Rõ ràng là bắt hắn phải tham gia từ đệ tử kí danh trèo lên. Mà cái hắn khó chịu nhất là không rõ phần thưởng hay trách phạt như thế nào. Chỉ có mỗi nhiệm vụ ban bố mà thôi.
Ba người ăn uống xong xuôi, lại chậm rãi đi về phòng. Khi đi qua một đoạn đường lối về chỗ ở. Hoàng Minh bất giác hơi chậm lại. Hắn bây giờ là Kim thần Cảnh giới sơ kì. Thế nên thính giác của hắn rất nhạy bén. Hắn phát hiện ra phía trong rừng kia có âm thanh ai đó đang kêu cứu. Trời đêm đã tối rồi. Không gian cũng khá tĩnh mịch. Tại sao bên trong đó lại phát ra tiếng kêu cứu?
Hoàng Minh dừng lại khiến hai người đi trước ngạc nhiên quay lại hỏi:
- Hoàng huynh, có chuyện gì vậy?
Khang Long lên tiếng hỏi. Sở Vân cũng khó hiểu nhìn hắn. Hoàng Minh không nói gì, hắn đã tập trung hơn, khi hắn nghe rõ có tiếng la của người thật thì vọt chạy vào phía bên rừng đó. Khang Long cùng Sở Vân không hiểu chuyện gì, thế nhưng cũng chạy theo hắn.
Bên trong rừng, Hoàng Minh thân pháp quỷ mị nhanh chóng tiến đến nơi phát ra tiếng kêu. Chỉ một loáng hắn đã nhìn thấy phía trước có người. Hoàng Minh nhíu mày, cảnh tưởng phía trước làm hắn hơi điên cuồng.
Trước mặt hắn, một nam nhân đang cố gắng xe từng miếng quần áo của một thiếu nữ. Ánh mắt dâm tà nhìn khắp thân thể trắng nõn nà của nàng. Ánh trăng rọi xuống xen qua lá cây chiếu xuống càng làm thêm nét mờ ảo. Thiếu nữ đã sợ hãi vô cùng, miệng chỉ có thể kêu lên những tiếng kêu thất thanh, thế nhưng giọng nàng đã khàn lắm rồi, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng không thể nào chống lại thân thể to lớn mạnh mẽ kia, chỉ có thể dùng sức lực nhỏ bé mà cố gắng đẩy tên nam nhân bẩn thỉu trước mặt mà thôi. Tình cảnh này khiến Hoàng Minh nhớ lại thời gian trước, khi người con gái của hắn bị kẻ khác làm nhục. Hoàng Minh hai mắt đỏ lên, tay xuất hiện kunai, chuẩn bị lao đến. Bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, kéo hắn lại. Hoàng Minh giật mình quay lại nhìn, hóa ra là Khang Long. Khang Long nhìn hắn lắc đầu. Phía sau Sở Vân hai mắt cũng đã đỏ lên rồi.
- Để ta!
Khang Long nói xong, khuôn mặt nghiêm túc lại đột nhiên tươi cười, cất tiếng nói:
- Ồ, ai đây nhỉ, hình như là Cẩu ca??
Giọng của hắn không cao nhưng trong không gian yên tĩnh này thì như tiếng sấm đánh ngang tai. Cẩu ca giật mình, buông thiếu nữ kia ra, lui lại nhìn những kẻ xuất hiện phá đám.
Nhìn thấy ba người, hắn ánh mắt gian tà đột nhiên trợn ngược, quát lớn.
- Các ngươi muốn chết sao mà chĩa vào chuyện của ta?
Khang Long mặt vẫn tươi như hoa nói. - A a Cẩu ca, chúng ta là vô ý đi qua thôi. Không nghĩ là phá mất truyện tốt của người. Ta, ta thật sự có lỗi quá!
Hắn vội vàng cúi người, hai tay chắp vào nhau tạ lỗi.
Cẩu ca tâm tình như muốn điên lên, đám tôm tép này không ngờ lại phá hỏng chuyện của hắn, hôm nay chuyện này đồn ra ngoài hắn sẽ không có chỗ dung thân mất. Phải biết luật lệ của Lưu Vân Tông cũng rất nghiêm khắc. Trong lòng hắn đã dâng lên ý định giết người diệt khẩu rồi. Ánh mắt lóe lên tia hung mang, hắn bên tay chợt xuất hiện một thanh kiếm. Xử lí ba tên kí danh đệ tử này, với hắn là một chuyện quá đơn giản. Khang Long thấy Cẩu ca ánh mắt, ngay sau đó kiếm xuất hiện nơi tay. Hắn vội hừ lạnh. Trên tay chợt xuất hiện một lệnh bài. Trên lệnh bài có một chữ bỗng phát sáng. Một chữ Thiên sáng làm Cẩu ca chợt dừng lại một chút. Hắn hai mắt có chút e ngại. Thế nhưng một lát lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Giết hết các ngươi, ai có thể nhận ra là ta làm việc này!
Cẩu ca ánh mắt lại điên cuồng. Sở Vân cũng hừ lạnh một tiếng. Từ trong người lấy ra một tâm lệnh bài. Tấm lệnh bài này cũng ánh lên một chữ. Là chữ Phong.
Cẩu ca nhìn thấy tấm lệnh bài này thì lại sững ra một lúc nữa. Hai tên oắt con kí danh đệ tử này hóa ra đều có chỗ dựa. Một kẻ hắn có thể đắc tội, thế nhưng hai kẻ thì hắn có chút khó làm rồi.
- Cẩu ca, việc ngày hôm nay, chúng ta nhất định không nói ra bên ngoài! Mỗi người lui một bước, trời đất ấm êm, thế nào?
Khang Long ngay lập tức nắm bắt thời cơ nói. Sở Vân lúc này đã đi tới cởi chiếc áo khoác của mình che lên người thiếu nữ kia, rồi đỡ nàng dậy. Cẩu ca biết hôm nay nếu ra tay, thành công thì không sao, nếu thất bại thì thanh danh của hắn sẽ bị hủy. Nếu vậy thì...
- Các ngươi nói là sự thật?
Cẩu ca lên tiếng hỏi. Khang Long ngay lập tức trả lời.
- Cẩu ca yên tâm, chuyện hôm nay một lời chúng ra cũng không nói ra. Chúng ta còn chịu sự quản hạt của Cẩu ca mà.
Khang Long lời nói vừa có ý bảo đảm. Lại có ý nịnh nọt.
Hoàng Minh không khỏi bội phục hắn. Cẩu ca hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua đám người một vòng. Khi hắn nhìn thấy Hoàng Minh, hắn lập tức như tìm thấy kẻ trút giận. Hai tên nhóc kia đều có chỗ dựa, đã thế tên còn lại kia, nhất định ta sẽ chơi hắn một vố.