Tác giả: Kiều Lam
Trong rừng rậm nguyên thủy nguy hiểm, cây cối cao tầng tầng lớp lớp, có xu thế che trời, ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ hở giữa những tán cây xuống, phản chiếu trên con suối nhỏ vắt ngang khu rừng, tạo ra những vụn ánh sáng lóng lánh như kim cương.
Bên cạnh dòng suối nhỏ có một con sói trắng với bộ lông đã khô cứng vết máu đang nằm, trên người nó có rất nhiều miệng vết thương, vết máu loang lổ, phần thân bị thương ngâm trong nước suối đã trắng bệch ra, nước suối êm ả cũng bị nhuộm thành màu hồng nhạt, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Bụng sói trắng gần như không phập phồng, không biết có phải đã chết rồi không.
Rừng rậm rất nguy hiểm, nếu nó không tỉnh kịp thời, xử lý một thân máu tươi, nó sẽ mau chóng hấp dẫn động vật ăn thịt hung dữ tới làm thịt mình.
Nguyễn Kiều tỉnh dậy trong tiếng la hét ầm ĩ của hệ thống.
Cô mở mắt ra, cảm giác trời đất quay cuồng qua đi, cảnh vật trước mặt như phóng đại vô số lần, cây nấm chỉ từng to bằng nửa bàn tay cô, lúc này, trước mắt cô, nó to tựa như một quả bóng rổ.
Cô không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng.
Trái tim cô đập kịch liệt, tựa như ngay sau đó sẽ đột tử luôn vậy.
Hệ thống thấy cô không nhúc nhích, sốt ruột thúc giục, [Kiều Kiều, mau đi cứu người, bằng không lát nữa mùi máu trên người nam phụ sẽ hấp dẫn một con hổ tới.]
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua thân thể nhỏ bé lông xù xù của mình, “Cậu chuyển cốt truyện cho tôi.”
Hệ thống: [Cô đi cứu người trước đi! Không thì lát nữa không kịp đâu!]
Nguyễn Kiều thở dài một hơi, tuy sức cô lớn, nhưng bảo cô dùng trạng thái này đi cứu người, có làm khó thỏ quá không?
Nhưng hệ thống quá sốt ruột, Nguyễn Kiều cũng không trì hoãn, “Người đang ở đâu?”
Hệ thống: [Hôn mê ở dòng suối nhỏ cách cô 10m về bên trái.]
Nguyễn Kiều nghe vậy, tức khắc đi qua nhìn, người thì không thấy đâu, nhưng sói thì thấy một con.
Nguyễn Kiều: “...... Nó? Người? Cho cậu một cơ hội sắp xếp ngôn ngữ rồi nói lại một lần cho tôi.”
Hệ thống ho nhẹ một tiếng, [Rõ ràng lắm mà, thế giới này là thế giới thú nhân. Cô cứu người ta đi, lát nữa tôi truyền cốt truyện cho cô là cô biết ngay.]
Biểu cảm của Nguyễn Kiều một lời khó nói hết, “Cậu xác định là tôi đi cứu người chứ không phải tặng cơm? Nếu tôi đi qua, lỡ bị nuốt chửng luôn thì làm sao bây giờ?”
Hệ thống: [......]
Hệ thống: [Giờ người ta đang hôn mê, ruột cũng sắp lòi ra ngoài, cô cảm thấy anh ta còn sức ăn cô à? Hơn nữa cô là thú nhân giống cái, thú nhân giống cái rất quý hiếm, là thú nhân giống đực thì không thể ra tay với thú nhân giống cái!]
“Thật hả? Tôi không tin, giống như chuyện đàn ông không đánh phụ nữ ấy, nếu thật sự không đánh, vì sao còn nhiều tình huống bạo lực gia đình xảy ra như vậy!”
Hệ thống nghe Nguyễn Kiều nói mà sắp hỏng đến nơi, [Cô thật sự không cứu à? Tôi kiểm tra đo lường được con hổ trong cốt truyện đã ngửi được mùi máu tươi, đang tiến về bên này, cô mà còn không cứu, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Nếu thất bại, tôi chưa chắc đã chết, nhưng cô thì chắc chắn không có cách nào sống cả.]
Nguyễn Kiều: “......”
Giờ cô chỉ muốn mắng một loại thực vật.
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua thân thể chỉ lớn bằng một cánh tay của sói trắng, trọc đầu, “Cứu thế nào? Chuyện này căn bản không thể, có được không?”
[Cô biến thành người, rửa sạch vết máu trên người hắn, sau đó dùng loại thực vật nở hoa màu tím cách bờ suối không xa bôi lên miệng vết thương của hắn, không những có thể cầm máu mà còn giấu được mùi máu, sau đó kéo hắn đi, mang về động của thân thể này.]
Nguyễn Kiều đang định hỏi hệ thống xem biến thành người kiểu gì, kết quả lại chợt ngửi được mùi tanh hôi dày đặc, cô quay đầu, thấy trong bụi cỏ có một cái đầu vằn đen, mùi tanh hôi đúng là do nó truyền tới.
Hiển nhiên, nó bị mùi máu tươi hấp dẫn tới, lựa chọn con mồi đầu tiên là cô.
Nguyễn Kiều thử biến thành người, cô có thêm dị năng hệ lực lượng, nếu biến thành người, chẳng những hành động tiện hơn mà còn có thể dùng một vài đồ xung quanh đối phó con hổ này.
Nhưng cô thử rất nhiều lần vẫn không biết biến kiểu gì.
Cô không nhịn được dùng thân thể nhỏ bé của mình dẫm dẫm đất, lỗ tai dài cũng run run, đôi mắt hồng hồng nhắm lại.
Nguyễn Kiều nhớ lúc trước xem phổ cập khoa học có nói, một con hổ có thể trọng gấp 101 lần con thỏ, dù trong thế giới thú nhân, thú nhân thỏ biến dị, hình thể lớn hơn không ít, nhưng hổ cũng to và nặng hơn.
Nguyễn Kiều không chắc chắn thân thể thỏ này của mình phát huy được bao nhiêu sức lực, cô không lỗ mãng, cảnh giác nhìn chằm chằm con hổ kia, thuận tiện tìm chỗ có thể né tránh xung quanh mình.
Không ngờ rằng, con hổ kia hai mắt sáng xanh, thân thể dần đè thấp xuống, chi sau dùng sức, sau đó thân thể đột nhiên nhảy bật về phía trước, nhào về phía Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều theo bản năng giẫm chân sau, đột nhiên nhảy ra.
Thân thể thỏ này của cô tuy nhìn rất gà, chỉ dài khoảng 1m, nhưng một cái nhảy của cô có thể nhảy xa 7m.
Khoảng cách đến chỗ sói trắng đang hôn mê bên dòng suối chỉ còn 3m.
Cô phản ứng theo bản năng, sau khi thấy sói trắng, mới hậu tri hậu giác nhận ra, cô dẫn con hổ tới chỗ nam phụ rồi!
Móe!
Ép cô liều mạng mà!
Nguyễn Kiều bị buộc bất đắc dĩ dừng lại, xoay người nghênh chiến với con hổ đang chạy như bay tới đây, không phát hiện sói trắng nằm im không nhúc nhích bên suối bỗng giật mình, mở ra đôi mắt màu lam.
Louis khịt khịt mũi, sắc mặt bỗng biến đổi, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Có một giống cái yếu đuối sắp bị công kích! Còn là ấu tể của gia tộc Robert yếu ớt!
Tuy không biết vì sao giống cái trân quý của gia tộc Robert lại xuất hiện đơn lẻ ở đây, nhưng là một thân sĩ của đại lục Ockerse, dù cho thân bị trọng thương, anh vẫn không thể trơ mắt nhìn cô táng thân trong bụng thú trước mặt mình.
Anh vừa định rống lên nhắc nhở giống cái yếu đuối kia lập tức trốn ra sau mình, để anh đối phó con hổ trưởng thành chưa có linh trí kia.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh đã thấy giống cái yếu đuối nhảy bật lên tại chỗ, xoay tròn 360 độ trong không trung, một chân đạp lên con hổ hung tàn kia.
Thân thể đang bổ nhào trong không trung của con hổ dừng lại, sau đó bị đá bay theo một đường parabol hoàn mỹ.
Louis: “!!!”
Con hổ đó không chỉ đã trưởng thành mà còn cực kỳ cường tráng, ngay cả anh cũng không thể một kích chế phục được nó.
Nhưng mà sự thật lại là, con hổ kia chẳng những bị đá bay, va mạnh vào cây đại thụ cách đó không xa, mà hình như còn đã tạm mất đi năng lực hành động.
Louis mở to hai mắt nhìn về phía giống cái nhìn yếu đuối tựa như chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể bẻ gãy cổ, phát hiện cô đã nhảy đến bên cạnh con hổ, cùng đánh nhau với nó.
Nhưng thay vì nói là đánh nhau, chẳng bằng nói là đơn phương ngược đánh, mỗi lần thân thể trắng tuyết kia nhảy lên là có thể đạp ngã con hổ một cái, sau đó còn bớt thời gian nâng chân trước đập móng vuốt lên đầu nó.
Mỗi một lần đều có thể phát ra âm thanh bốp bốp thanh thúy.
Louis ngừng thở.
Chỉ nghe âm thanh đó thôi, anh đã cảm giác như đầu óc mình cũng bị đập nát vậy.
Anh sống lớn đến như vậy rồi mà chưa từng gặp giống cái nào hung mãnh như thế, rất nhiều thằng nhãi trong tộc cũng không nhất định mạnh bằng cô.
Louis không nhịn được nhìn thêm vài cái, cảm thấy có lẽ mình bị thương quá nghiêm trọng nên xuất hiện ảo giác.
Bên kia, tiếng đánh đập như lăng trì cuối cùng cũng dừng lại, Louis nghe được tiếng giống cái nhảy về phía mình, mí mắt anh nhảy nhảy, da đầu hơi tê dại.
Anh khá lo, không biết giống cái có vì sợ anh sẽ tổn thương cô mà định đập chết anh luôn không......
Anh đột nhiên mở mắt ra, kết quả thấy giống cái kia đã đi tới bên người mình, lại còn cách anh rất gần, mũi nhỏ động động, tựa như đang ngửi mùi của anh.
Louis mới trưởng thành không lâu hơi đỏ mặt.
Anh chưa từng tới gần giống cái nào như vậy.
Hơn nữa giống cái này thật đẹp mắt.
Lông tuy cũng màu trắng, nhưng lại không giống anh, mỗi sợi lông trên người cô đều mềm mại, nhìn tựa như một đám mây, dường như chỉ chạm nhẹ là có thể chìm vào trong.
Louis vốn nằm trên bờ, anh muốn ngồi dậy, kết quả vừa động thì cảm giác đau đớn như xương cốt toàn thân bị chia tách truyền đến.
Cơ bắp trên má anh giật giật, nhưng cố nén không kêu đau, anh bây giờ thật sự quá chật vật, là một thân sĩ, không nên để một thục nữ thấy một mặt như vậy.
Anh hơi thẹn thùng muốn chậm rãi ngồi dậy, nhưng sau đó lại thấy giống cái trước mặt đột nhiên cảnh giác lùi về sau một bước, sau đó xoay người chạy.
Động tác của Louis bỗng nhiên cứng lại, anh hơi mất mát rũ đầu to, ngay cả lỗ tai luôn dựng thẳng cũng cụp xuống.
Anh đáng ghét vậy sao? Ngay cả một giống cái xa lạ vô tình gặp gỡ cũng chạy vội.
Anh nằm liệt trên đất, tùy ý để nước suối cọ qua miệng vết thương, đôi mắt lam mờ mịt dần tan rã.
Sau khi cha chết, gia tộc Wolf đã yếu đi rất nhiều, vì để không bị thế lực bên ngoài chia cắt và đuổi giết, anh đã rất nỗ lực để mạnh lên, muốn để mọi người cùng sống ngày lành, nhưng mà vị hôn thê của anh lại ở bên em trai ruột của anh, phản bội anh, mà mẹ anh chẳng những không trách tội họ mà còn quở trách anh, còn nói anh đã có được rất nhiều rồi, bảo anh nhường em trai một chút, thành toàn cho tình yêu đích thực của hai người họ.
Không chỉ thế, trong gia tộc còn có người bán đứng hành tung của anh cho gia tộc Bill.
Nếu anh không nhảy vào con sông chảy xiết trôi đi, chắc giờ đã sớm thi cốt vô tồn.
Anh không nghĩ ra, mình đã làm gì có lỗi với họ?
Để người nhà của anh, tộc nhân của anh đều liên tiếp phản bội lại anh, còn muốn anh chết đi.
Louis biết vết thương trên người mình tuy rất nghiêm trọng, nhưng nếu trị liệu kịp thời, là dũng sĩ mạnh nhất gia tộc Wolf, anh sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Chỉ là, bây giờ anh không muốn trị.
Không ai thích Louis, không ai cần Louis, Louis không có cả người nhà, sống còn có ý nghĩa gì?
Ngay lúc Louis xuân thương thu buồn, không muốn sống nữa, anh chợt thấy giống cái vừa chạy trốn kia quay lại.
Trong miệng cô ngậm rất nhiều thảo dược, nhảy tung tung trở lại trước mặt anh, ngồi xổm xuống, đặt thảo dược trước mặt anh.
Bộ lông như mây che giấu bốn chân cô phía dưới bụng, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng anh.
Louis ngừng thở, anh nhìn giống cái trước mặt, hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhìn thảo dược trước mắt, anh khó tin trợn to mắt, khàn giọng hỏi, “Em đi hái thuốc cho ta?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Cô đã tiếp nhận nguyên cốt truyện xong, đôi mắt hồng hồng nhìn Louis, lộ ra vài phần đáng thương.
Thật sự quá thảm.
Nữ chính ngược văn cũng không thảm bằng anh.