Tác giả: Kiều Lam
Thấy sắc mặt Nhiếp Chính Vương Phi đã tái cả đi, Nguyễn Kiều mới đổi hướng, “Nhưng mà ta luyến tiếc Lý lang.”
Gọi Lý lang là vì Lê Nguyên Chiêu nói với Nguyễn Kiều rằng y tên Lý Tu Trúc.
Nhiếp Chính Vương Phi nghe vậy, đột nhiên thở ra một hơi, “Triều ta tuy nhỏ, nhưng cũng không yếu, tuy phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi đều không còn nữa, nhưng có ta và thúc phụ của ngươi, sao có thể lưu lạc đến mức để ngươi gả đi hòa thân. Đừng nhắc lại chuyện hòa thân nữa! Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi qua thôi, đừng để bị trễ.”
Nguyễn Kiều nhướng mày, nở một nụ cười có vẻ thiếu đòn, “Cũng được, vậy Hoàng thẩm dẫn các phu nhân và tiểu thư qua trước đi, Lý lang hai mắt có tật, bổn cung không yên tâm lắm, lát sẽ đi qua cùng chàng.”
Nhiếp Chính Vương Phi giật giật khóe môi, thật sự không muốn nói chuyện với nàng nữa, gật đầu có lệ, “Vậy cũng được.”
Các vị phu nhân tiểu thư lần lượt cáo từ Nguyễn Kiều, cung Ninh Thanh rộng lớn yên tĩnh lại, Nguyễn Kiều lười biếng dựa nghiêng trên ghế không nhúc nhích.
Được một lát, nghe tiếng lộc cộc của xe lăn, biết là Lê Nguyên Chiêu, Nguyễn Kiều quay đầu, mới phát hiện y không phải bị cung nhân đẩy tới.
“Sao chàng không cho người đẩy tới đây?” Nguyễn Kiều đứng dậy đi qua phía y, có chút đau lòng kéo bàn tay lăn bánh xe của y lên xoa, “Vừa mới chữa khỏi cho chàng, chàng đã lăn lộn chính mình như vậy, ỷ cổ tay không cảm giác được đau đúng không?”
Lê Nguyên Chiêu cười, “Thật sự không đau, nàng đừng xoa, ta vừa sờ bánh xe, bẩn.”
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, “Chàng cũng biết là bẩn? Cung Ninh Thanh của ta không có ai à?”
“Nàng đừng trách người khác, là ta không cần họ, nhất quyết tự mình tới đây.” Lê Nguyên Chiêu lấy ra một cái khăn, sờ soạng trên tay Nguyễn Kiều, nghiêm túc lau sạch từng ngón tay nàng, “Tuy đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trí nhớ của ta vẫn tốt, thời gian này ta đi tới đi lui giữa hai điện vô số lần, đã sớm ghi tạc khoảng cách giữa tiền điện và tẩm điện rồi.”
Nguyễn Kiều lạnh lùng nói: “Chàng còn rất đắc ý?”
Lê Nguyên Chiêu nghẹn, y từ nhỏ thông tuệ, dù thuận lợi giúp phụ hoàng xử lý triều chính, y cũng chưa từng đắc ý, chỉ ghi nhớ đường đi giữa hai điện thôi, có gì mà đắc ý.
Thấy Lê Nguyên Chiêu không nói gì, Nguyễn Kiều giành cái khăn trong tay y qua vứt đi, lại lấy một cái khăn khác trong túi ra lau ngón tay cho y.
Lê Nguyên Chiêu cảm giác được tay mình bị một đôi tay nhỏ lăn lộn chà lau, cảm thấy không chỉ lòng bàn tay, cả ngực cũng phát ngứa.
Y có chút hoảng hốt, ngồi trên xe lăn, y chỉ cảm thấy tất cả tựa như một giấc mơ không chân thật.
Tuy Nguyễn Kiều đã thừa nhận phải gả cho y, nhưng dù sao hai người còn chưa cả nghị thân, với thân phận hiện giờ của y, không có tư cách tiến điện cùng Nguyễn Kiều và tiểu hoàng đế.
Nhưng Nguyễn Kiều không tuân theo quy củ, tiểu hoàng đế lại là cậu nhóc cuồng tỷ tỷ, đại thái giám truyền xướng xong, các triều thần thấy được gương mặt xa lạ cùng tiến điện với hai người, đều không nhịn được mà lộ vẻ mặt không tán đồng.
Đặc biệt là Vương thừa tướng, sau khi dập đầu hành lễ xong, vừa đứng dậy đã răn dạy Nguyễn Kiều không màng lễ pháp của tổ tông.
Tiểu hoàng đế tất nhiên không thể ngồi nhìn Nguyễn Kiều bị mắng, nhưng cậu cũng không thể cứng đối cứng với Thừa tướng, đành mở miệng gọi cung nhân tới, “Mau đỡ thừa tướng của trẫm qua bên ngồi, Thừa tướng tuổi đã lớn như vậy, cũng không thể tức giận, nếu có chuyện gì sơ xuất, sau này trẫm làm gì còn mặt mũi đi gặp phụ hoàng và liệt tổ liệt tông?!”
Thừa tướng: “......”
Nguyễn Kiều cũng rất nể mặt thừa nhận lỗi lần với Thừa tướng, khiến cho những lời mà Thừa tướng chưa kịp nói đều mắc trong cổ họng, không có cơ hội nói ra.
Lão hầm hừ nhìn hai tỷ đệ gian xảo này, hôm nay là sinh thần của tiểu hoàng đế, lão cũng không muốn gây chuyện, thấy chuyển biến tốt thì cũng thôi, coi như nể mặt tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế đã đến tuổi, hôm nay không ít quý nữ nhà đại thần tiến cung hiến họa hiến thơ hiến tài, nhưng trong đầu tiểu hoàng đế toàn là thoại bản, căn bản không có tâm tư tình tình ái ái, xem mà chán ngán, còn Nguyễn Kiều ngồi bên lại khá vui vẻ xem biểu diễn.
Thọ lễ mọi người dâng cho tiểu hoàng đế cũng khá thú vị, đẹp đẽ, quý giá, tinh xảo và thú vị, Nguyễn Kiều ngắm được một khối ngọc khá được, tính tìm tiểu hoàng đế xin, làm một đôi ngọc bội.
Chếch nghiêng phía sau bàn của Nguyễn Kiều có một công tử trẻ tuổi mặc bào phục tím, đầu đội ngọc quan. Từ sau khi Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu nhập tòa, hắn vừa uống rượu vừa nhìn Lê Nguyên Chiêu liên tục bằng ánh mắt âm u.
Nguyễn Kiều nhíu mày, vì người này là dưỡng tử Tống Tịch của Nhiếp Chính Vương, từng lấy lòng nguyên chủ, nhưng nguyên chủ hoàn toàn không muốn gả chồng, cũng chướng mắt phế vật của phủ Nhiếp Chính Vương, tất nhiên không chịu đồng ý.
Hắn giờ như thế, hẳn là ghi hận trong lòng.
Nguyễn Kiều cũng không quan tâm Tống Tịch có ghi hận hay không, tuy giờ phủ Nhiếp Chính Vương có thế lớn, nhưng chỉ cần một ngày Nhiếp Chính Vương còn chưa tạo phản, dù là ai cũng phải nịnh nọt Trưởng công chúa là nàng.
Nhưng Lê Nguyên Chiêu thì khác.
Dù sao trong mắt những người này, Lê Nguyên Chiêu chỉ là một người đáng thương mắt mù thân tàn bị Nguyễn Kiều nhặt về phủ mà thôi.
Vừa rồi Nguyễn Kiều không cho Nhiếp Chính Vương Phi mặt mũi, nàng ta không nhịn được là chuyện nằm trong dự kiến của Nguyễn Kiều, không ngờ rằng, nàng ta lại để tên Tống Tịch kia tới làm nàng ghê tởm.
Nguyễn Kiều cười lạnh một tiếng, đừng nói một dưỡng tử của phủ Nhiếp Chính Vương, dù có là đích tử đi chăng nữa, dám trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không tha.
Tống Tịch đánh giá Lê Nguyên Chiêu vài lần, bưng chén rượu đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng Nguyễn Kiều, “Không ngờ khẩu vị của điện hạ lại độc đáo như vậy, không cần thơm, lại nâng niu đồ thối không ai muốn!”
“Phân cảm thấy mình thơm, không ai chạm vào, ghen ghét người khác, mỗi ngày nhìn chằm chằm người khác thì có thể biến mình từ thối thành thơm à?”
“Ngươi!” Tống Tịch không ngờ Nguyễn Kiều có thể nói thô tục như thế, còn dùng để hình dung mình, tức phồng cả mũi, tay nắm chén rượu cũng siết chặt, rượu cũng rớt ra ngoài.
Nguyễn Kiều ghét bỏ tránh đi, “Bổn cung chỉ đang nói phân thôi, cũng có nói ngươi đâu, ngươi ở đây ngươi ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình là phân?”
Tống Tịch:!!!
Tống Tịch sắp tức chết, hắn hít sâu mấy hơi mới đè được lửa giận.
Chẳng qua tức giận thì tức giận, nhưng lần này thấy Nguyễn Kiều, hắn vẫn rất kinh ngạc, bởi vì Nguyễn Kiều không giống những lần gặp trước.
Cũng không thể nói rõ thay đổi ở đâu, ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt là khi đến gần, nhìn mỹ nhân dưới ánh nến, càng nhìn càng thấy ngứa lòng.
Một mỹ nhân như thế, lại tình nguyện ở bên một khất cái cũng không muốn gả cho mình, sắc mặt Tống Tịch lập tức trở nên khó coi.
Vì có men say, thù mới hận cũ chất chồng lên, lời Tống Tịch nói cũng không lựa, “Tống Kiều, ngươi bây giờ miệng lưỡi sắc bén, sau này cũng đừng hối hận! Lão tử lúc trước muốn cưới ngươi chẳng qua cũng vì mẫu phi dặn dò, ngươi nghĩ lão tử thật sự coi trọng ngươi à? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ bị ăn mày chơi nát......”
“Keng!”
Tiếng vũ khí sắc bén tuốt khỏi vỏ khiến người ta không kịp đề phòng, thị vệ bên cạnh cũng vội vàng rút bội kiếm bên hông, đại điện náo nhiệt tức khắc an tĩnh lại, tựa như cây châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Lê Nguyên Chiêu bị vô số kiếm chỉ vào bình tĩnh ngồi trên xe lăn, trong tay nắm bội kiếm rút ra từ bên hông thị vệ, tuy hai mắt bịt băng vải, nhưng lại chỉ chính xác vào yết hầu của Tống Tịch.
Lê Nguyên Chiêu trước giờ đều biểu hiện an tĩnh bình thản bên cạnh Nguyễn Kiều, lần đầu tiên lộ ra mặt sắc bén cứng rắn của bản thân.
Khuôn mặt của y nghiêm túc, hơi nghiêng đầu 'nhìn' về phía Nguyễn Kiều, trầm giọng nói, “Chửi bới điện hạ, miệt thị hoàng tộc, đám người này, nên giết!”
Tống Tịch ngốc, trường kiếm trên cổ còn tản ra khí lạnh, tựa như ngay sau đó mũi kiếm sắc bén sẽ đâm thủng yết hầu, đưa hắn về trời luôn.
Tuy hắn chỉ là dưỡng tử của Nhiếp Chính Vương, nhưng cũng chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Tống Tịch sợ tới choáng váng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hơi thở dồn dập, đôi mắt co rụt, ngoài mạnh trong yếu quát, “Tiện dân! Sao ngươi dám! Nếu ngươi dám làm tổn thương ta, ta nhất định sẽ bảo Phụ vương mang ngươi thiên đao vạn quả!”
Khóe môi hơi mím của Lê Nguyên Chiêu cong lên một độ cong đầy khinh thường.
Thiên đao vạn quả?
Mỗi một đời y đều sẽ bị người hại mù, ép uống thuốc câm, đánh gãy chân tay, còn bị đánh đến chết.
Những đau khổ lúc trước y phải chịu, thiên đao vạn quả sao có thể so sánh được?
Lệ khí dần dâng lên trong lòng Lê Nguyên Chiêu.
Nhưng ngay sau đó, tay y bị người cầm lấy.
“Đừng làm bẩn tay chàng.” Sau khi giọng nói dịu dàng đó vang lên, một đôi tay mềm mại moi trường kiếm ra khỏi tay y.
Lê Nguyên Chiêu cứng lại.
Tống Tịch thở dài nhẹ nhõm, đôi chân nhũn ra, hắn đỡ cái bàn bên cạnh, cái miệng thối vẫn còn khép mở, “Tống Kiều, ngươi... Ách!”
Thanh kiếm vừa rồi lại đột ngột đặt ngang trên cổ hắn, ngắt câu nói còn chưa nói xong của Tống Tịch.
Nguyễn Kiều tay cầm trường kiếm, hơi cúi người, rũ mắt lạnh nhìn hắn, “Ta làm sao? Nói tiếp đi.”
Tống Tịch: “......”
Tình huống bên này sớm đã rơi vào mắt Tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính Vương ngồi cách đó không xa.
Thấy Tống Tịch như một con tôm chân mềm dưới kiếm của Nguyễn Kiều, ánh mắt Nhiếp Chính Vương càng sâu, hắn buông chén rượu, tiếng chén ngọc và mặt bàn đập nhau đầy thanh thúy vang lên.
Nhiếp Chính Vương Phi thấy không đúng mở miệng trước, “Đều là người một nhà, nếu Tống Tịch có chuyện gì có lỗi với ngươi, Hoàng thẩm thay nó bồi tội với ngươi, trở về Hoàng thẩm nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, động đao thương không may mắn, hảo hài tử, mau thu kiếm lại đi!”
Nguyễn Kiều không để ý đến Nhiếp Chính Vương Phi, ngoái đầu nhìn lại, đối mặt với đôi mắt không lộ cảm xúc của Nhiếp Chính Vương, nàng hơi nhếch mi, “Trước khi Phụ hoàng qua đời đã nói Hoàng thúc vô tâm với quyền thế, nhân hậu từ tâm, là người thân nhất với hai tỷ đệ chúng ta, sau khi Phụ hoàng qua đời, chắc chắn sẽ yêu thương hai chúng ta như thân sinh, nào ngờ, mới qua được mấy năm, một dưỡng tử trong phủ của Hoàng thúc cũng có thể khinh nhục ta, nếu qua hai năm nữa, tỷ đệ chúng ta chẳng phải......”
“A Kiều nói cẩn thận!” Nhiếp Chính Vương Phi khuôn mặt khó coi ngắt ngang Nguyễn Kiều, không để nàng nói ra nốt câu còn lại.
Hôm nay nàng ta liên tục thua trên tay Nguyễn Kiều, vốn chỉ định để tên ngu Tống Tịch tới ghê tởm nàng, nào ngờ nàng cũng dám nháo lớn. Nàng ta không dám nhìn biểu cảm của Nhiếp Chính Vương, cắn răng nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều: “Hoàng thẩm cũng chỉ nghĩ đều là người một nhà, không cần phải nháo đến không vui trong sinh thần của Hoàng thượng, không ngờ đứa nhỏ ngươi tính lớn, không chịu được ủy khuất, là Hoàng thẩm......”
So với Nhiếp Chính Vương Phi đến lúc này rồi vẫn không quên hắt nước bẩn lên người Nguyễn Kiều, Nhiếp Chính Vương lại rất bình tĩnh, hắn liếc Nhiếp Chính Vương Phi một cái, để nàng ta câm miệng rồi mới lại nhìn Nguyễn Kiều, nhàn nhạt nói, “Sau hôm nay, sẽ cho ngươi một công đạo.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chủ: Ta mới đẹp trai được có một giây? Nhanh quá rồi!”
Nguyễn Kiều: Là nam nhân thì không thể nói nhanh!
Nam chủ:......