Tác giả: Kiều Lam
Phân việc cho thuộc hạ làm xong, Tần Vân Huyên nhanh chóng về phòng, khôi phục ám đạo dưới giường như lúc ban đầu.
Khách điếm này là nơi y chuyên dùng để liên lạc với thuộc hạ, ngày thường y không có cơ hội tới. Sau khi phụ huynh qua đời, người bên cạnh y đã bị các thế lực cắm thêm vào thành cái sàng rồi, y cố ý để lại một số người là vì mê hoặc bọn họ. Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRÙMTRUYỆ N.me --
Nhanh thôi, y nghĩ.
Y nhịn nhiều năm như vậy, sắp rửa hận báo thù cho phụ mẫu và huynh trưởng được rồi.
Đôi mắt đen đặc của Tần Vân Huyên dường như ấp ủ sát khí tràn đầy.
Y rót cho mình một ly trà lạnh, ngửa đầu uống cạn, cảm xúc trong mắt đã biến mất sạch sẽ, lại biến thành Đại tướng quân ngày thường.
Y cởi áo nằm trên giường, đôi tay đặt trên bụng, từ từ nhắm hai mắt lại, kết quả ngủ chưa được bao lâu thì bỗng thở hổn hển, mở bừng hai mắt.
Y lại nằm mơ.
Từ sau khi phụ huynh chết, y liên tục mơ thấy ngày đi thu lại tàn cốt của phụ huynh.
Tần Vân Huyên mặc trung y ướt mồ hôi ngồi dậy, hồi tưởng lại, thi cốt của phụ huynh trong mộng không hề hoàn chỉnh, lại vẫn bảo y phải trung quân ái quốc, một tay y che mặt, cười ha hả.
Nếu kết cục của trung quân ái quốc là chết không toàn thây, vậy quân này, bất trung cũng thế.
Sáng sớm hôm sau, Tần Vân Huyên tiếp tục dẫn người đến thôn trang của Nguyễn Kiều.
Mà Nguyễn Kiều cũng thuận lợi đổi lại thân phận với Thanh Li.
Thời gian này giả thành Nguyễn Kiều, Thanh Li cảm thấy mình có bóng ma tâm lý với tiếng gõ cửa, giờ mặc lại xiêm y, đổi lại thân phận của mình, khuôn mặt nàng ấy viết rõ hai chữ kích động.
Nguyễn Kiều thấy nàng ấy như vậy thì bật cười, lấy một cái hộp từ trong túi ra đưa cho nàng ấy, “Này, đây là khen thưởng đã bảo sẽ mang về cho ngươi.”
Thanh Li cầm cái hộp tinh xảo, nghi hoặc hỏi, “Phu nhân cất đồ chơi làm bằng đường vào cái hộp đẹp thế này, sao ta nỡ ăn được đây?”
Nguyễn Kiều:???
Nguyễn Kiều mặt không đổi sắc chế giễu, “Ừ, ngươi mở ra nếm thử đi.”
Thanh Li thấy biểu cảm của Nguyễn Kiều không đúng lắm, vừa nghi hoặc mở hộp ra, vừa nói, “Không phải đồ chơi làm bằng đường ạ? Lúc ngài đi...”
Bên trong hộp là một chiếc trâm cài bằng thanh ngọc, tỉ lệ cực tốt, chạm trổ tinh xảo, Thanh Li chỉ nhìn một cái đã sợ ngây người, “Đây... Đây là cho ta ạ?”
Nguyễn Kiều cười nói: “Không thích à?”
Thanh Li lắc đầu, cắn môi dưới, “Nhưng nó quý giá quá! Ta không thể nhận, phu nhân, ngài thu về đi.”
“Đã bảo là khen thưởng mà, sao ta có thể lấy về được, như vậy không phải là bội ước sao? Hơn nữa lúc trước bảo ngươi đi theo ta, không phải ta đã nói rồi à. Phu nhân nhà ngươi nhiều tiền lắm, chỉ một cây trâm thanh ngọc thôi đã dọa ngươi thành thế này, sau này đi theo ta, không chỉ một cây trâm thanh ngọc, dù là mấy chục cây, để ngươi cắm đầy đầu, ta cũng không chớp mắt lấy một cái.”
Thanh Li ôm hộp cười, “Xem phu nhân nói kìa, ai lại muốn cắm đầy đầu chứ? Ta mà đi ra ngoài, người khác chắc sẽ nhìn ta như nhìn khỉ mất thôi?”
“Ngươi là người của ta, người khác chỉ biết nịnh ngươi thôi, ai dám chê cười ngươi?” Nguyễn Kiều lấy cây trâm trong hộp ra cắm trên mái tóc của Thanh Li, “Nhìn xem, đẹp thật.”
Mặt Thanh Li đỏ lên, “Phu nhân, sao ngài giống như đăng đồ tử thế?”
Nguyễn Kiều: “......”
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, “Tặng lễ vật cho ngươi, ta còn tặng thành đăng đồ tử? Có tin sau này ta không tặng cho ngươi nữa không?”
“Nếu sau này phu nhân không biến mất một lần là mấy ngày, ta sẽ rất vui đấy.” Thanh Li nói xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt biến đổi, hơi quẫn bách, “Phu nhân, mấy ngày trước Lục hoàng tử tới thôn trang, nói muốn gặp ngài, ta không dám gặp nên từ chối.”
Thanh Li muốn nói lại thôi.
Nguyễn Kiều nhìn nàng ấy một cái, “Sao thế?”
“Phu nhân sẽ không trách ta chứ?” Thanh Li hỏi.
“Ta trách ngươi làm gì?” Nguyễn Kiều khó hiểu, “Không từ chối thì chẳng lẽ gặp hắn rồi để bị nhận ra à? Chuyện này chỉ có người nào bị úng đầu mới làm thôi.”
Thanh Li nhẹ nhàng thở ra, “Phu nhân ở bên ngoài có bị phát bệnh không? Có cần gọi thái y tới bắt mạch cho phu nhân không?”
“Không cần, ta đã tốt rồi, nhưng sau đó ta không định đi kinh thành, ở lại thôn trang điều dưỡng thôi, chờ đến lúc xuân về hoa nở thì hồi phủ.”
Thanh Li có hơi chần chừ, “... Tướng quân liệu có đồng ý không?”
“Chắc chắn có.” Nguyễn Kiều rất tự tin gần đầu, Tần Vân Huyên có khi còn ước gì nội gián của Hoàng đế như nàng không ở trong phủ, tuy biểu hiện của y trước đó có chút kỳ quái, nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy chắc hẳn y sẽ không động tâm với mình dưới tình huống biết rõ 'nàng' thích Sở Tiêu.
Hơn nữa, tuy Nguyễn Kiều không có tâm duy trì nhân thiết (Thiết lập nhân vật) lắm, nhưng mà nàng cũng không công lược Tần Vân Huyên, nên Nguyễn Kiều vẫn rất tự tin là y không thích nàng.
Phó bản này, nguyện vọng của Tần Vân Huyên là vạch trần hành động độc ác của Hoàng đế, báo thù rửa hận cho gia đình.
Nguyễn Kiều chỉ cần đưa con dao lúc y báo thù, lúc vạch trần hành động của Hoàng đế thì lan truyền giúp y, nhiệm vụ của nàng sẽ hoàn thành.
Cho nên, trong nhiệm vụ này, nàng rất nỗ lực phát triển sự nghiệp bên ngoài, trước khi rời khỏi sơn trại, nàng còn cố ý dặn dò Dương Nghĩa là kiếm nhiều tiền, mua nhiều lương thực.
Hai ngày này, Dương Nghĩa cũng không phụ sự kỳ vọng cao ơi là cao của nàng, tin tức triều đình muốn sửa đường sông tuôn ra, Nguyễn Kiều nghe nói tảng đất mặn kiềm mà hắn mua lúc trước đã bắt đầu điên cuồng tăng giá.
Dương Nghĩa mua khá nhiều, hắn không thầy dạy cũng biết 'Đầu cơ đất đai' thế nào, cắt đám phú thương và con cháu quyền quý như rau hẹ, một miếng đất mặn kiềm vốn giá có 65 văn, giờ đã bị hắn và những người trong trại tăng đến mức gần bằng giá cả của ruộng tốt cao cấp.
Nghe hệ thống nói, ngày đó, đám hán tử Dương Nghĩa dẫn tới tham dự đầu cơ đất về đều ôm nhau khóc rống lên, ôm bạc nóng hầm hập vừa kiếm được mà uống đến say mèm, cũng rót cho Dương Nghĩa say thành con tôm.
Người trong trại thật sự tán dương Nhị đương gia là Dương Nghĩa.
Nguyễn Kiều đoán sau đó Dương Nghĩa sẽ dẫn người mang tiền xuôi nam kiếm tiền mua lương thực cho nàng.
Nguyễn Kiều tương đối yên tâm với Dương Nghĩa, nàng tin tưởng túi tiền mà tác giả cho Sở Tiêu chắc chắn cũng sẽ có vòng hào quang riêng, tuy rằng giờ hắn đã đổi trận doanh, nhưng vẫn còn lâu mới đến cốt truyện Sở Tiêu đoạt vị mà.
Nguyễn Kiều có tự tin tuyệt đối, tất cả sự việc đều đoạt trước tuyến thời gian của cốt truyện.
Chỉ là Nguyễn Kiều không ngờ, Tần Vân Huyên lại từ Biên thành xa xôi tới thôn trang của nàng.
Khi nhìn thấy Tần Vân Huyên phong trần mệt mỏi, Nguyễn Kiều suýt nữa không nhận ra nam nhân râu ria xồm xoàm mặt đầy bụi đất này chính là nam nhân mặc một thân áo giáp mà nhìn vẫn phong độ trí thức kia.
Truy Phong nhìn thấy Nguyễn Kiều thì có chút xao động, vó ngựa không ngừng gõ lộc cộc xuống đất, Tần Vân Huyên thắt chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, cẩn thận đánh giá Nguyễn Kiều một phen rồi mới nhẹ nhàng thở ra, “Bệnh của ngươi tốt rồi?”
“Hở?” Nguyễn Kiều có chút ngạc nhiên, “Ngươi... Chẳng lẽ vì ta bị bệnh, nên ngươi mới đuổi từ Biên thành tới thôn trang? Không phải Tướng quân không nhận được chiếu lệnh thì không được tự mình rời khỏi trú địa sao? Ngươi điên rồi?!”
“Ngươi đang quan tâm ta sao?” Tần Vân Huyên đưa dây cương của Truy Phong cho hạ nhân, “Mấy ngày trước ta dẫn binh đi xử lý đám binh Bắc Mạc làm loạn khắp nơi, trở về nhận được tin ngươi phát bệnh thì đã qua mấy ngày, lúc đó thư nói có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, ta hơi lo lắng, vừa lúc tình hình Biên thành tương đối yên ổn nên ủy thác Quân sư trấn thủ, cải trang rồi tới đây trong đêm, muốn tự mình xem tình huống của ngươi.”
Nguyễn Kiều sửng sốt, “Triều đình không cho phép ngươi phát binh, ngươi tự mình phát binh đánh Bắc Mạc, bên triều đình chắc chắn sẽ trách cứ ngươi tự quyết định, đúng không?”
Tần Vân Huyên nghe Nguyễn Kiều nói xong, biểu cảm đột nhiên nghiêm trang hơn, “Nếu họ trách cứ thì là bôi nhọ ta, ta và Tần gia quân vẫn luôn dừng chân ở Biên thành, chưa từng rời đi một bước. Người đi đánh cướp là một thế lực bí ẩn trong dân gian, có lẽ là không quen nhìn bọn cướp cứ mỗi khi đông tới là chạy đến cướp.”
Nguyễn Kiều: “............”
Nguyễn Kiều cạn lời nhìn y, “Được rồi, giờ thì sao? Ngươi cũng không rời khỏi Biên thành nửa bước?”
Tần Vân Huyên sờ chóp mũi, kết quả lại sờ ra một tay đầy bụi, y ho nhẹ một tiếng, “Chuyện quá vội vã, nương tử của ta bệnh quá nặng, ta lo lắng không thôi, chạy tới nhìn một cái cũng không phải là quá nhỉ?”
Nguyễn Kiều hơi nhướng mày, “Ngươi không thích hợp!”
Tần Vân Huyên sửng sốt, “Sao vậy?”
“Nếu là người khác, phát hiện nương tử của mình có vết nhơ, chắc chắn đã trả nàng ta về cùng một tờ hưu thư. Kết quả ngươi chẳng những vội vàng đội nón xanh, mà hình như còn rất hưởng thụ.” Nguyễn Kiều nhìn y chằm chằm, “Ta cảm thấy, ngươi hoặc đang nghẹn đại chiêu chờ thu thập ta, hoặc là ngươi đang làm cho người khác xem. Ngươi là loại nào?”
Tần Vân Huyên sửng sốt, trên mặt là ngạc nhiên không hề nghĩ đến, một lúc lâu sau mới đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, sau đó lại cất tiếng cười to.
Nguyễn Kiều không chút lưu tình dỗi y, “Ngươi cười cái gì? Ngươi có biết giờ ngươi như dã nhân chạy từ trên núi xuống rồi phát điên không?”
Tần Vân Huyên cười càng thêm vui vẻ.
Nguyễn Kiều: “......” Có gì buồn cười à?
Tần Vân Huyên cười một hồi lâu mới thanh thanh giọng, áp ý cười xuống, “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta không thể thuộc trường hợp ở chung và hiểu biết ngươi rồi, bị chân tình của ngươi đả động à?”
Trán Nguyễn Kiều tức khắc nổi lên vô số dấu chấm hỏi, “Chân tình gì? Ngươi thích ta phun máu lên mặt ngươi, hay là dáng vẻ ta không màng hình tượng quý nữ đá lưu manh......”
Biểu cảm của Nguyễn Kiều dần mất khống chế, “Ngươi đừng có nói với ta là ngươi thích bộ dáng muốn sống muốn chết, không phải Lục điện hạ thì không gả đấy nhé!”
Tần Vân Huyên tức khắc bị lời nói của Nguyễn Kiều làm sặc, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, “Đương nhiên không phải, ngươi... Ngươi tâm địa thiện lương, giúp người yếu đuối, ta chưa từng thấy nữ tử nào chân thật như ngươi, tuy lớn lên trong cung, nhưng lại có một tấm lòng tốt bụng.”
Y dừng một lát, khuôn mặt đầy bụi nhưng vẫn không che được màu hồng nhạt dần xuất hiện, đáy mắt cũng hiện lên nét phức tạp, “Ngươi bây giờ và ngươi trong quá khứ quả như hai người khác nhau. Nếu không phải tự mình chứng kiến, ta quả là không thể tin được. Giờ ta luôn sẽ có cảm giác......”
Y nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt nàng, chậm rãi nói, “Cảm giác như không phải một người.”
Hệ thống: [!]
Nguyễn Kiều: “!”
“Ha.” Nguyễn Kiều cười một tiếng, tuy có chút xấu hổ, nhưng nàng lại hoàn toàn không chột dạ, dù sao trong thế giới này, nàng chính là Lâm A Kiều, nàng đúng tình hợp lý nhìn y, hỏi lại, “Ngươi cảm thấy ta bây giờ và lúc trước không phải một người, vậy ngươi cảm thấy ta là ai? Có phải ta cũng có thể cảm thấy ngươi bây giờ và lúc trước không phải một người?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Kiều: Ta vốn đâu phải nàng ấy, lêu lêu lêu~
- ---
Chương hôm nay càng viết càng cảm thấy không đúng, đọc lại mới phát giác chương này vì viết đêm, đang ngáo, viết hỏng hết cả cảm xúc của Nguyễn Kiều và Tướng quân rồi, nên xoa phần sau viết lại một lần nữa QAQ