Tiếng hét thất thanh làm mọi người xung quanh đều giật mình chạy tới.
Nhanh nhất vẫn là đám thiếu niên bên kia dãy nhà đang tập quyền buổi
sáng
- Có chuyện gì vậy?
Đoàn Dự đỡ cô nàng dậy, nàng ta run run chỉ về phía phòng Điêu Thuyền.
- Tỉ tỉ!!!
Kiều Phong hét to, sợ hãi chạy đến, Lệnh Hồ Xung cùng Tiểu Ngư Nhi cũng thất kinh lao theo. Chu Du nhíu mày, tại sao lại có băng tuyết phủ kín gian
phòng này, những phòng khác lại không có.
- Thật lạnh!
Lệnh Hồ Sung run lẩy bẩy, hai tay cố gắng kéo cửa cùng Tiểu Ngư Nhi. Thế
nhưng cửa phòng đã bị băng hóa rắn, nặng không kéo ra được.
-Để ta!
Kiều Phong gọi hai tên ra, vận khí vào bàn tay.
- Từ từ đã lão tứ!!
Kiều Phong một chưởng sắp tung vào cửa chính, nghe Chu Du gọi thì ngạc nhiên quay lại.
-sao vậy tam ca, không phá làm sao vào được.
Chu Du khẽ mỉm cười một, cả đám đều thấy kì lạ, lúc này mà còn cười được sao?
Chu Du cũng không giải thích, đang lúc này, cửa phòng không ngờ răng rắc,
băng rơi xuống đất hết, không khí đã bớt lạnh đi, cửa phòng không ngờ
được đẩy ra từ trong.
- Muốn phá cửa của tỉ tỉ ngươi???
Một giọng nói trong trẻo từ bên trong phát ra, mọi người giật mình, lúc này Quân Nhược Lan, Trần mẫu cùng Hoàng Chấn Giang cũng tới nơi. Từ phòng
đi ra một thiếu nữ, mặc một bộ đồ trắng, không ngờ khí tức băng sương
phát ra từ người nàng.
- Tỉ? Ngươi là làm sao? sao mà phòng lại đóng băng thế này?
Kiều Phong không nhịn được hỏi thăm.
- Thuyền Nhi, Ngươi là không có chuyện gì chứ?
Trâng Mẫu cũng ân cần hỏi.
Điêu Thuyền đi tới, hành lễ với Trần Mẫu cùng Hoàng Chấn Giang, đoạn đáp:
- Ta không có việc gì cả, chuyện này, chắc là do công pháp của thiếu gia đưa ta tu luyện dẫn tới!!!
Công pháp tu luyện??
Cả đám thất kinh. Công pháp tu luyện gì mà bá đạo như này.
- Tỉ, ngươi là cũng có thể tu luyện rồi???
Tiểu Ngư Nhi vui mừng, chạy tới ôm lấy cánh tay Điêu Thuyền, vui vẻ hỏi.
- Ừ, ta cũng có thể tu luyện rồi!
Quân Nhược Lan mặt tươi roi rói, ôm nốt cánh tay còn lại của Điêu Thuyền, cười xinh đẹp
- Tốt quá, Thuyền tỉ có thể tu luyện, ta sẽ không cô đơn rồi.
- Đây là chuyện tốt, thôi nếu không có vấn đề gì nữa, ai về việc nấy đi.
Trần Mẫu mỉm cười, dặn dò cả đám tản đi, sau đó mới cùng trượng phu đi ra phòng khách.
- Phu quân, ngươi thấy không? Một bộ công pháp cao cấp, khí chất của Thuyền Nhi lại còn tăng lên.
Hoàng Chấn Giang gật đầu, một bộ cột pháp tốt, công pháp cao cấp, nếu như để
lộ ra bên ngoài, sợ rằng mang đến điều ngoài ý muốn.
- Nàng cho ta bịt kín chuyện này, nhắc nhở đám tiểu tử kia không thể để lộ, chuyện này rất nguy hiểm nếu bị lộ ra ngoài.
Hoàng Chấn Giang nghiêm nghị nói.
- Ta biết, ngươi cứ yên tâm. Nhất là tiểu tử kia, hừ, không biết còn bao
nhiêu bí mật. Đợi hắn ra, ta là phải tra khảo thật rõ ràng.
Trần mẫu hừ một tiếng nói.
-
Bên trong hệ thống. Hoàng đại gia của chúng ta đang ngồi ngẩn ra.
- Xong rồi, Trấn áp lệnh bài đã quay vòng xong.
Hoàng Minh đứng dậy, phủi mông mấy cái cho bay bụi đất. Cái đảo này ở trong
hệ thống, thế nhưng y như là ngoài đợi thật. Hoàng Minh cả tối còn đang
nghi ngờ. Liệu hệ thống có liên hệ thế nào với đại lục này. Hòn đảo này
liệu có phải là của đại lục Hoàng Thiên hay là phó bản của hệ thống mà
thôi.
- Đi nào, đã tới thì vào thôi, Hoàng Minh chậm rãi tiến
tới. Lần này đã thấy mục đích lên không cần lòng vòng nữa. Đi một thoáng hắn đã thấy vị trí Thôn Ma Lang đang ngủ. Hoàng Minh phải thừa nhận là, con mợ nó to thật. Hắn rón rén nhẹ nhàng bắt đầu tiếp cận, 100 mét, 80
mét, 60 mét.
- Hừ!!!
Hoàng Minh giật thót tim đứng sững
lại, mồ hôi trên trán đã chảy xuống. Thôn Ma Lang không ngờ là thở ra
một hơi ra khỏi lỗ mũi, lại tiếp tục hít hà đều đều. Hoàng Minh lau đi
mồ hôi trên trán. Mợ nó, làm ông đây tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn đứng một lúc không thấy động tĩnh gì thì mới dám tiếp tục đi tiếp. Ý định của hắn rất đơn giản. Nhân lúc con chết trôi này đang ngủ thì tới
cho nó một đòn không tỉnh dậy luôn. Hắn nhất định sẽ dùng đòn mạnh nhất
hiện tại của hắn. Nhắm thẳng đầu, bắn. Tốt nhất là càng gần, càng tốt.
30 mét, 25 mét. Hoàng Minh đã ngồi xổm đi tới rồi, tầm này thôi, bắn là
không thể trượt rồi. Cái đầu to tổ bố kia, bắn ra ngoài còn khó nói chi
bắn trúng. Chỉnh thời điểm này đi. Hoàng Minh dừng lại, bắt đầu quyết
định ra đòn.
Hai tay hóa chưởng, hắn bắt đầu vận linh lực vào
tay. Linh lực bắt đầu hội tụ, Hoàng Minh tàn nhẫn ánh mắt, đừng trách
ta, có trách ngươi quá đen đủi đi. Hoàng Minh lẩm nhẩm tự an ủi hành vi
cắn trộm của mình.
- Ka me jo ko!!!
Vụt... Sóng năng
lượng bắn ra, to như cái đấu, bay một đường thẳng tắp, nhằm trúng vị trí sống mũi, giữa hai con mắt Thôn Ma Lang.
Bùm, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Hoàng Minh mừng như điên, trúng rồi, nó còn không kịp phản ứng lại.
Thế nhưng, không giống như điều hắn thấy máu me be bét, Hoàng Minh mặt tái nhợt lại, không phải chứ