừa mới một lòng lo lắng cho con không có chú ý tới bây
giờ nhìn lại quả không sai. Trong lòng Âu Dương Hồng vừa lòng cực kỳ. Lí Tĩnh nhìn Tần Y Y trong lòng cũng rất vừa lòng , vừa rồi Tiểu Tuyết gọi nàng là chị Y Y, hẳn là quan hệ rất tốt, nữ nhi rất thích nàng, nữ nhi
của bà có chút tính tình đại tiểu thư, có thể để con bà thích sau này
làm chị dâu thì rất thích hợp, hiện tại cha mẹ nhà Âu Dương nhìn Y Y
hoàn toàn bằng ánh mắt xem con dâu.
Tống Diễn vừa thấy liền biết
họ nhìn Y Y với ánh mắt gì, hừ lạnh một tiếng, giang tay ôm lấy thắt
lưng Tần Y Y, Tần Y Y theo bản năng tránh thoát, nhưng Tống Diễn cư
nhiênsử dụng tinh thần lực với nàng,nàng căn bản không thể động đậy,
nghĩ đến cha mẹ Âu Dương Lâm nhìn mình với ánh mắt xem con dâu thì để
yên không giãy dụa nữa, cứ để cho bọn họ hiểu lầm. Âu Dương Hồng và Lí
Tĩnh nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc, chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ
nữ oa này không phải bạn gái của con mình?
Ánh mắt Âu Dương Lâm
có chút ảm đạm, Âu Dương Tuyết nhìn thấy thì nhanh chóng nói với cha
mẹ“Cha mẹ, đây là Tống Diễn, rất lợi hại .” Âu Dương Hồng vỗ vỗ bả vai
con, có một số việc cưỡng cầu không được, Tống Diễn này vừa nhìn là biết không phải nhân vật đơn giản. Tần Y Y có chút kinh ngạc khi nào thì Âu
Dương Lâm thích nàng, không phải luôn duy trì quan hệ bạn bè sao? Chẳng
lẽ mấy ngày này cảm tình biến chất , nhưng nàng không có làm chuyện gì
mà.
Mỉm cười hướng cha mẹ Âu Dương Lâm nói “Bác trai bác gái tốt, ta là Tần Y Y, bạn của Lâm và Tiểu Tuyết.” Nghe được hai chữ bạn bè thì Lí Tĩnh liền chết tâm, lại nhìn Tống Diễn, tuy con bà rất ưu tú nhưng
nam nhân này xem ra càng ưu tú, con bà chống lại hắn không phải có thể
hay không mà cả mạng cũng có thể nguy hiểm. Tống Diễn thực vừa lòng khi
cha mẹ Âu Dương Lâm thu hồi ánh mắt xem con dâu nhìn Tần Y Y, tâm tình
tốt lên cũng tự giới thiệu“Tống Diễn, bạn trai Y Y , chồng tương lai.”
Bá đạo tuyên bố khiến lòng Tần Y Y run lên, nàng không rõ trong lòng tức giận hay vui sướng.
“Ha ha, hai người các ngươi thực xứng đôi.”
Âu Dương Hồng cười ha ha vài tiếng. Lúc này Hoắc Lăng Hạo cũng mang theo anh em trở lại, trên người hoặc nhiều hoặc ít mang theo khí thế sắc
bén, bọn họ dù là biến dị giả hay dị năng giả thì đều dùng binh khí, dị
năng một khi tiêu hao hết cũng sẽ ảnh hưởng tới thể lực.
Những
người khác trong khu biệt thự thấy tình huống không còn nguy hiểm thì đi ra, thấy mấy người mặc quân phục thì nghĩ là người của chính phủ đến
đón họ, nháy mắt làm hiện trường rối loạn không ít. Tần Y Y bị ầm ỹ có
chút đau đầu, Tống Diễn thấy Tần Y Y không kiên nhẫn nhăn mày trong lòng đối với những người này hảo cảm nhanh chóng giảm xuống, mặc dù hảo cảm
lúc đầu cũng chẳng có mấy.
Dùng ánh mắt nhìn Hoắc Lăng Hạo, ý bảo hắn đi giải quyết chuyện này. Hoắc Lăng Hạo lập tức hiểu ý “Mọi người
yên lặng một chút.” Tiếng nói không lớn nhưng uy áp không nhỏ, mọi người yên tĩnh không ít. Nhìn chung quanh đều yên tĩnh Hoắc Lăng Hạo mới nói
tiếp “Chúng ta không phải quân nhân, cũng không phải người được chính
phủ phái tới cứu các ngươi.” Hoắc Lăng Hạo lời nói vừa dứt một bác gái
liền mắng “Tốt lắm, đồ quân nhân chó má, mỗi ngày chúng ta đều dùng tiền để nuôi các ngươi, thấy chúng ta toàn người già và trẻ nhỏ nên không
quản, cẩn thận ta cáo các ngươi lên chính phủ.” Chung quanh một ít người cũng bắt đầu hùng hổ.
Hoắc Lăng Hạo thần sắc khẽ biến dù sao từ
nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị người khác giáp mặt mắng thành như
vậy, bất quá vẫn không quên nhiệm vụ lão đại giao. Nói “Ta mặc kệ các
ngươi tin hay không, chúng ta không phải quân nhân chính phủ, không có
nghĩa vụ phải cứu các ngươi, tuy nhiên chúng ta muốn đi căn cứ phía tây, các ngươi có thể đi theo sau, chúng ta không ngăn cản, chúng ta ở phía
trước giết tang thi, các ngươi ở phía sau có thể thoải mái không ít, tuy nhiên chúng ta cũng không che chở các ngươi, chúng ta không có nghĩa vụ đó.” Lời nói của Hoắc Lăng Hạo có chút máu lạnh, ngay cả đi theo phía
sau đoàn xe cũng miễn cưỡng đồng ý, làm người sao có thể máu lạnh như
vậy, nhưng bọn họ cũng không có phản đối, suy nghĩ nếu là mình có lẽ sẽ
không đồng ý, bởi vì nhiều người đi theo như thế sẽ tạo ra âm thanh rất
lớn, đến lúc đó nguy hiểm sẽ lớn hơn.
Ở đây sắc mặt bình tĩnh
nhất chỉ có Tần Y Y và Tống Diễm và dị năng giả tên là Diệp Minh kia
thôi, Diệp Minh đã sớm biết, đoạn thời gian này hắn đã nhận biết nhân
tình ấm lạnh, con người luôn máu lạnh như thế, lời nói của Hoắc Lăng hạo vừa rồi có thể giúp hắn càng thêm mạnh mẽ, còn tốt hơn là bảo vệ.
Hoắc Lăng Hạo trong lòng cũng không chịu nổi, hắn đều hỗn trong hắc đạo,
trên đường có gặp chuyện gì hắn cũng không nhúng tay, lão đại hảo tâm
mới cho những người này đi theo, nếu không hắn cũng mặc kệ không quan
tâm. Tuy nhiên Hoắc Lăng Hạo biết nếu hắn làm theo lời lão đại thì những người này làm ầm ĩ lên, sẽ đưa đến càng nhiều tang thi, lời nói vừa rồi trên xe của lão đại hắn có nghe thấy, tang thi ở trung tâm thành phố
này cấp bậc đều rất cao, ở lại càng lâu sẽ càng nguy hiểm.