Tác giả: Kiều Lam
Melly quả thực giận không thể át, bà ta lớn tiếng chất vấn, giọng nói tràn ngập khó tin và phẫn nộ, “Louis? Con biết mình đang nói gì không?!”
Louis đứng im, hàng mi dài rũ xuống, che đậy tất cả cảm xúc trong đôi mắt lam của anh, “Đương nhiên ta biết, nếu ta sai, ta sẽ xin lỗi mẹ, cũng tùy mẹ xử trí. Nhưng mà, mẹ có nguyện ý hóa nguyên hình để chứng minh không?”
“Con trai ta thế mà lạ tin một người ngoài, cảm thấy ta là giả! Còn muốn ta hóa nguyên hình chứng minh! Giỏi! Giỏi lắm! Nếu con cảm thấy ta không phải, vậy được, sau này con đừng nhận người mẹ là ta nữa!” Nói rồi, Melly như bị tức điên, phất tay áo rời đi.
“Louis, đầu mi bị hỏng rồi à? Sao mi có thể nghĩ mẹ là giả?” Harrick căm tức nhìn Louis, “Cha qua đời sớm, mẹ đối xử tốt với chúng ta như vậy, thế mà mi nỡ lòng nào khiến mẹ đau lòng! Thời gian mi mất tích, mẹ mỗi ngày lo lắng đến mức cả đêm mất ngủ, người gầy rộc đi.”
“Biết mi không sao, mi không biết mẹ vui thế nào đâu, đặc biệt là khi nghe tin mi trở về, mẹ còn kéo thân thể đang bệnh tới đón mi, vậy mà mi lại đói xử với mẹ như vậy! Nếu mẹ lại bị mi chọc tức bệnh, ta không tha cho mi đâu!”
Một tràng Harrick nói ra khiến các tộc nhân vốn nghi ngờ vì biểu hiện của Melly đánh mất suy nghĩ trong lòng, thậm chí còn lên tiếng khuyên nhủ Louis.
Trong mắt Harrick hiện lên sự đắc ý, bị Nguyễn Kiều bắt giữ được, cô sắp bị đôi mẹ con không biết xấu hổ này làm ghê tởm đến chết, “Chỉ cần hóa hình thú thì chứng minh được ngay mà, sao đến miệng các người lại phức tạp vậy, cứ như Louis muốn ép mẹ mình chết ngay ý. Nếu mi nói bà Flora bị bệnh hồi lâu, vậy vừa lúc, người ta mang theo lần này có y sư rất giỏi, không bằng để hắn khám cho?”
Ban nãy Harrrick thích mặt Nguyễn Kiều bao nhiêu thì giờ hắn chán ghét bấy nhiêu, nếu cô không lắm miệng thì căn bản không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Harrick ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Nguyễn Kiều, “Không cần, chúng ta có y sư, không phiền người gia tộc Robert.”
Nguyễn Kiều: “Từ lúc Louis bị đánh lén đến giờ cũng đã gần một tháng, bà Flora bệnh lâu vậy chưa khỏi, có thể thấy y sư gia tộc Wolf các người không am hiểu trị bệnh này, chưa biết chừng y sư nhà ta hiểu thì sao, thật sự không được thì hai bên có thể cùng bàn bạc.”
Harrick: “......”
Một giống cái tốt lành sao lại có một cái miệng như thế?!
Hắn thật sự không có kiên nhẫn với Nguyễn Kiều, hung dữ nói, “Mi tự quản chính mình đi! Nơi này không phải gia tộc Robert bọn mi!”
“Làm gì mà dữ thế? Bị bệnh mà còn không cho y sư trị liệu à? Vì sao mi không cho y sư của ta trị liệu cho bà Flora, trước mặt bao người cũng đâu gian lận được, mi sợ cái gì? Hay là do mi chột dạ, không muốn để y sư của ta khám cho bà Flora?”
Harrick hung ác nhìn Nguyễn Kiều, “Mi! Ta thì có gì mà chột dạ!”
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, tức chết người không đền mạng, “Ai mà biết.”
Louis ở sau duỗi tay xoa đầu cô, ánh mắt nhìn cô rất mềm mại, nhưng khi nâng đầu nhìn Harrick, ánh mắt lại rất lạnh nhạt, “Bé ngoan nói đúng, bệnh trị lâu như vậy mà không khỏi có nghĩa là trị không đúng bệnh, để y sư của cô ấy khám cho mẹ một cái, tránh chậm trễ bệnh tình.”
Câu cuối cùng, giọng Louis có chút châm chọc.
Qua phản ứng của Melly và Harrick, anh gần như đã xác định được suy đoán của mình.
Bà Flora lúc này hẳn là em gái sinh đôi đã chết năm đó của mẹ anh - Melly.
Hơn nữa, có vẻ Harrick cũng biết.
Harrick bị Louis đến lạnh hết cả sống lưng, cứng rắn không để mình thất thố, “Không cần mi giả vờ tốt bụng, mẹ có ta lo rồi! Ai biết thú nhân gia tộc Robert có mục đích gì!”
Nguyễn Kiều cười nói, “Mục đích chính là vì chống lưng cho Louis, tránh để bị các người bắt nạt.”
Harrick: “......”
Sau Melly, Harrick cũng bị Nguyễn Kiều chọc tức bỏ đi.
Lúc Melly rời đi, Basil cũng đã đuổi theo, hôm nay không phải trưởng lão nào trong tộc cũng tới, mấy người tới đều vững chắc đứng bên Louis, chào hỏi anh xong, nói cho anh một số chuyện xảy ra trong tộc sau khi anh đi, rồi rời đi.
Đám người còn lại là một số người trẻ tuổi có quan hệ khá thân cận với Louis. Thấy Louis về, họ đều rất vui, vây lên hỏi ríu rít không ngừng, không ít người đều hứng thú với Nguyễn Kiều.
Sau khi đám người tan ra, Louis mang Nguyễn Kiều về ổ nhỏ của mình.
Ổ không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trong ổ nhỏ còn mùi hương độc đáo của Louis, giống như là chiếm địa bàn, dù chủ nhân không có mặt, vẫn tuyên bố quyền sở hữu lãnh địa.
Sau khi trưởng thành hóa hình rồi, Nguyễn Kiều mới dần ngửi được mùi hương này.
Khi giống cái vào kỳ động dục, mùi hương này sẽ nồng đậm hơn, mãi đến khi kỳ động dục kết thúc, đạt được kết quả sinh sản thì mới biến mất, thay vào đó, họ nhiễm mùi của bạn lữ giống đực, mãi đến khi kỳ động dục tiếp theo tới.
Nguyễn Kiều cảm thấy giả thiết này hơi lưu manh, dù cô hay nữ chính đều là thỏ, hừmmmm.... Tiểu thuyết này chẳng lẽ là truyện H? Nếu không sao lại lấy thỏ với nhiều kỳ động dục làm nhân vật chính? Sợ là chương nào cũng có ít thịt đây.
Hẳn cô sẽ sớm phải động dục, tưởng tượng hình thể của Louis một chút, bổ não ra một tảng lớn nội dung không thể viết ra xong, cô cảm thấy dù Louis ở hình thú hay hình người... Đều rất có thể là kích cỡ cô hoàn toàn không thừa nhận nổi.
Muốn mạng!
Xin hỏi, đại lục Ockerse có nơi nào làm tuyệt dục được không?!
Cô muốn yêu đương kiểu Platonic!
Dù sao thì, một việc tốt đẹp như tình yêu, không nên bị dục vọng thế tục làm ô nhiễm.
Louis quay người lại thì phát hiện mặt Nguyễn Kiều rất đỏ, ánh mắt cùng kỳ quái, khiến anh nhìn mà hơi bất an, “Em làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?”
“Không...” Nguyễn Kiều phản ứng lại, cảm giác mình không thể nhìn thẳng Louis, cô lắc đầu, lộ ra nụ cười xấu hổ, “Không sao, ổ nhỏ của anh hơi nóng.”
“Nóng?” Đôi mắt hẹp dài của Louis tràn đầy nghi ngờ, không hiểu lắm anh nhìn đôi mắt mịt mờ hơi nước của Nguyễn Kiều, lộ ra biểu cảm suy tư, sau đó vươn tay chạm vào mặt cô, “Nóng vậy, chẳng lẽ em tiến vào kỳ động dục trước thời gian à?”
Nguyễn Kiều: “......”
Nguyễn Kiều suýt bị nước miếng của chính mình sặc chết, vội điên cuồng lắc đầu, “Không có, không có, không có. Sao có thể vậy được chứ. Em mới trưởng thành, mới hóa hình mấy ngày thôi! Em không có!”
“Nhưng anh nghe nói, giống cái gia tộc Robert vừa trưởng thành sẽ...”
“Sẽ cái gì mà sẽ, anh im miệng!” Nguyễn Kiều trực tiếp thô bạo ngắt ngang lời Louis chưa nói hết, hơn nữa còn trừng anh một cái.
Louis nhắc đến cái này cũng hơi ngượng, mặt anh cũng đỏ lên, không quá tự nhiên ngửi thử mùi Nguyễn Kiều, cảm thấy không có dấu hiệu động dục, mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh còn chưa đến gia tộc Robert hỏi cưới, cũng chưa được Felix đồng ý, không quá muốn Nguyễn Kiều động dục sớm, anh không muốn tưởng tượng đến cảnh còn chưa hỏi cưới thỏ con nhà anh thành công đã gặp phải chuyện lên xe rồi mới mua vé bổ sung.
Nhưng anh cũng phải chuẩn bị, anh không hiểu nhiều về giống cái, càng không hiểu về giống cái của gia tộc Robert, anh cần học tập để hiểu biết về tình huống sinh lý của giống cái gia tộc Robert, tránh khi bé ngoan nhà anh gặp tình huống đột xuất, anh cũng không biết phải làm gì.
Nguyễn Kiều hoàn toàn không biết sói trắng lớn nhà mình nghĩ gì, thấy anh không tiếp tục đề tài này nữa thì trộm thở ra.
Tuy nhiên, không biết có phải vì mới nghĩ đến chuyện không hài hòa nào đó không mà thân thể cô hơi nóng, đặc biệt là trong ổ nhỏ nơi nơi đều ngập hương vị của Louis, Nguyễn Kiều cảm thấy tinh thần hơi hưng phấn, hơi, hơi muốn... Giựt lông?
Nguyễn Kiều: “???”
Nguyễn Kiều hậu tri hậu giác nhớ tới, thỏ chẳng những có sức sinh sản kinh khủng, mà ngửi mùi của đối phương cũng sẽ tiến vào kỳ sinh dục sớm. Truyện Việt Nam
Sau khi cô trưởng thành hóa hình, lúc ở trong nhà, vì có cha và các anh trai, cô rất thu liễm, thời gian này ở trên đường, cô ỷ không ai quản được mình, mỗi ngày ngọt ngấy trên người Louis, cả người nhiễm mùi anh thì thôi, còn sẽ nghịch lông của nhau.
Không thể nào!!!
Nguyễn Kiều vẻ mặt khiếp sợ nhìn Louis, đôi mắt thỏ đỏ đậm trợn tròn, mang theo tràn ngập khiếp sợ viết hoa, khiến Louis nhìn mà lòng mềm nhũn.
Anh duỗi tay muốn xoa đầu Nguyễn Kiều, không ngờ lại bị cô trốn nhanh đi mất.
Nguyễn Kiều cảnh giác nhìn chằm chằm tay anh, “Anh đừng chạm vào em!”
Louis sửng sốt, hoàn toàn không biết vì sao Nguyễn Kiều vừa rồi còn tốt lành đột nhiên thay đổi, anh hơi ngạc nhiên hỏi, “Sao vậy?”
“Không sao, tóm lại, sắp tới anh đừng chạm vào em.” Nguyễn Kiều tránh đi đôi mắt anh, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, bổ sung thêm một câu, “Cũng cách xa em ra một chút.”
Sói trắng lớn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ngốc người, đôi mắt lam tràn ngập ủy khuất.
Anh không biết mình mang bé ngoan đến xem ổ của mình lại chọc bé ngoan tức giận.
Thời gian này hai người vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào, Louis nào chịu được khi bạn gái đột nhiên thay đổi, muốn vắng vẻ mình, thế là anh không màng Nguyễn Kiều muốn xù lông, sán lại gần cô, kết quả còn chưa nói gì đã bị Nguyễn Kiều một chưởng đè trán lại.
Louis dừng lại, đôi mắt tràn ngập ủy khuất, nhớ ngày thường Nguyễn Kiều thích lông mình nhất, anh trực tiếp hóa thành hình thú, ngoan ngoãn cọ trên đùi cô, “Bé ngoan, lông cho em sờ, em đừng nóng giận.”
Cảm giác bộ lông mềm mại hơi thô lướt qua da thịt, Nguyễn Kiều rùng hết cả người. Nguyễn Kiều trong trạng thái muốn hỏng cảm giác Louis càng lúc càng tới gần, xúc động muốn giật lông của cô càng mãnh liệt, thậm chí cảm xúc cũng dần táo bạo hơn.
Nguyễn Kiều khóc không ra nước mắt.
Cái gì chứ, cô không có muốn sinh sản hậu đại mà!
Đây là giống loài thần kỳ gì vậy, ngay cả X còn chưa làm đã muốn cô mang thai à!