Khi đã bước vào nhà, không chỉ đám tỉ đệ Điêu Thuyền lạ lẫm, đến chính cả Hoàng Minh còn thấy lạ lẫm.
Nhưng khi Trần thị bước ra, thấy con trai trở về, đầu tiên là bất ngờ, sau đó lại vui sướng vội ôm chầm lấy. Hoàng Minh lúc này mới yên tâm, cái nơi
này đúng là nhà hắn...
1 tuần lễ sau đó.
Hoàng Minh đang
nằm ngửa trên ghế bành ngoài cửa, mặt trời chiếu xuống hàng cây trước
nhà. Phía sau lưng hắn lúc này một đôi tay thon mịn nhỏ nhắn, đang dùng
sức bóp hai vai. Hoàng Minh híp mắt vào hưởng thụ.
- Điêu Thuyền, ngươi biết hôm nay có gì đó rất khác không?
Điêu Thuyền hai hàng lông mày nhíu lại, nghĩ mãi không ra. Hôm nay có gì khác mọi hôm sao?
Hoàng minh cười cười:
- Hôm nay ngươi đẹp hơn hôm qua nhiều lắm!
Nghe tới đây, Điêu Thuyền hai má lại hồng lên, tên chết tiệt này chỉ biết bắt nạt ta.
Đoạn nghĩ rồi dùng tay bẹo một miếng thịt dưới hông hắn xoáy một vòng 360 độ. Hoàng Minh thét lên thất thanh.
Nhớ lại tuần trước, khi Hoàng Minh về, Trần thị đã cho hắn biết, hóa ra
trước kia không phải là nhà hắn nghèo, mà là của cải tiền bạc lão cha
của hắn đều điệu thấp, khoản giúp đỡ huynh đệ, khoản gửi về gia tộc, bao năm qua hắn cũng giữ một khoản tiền rất lớn. Chẳng qua từ lúc biết
Hoàng Minh bắt đầu tu luyện, lão cha hắn không hiểu sao lại phá nhà quy
hoạch nguyên cái trang viên thế này. Giờ hắn đúng là đã trở thành cái
thiếu gia hàng thật giá thật. Cũng không hổ danh Hoàng gia.
Bên
kia Điêu Thuyền cực kì được Trần thị yêu thích. Lúc nào cũng được nàng
gọi qua nấu nướng cùng hay là đi mua sắm đồ đạc này nọ. Trần thị còn giơ ngón tay cái với Hoàng Minh tỏ vẻ chấm cô con dâu này chăng.
Điêu Thuyền cùng các đệ đệ đến ở tại Hoàng gia. Nàng cũng không muốn thành
kẻ ở yên hưởng thụ mà không làm gì, nghe nàng muốn có việc làm, Trần thị hay mắt háy háy, áp ngay cho nàng việc hầu hạ Hoàng Minh, gần như là
thiếp thân nha hoàn đi. Vậy mà Điêu Thuyền cũng không có từ chối.
Vì vậy mới phát sinh khoản bóp vai như sáng nay.
Hoàng Minh thì hàng ngày vừa tập thể lực, trêu đùa tí tởn với Điêu Thuyền thì còn bắt đầu lăm le vào tìm hiểu tin tức thị trường. bắt đầu kế hoạch.
Hắn cũng không ngờ, Tiếu Ngạo Giang Hồ đã nổi tiếng như vậy, mấy hôm ra
đường mà đâu đâu cũng có người thảo luận, đâu đâu cũng có người bàn tán, thậm chí là cãi nhau vì vài tình tiết trong chuyện.
Bên kia Kiều Phong, Lệnh Hồ Xung cùng Tiểu Ngư Nhi thì bắt đầu luyện tập thể lực với những bài tập Hoàng Minh giao cho.
Những ngày đầu còn lè tè, bây giờ cũng có chút khá hơn.
Nhân sinh cứ thế trôi qua bình thường.
Thế nhưng hôm nay, khi Hoàng Minh cùng Tiểu Bàn tử kéo nhau qua cổng thành vào một quán ăn nhỏ. Vũ bàn tử hai mắt nhăn lại:
- Ta nói này tiểu Minh ngươi, bao nhiêu chỗ không đi, có nhất thiết phải chui vào cái quán ăn xập xệ này không?Hoàng Minh cười cười, đang định trả lời hắn, bỗng nhiên chú ý bên bàn bên
cạnh, có hai thiếu niên đang ngồi, tuổi cũng tầm ngang hắn thôi. Một tên mặt mũi cực kì tuấn tú, mặc nguyên bộ áo trắng, mắt cong mày kiếm thế
nhưng khuôn mặt cực kì tái nhợt, bên cạnh là một thiếu niên mặt chữ
điền, góc cạnh rõ ràng, có chút kiên định, trên bàn còn có một thanh đao lớn.
Cái quan trọng khiến Hoàng Minh để ý là câu nói của thiếu
niên có khuôn mặt chữ điền kia. Mặc dù không to lắm, nhưng Hoàng Minh
ngồi bàn bên cạnh, quán ăn không to lắm nên bàn ăn cũng không xa nhau
mấy mét.
- Chu du, thân thể ngươi thế nào rồi, cố gắng ăn một chút. Nếu không sẽ không lại sức!
Hoàng Minh chấn động, hai tai vang lên tiếng tinh tinh quen thuộc:
-Chúc mừng chủ nhân tìm được Chu du, một trong bát hùng, nhận được pokeball một quả.
Hoàng Minh mừng rỡ, Chu du? Chu Công Cẩn sao?
Niềm vui còn chưa dứt tai, bên này Chu Du cũng lên tiếng đáp lại:
- Vô Kỵ, cảm ơn ngươi, huynh đệ này của ngươi không biết còn sống được bao lâu nữa. Chỉ cực khổ ngươi..
Nói xong nét mặt Chu Du có chút áy náy.
-Tinh tinh, Chúc mừng chủ nhân tìm được Trương Vô Kỵ, một trong bát hùng, nhận được pokeball một quả.
Quá sung sướng, Hoàng Minh hai mắt tỏa sáng. Đúng là ăn ở tốt ông trời
thương. Chỉ muốn đi ăn một bữa bình dân vui vẻ, vậy mà tìm được hai
trong bát hùng.
Hoàng Minh trong lòng khẩn trương nhưng ngay sau đã bắt đầu bình tĩnh trở lại. Không nên kích động như vậy.
Hắn quay người, bê chiếc ghế con của mình xoay sang, đặt xuống.
Đoạn nói:
- Hai vị huynh đệ, có duyên gặp mặt không bằng giao lưu một chút!
Thấy có người bắt chuyện, ngay lập tức Trương Vô Kỵ ánh mắt sắc bén, như thói quen che trước người Chu Du.
Chu Du bên này hai mắt tinh quang nhìn tới Hoàng Minh, không biết nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng.
- Gắp nhau có duyên, không phiền, huynh đài có thể ngồi thoải mái. Vô kỵ, không sao hết!
Trương Vô Kỵ hai mắt vẫn cảnh giác, tay phải đặt lại đao trên mặt bàn.
Tiểu bàn tử thấy không khí cũng dịu lại chút, theo Hoàng Minh bê ghế đi qua. Một bàn lúc này bốn người ngồi!