- Ngươi có linh mạch?
Phúc Khải thần y giật mình, hai mắt mở to kinh ngạc. Lão thật sự nghe nhầm không?
Bên cạnh Hoàng Chấn Giang cùng Trần thị cũng ngạc nhiên vô cùng, lại còn có thêm chút sợ hãi.
- Tiểu Minh, không nên nói lung tung, ngươi thật sự biết nơi có Linh mạch?
Trần mẫu không nói, nhưng ánh mắt đã nhìn vào Hoàng Minh như dò xét câu trả lời rồi. Hoàng Minh xoa xoa đầu Hạ Di. Hạ Di năm nay mới mười một tuổi. Chỉ đứng đến ngực Hoàng Minh.
Hạ Di lên tiếng hỏi:
- Ca ca, bệnh của muội có chữa được không?
Hoàng Minh nhìn nha đầu này, một tình cảm trong lòng dâng trào, hắn đáp:
- Muội yên tâm, cho dù là muội mắc bệnh khó chữa nhất trên thế gian này, ta cũng vẫn sẽ chữa khỏi cho muội. Hơn nữa, đây không phải là bệnh, thậm chí đây còn là may mắn của muội, là tạo hóa của muội.
Nghe Hoàng Minh nói vậy, Hạ Di mới thấy thân thể mình dường như cũng không đáng ghét như vậy. Vậy mà bao năm nay nàng oán trách bản thân mình, than thở mình tại sao số mạng lại khốn khổ. Sinh ra đã không được ở cùng gia đình, phải lên núi sống cùng vị thần y. May mà Phúc Khải thần y thương nàng như cháu gái, chăm sóc nàng mấy năm nay.
- Ca ca, không được lừa ta!
Hoàng Minh cười phá lên, bẹo cái má phúng phính của nàng, đáp lời.
- Muội muội ta xinh đẹp thế này, nhất định đám tiểu đệ của ta sẽ tranh đoạt nhau đấy!
Không khí vui vẻ bao trùm, Hoàng Chấn Giang cùng Trần mẫu cũng không thắc mắc nữa. Nhi tử của bọn hắn từ khi được một sư phụ thần bí thu nhận, vô vàn điều thần kì đều xảy ra. Từ chuyện hắn tiến vọt về thực lực cảnh giới. Sau đó lại là chuyện hắn khôi phục thân thể cho Hoàng Chấn Giang. Tiếp đó là có theo một đám thiếu niên theo sau, tiểu tử nào cũng là một thiên tài.
Kim Bằng bay vun vút về Phú Quốc Đảo. Đã bốn ngày Hoàng Minh rời khỏi rồi. Trên lưng Kim bằng, Hoàng Minh kể lại toàn bộ sự việc cho Phụ mẫu nghe. Từ việc Điêu Thuyền rời đi, sau đó lại là việc Hoàng Thất định trừ bỏ Hoàng Gia, Khôi Gia, Vũ gia. Tiếp đó là Vân Nam thời gian bây giờ.
Hoàng Chấn Giang vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện kinh thiên như vậy. Khi biết Hoàng Thái vẫn bình an thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Trần mẫu khi nghe thấy Hoàng Minh kể về chuyện của Điêu Thuyền thì nàng chậm rãi lẩm bẩm. Một lúc lại nhíu hai hàng lông mày lại. Hoàng Minh cũng không để ý, chỉ là hắn nghĩ Trần Mẫu là lo lắng cho Điêu thuyền, vì dù sao Điêu thuyền cũng ở cũng Trần mẫu ba năm. Hơn nhất là, Trần Mẫu đã coi Điêu thuyền là con dâu rồi. Trên lưng Kim Bằng, Hạ Di ríu rít hỏi Hoàng Minh về vô số chuyện, trên trời dưới biển, nàng đều tò mò tất cả mọi thứ. Hoàng Minh cũng kiên nhẫn ngồi trả lời không có chút khó chịu nào cả. Phía trên là Phúc Khải thần y. Hoàng Minh đã mất gần ba tiếng đồng hồ, năn nỉ ỉ ôi cùng hết lời nịnh nọt mãi thì ông ta mới chịu đi theo hắn về đảo. Có một thần y đi theo, Hoàng Minh rất an tâm. Hắn đâu biết rằng, chính Phúc Khải cũng là muốn theo hắn, thứ nhất lão muốn chứng kiến Tiên Thiên Linh mạch trong truyền thuyết kia, cả đời lão chưa từng diện kiến. Thứ hai là lão rất muốn chế vài phương thuốc mà sư phụ lão từng chưa hoàn thành, bởi vì thiếu một vài gọt Linh mạch. Thứ ba là, lão cũng không muốn phải xa nha đầu kia. Từ ngày nha đầu kia lên ở cùng lão, lão đã coi như một cô cháu gái, hết mực thương yêu.
Kim bằng bay hơn một ngày cũng đã thấm mệt, nó phải vất vả lắm mới đến được đảo. Đến đảo, trời đã chập tối rồi. Chứng kiến một hòn đảo bất ngờ xuất hiện giữa biển cả bao la, Hoàng Chấn Giang, Trần Mẫu, Phúc Khải thần y cùng Hạ Di đều rất kinh ngạc. - Oa, Hòn đảo thật xinh đẹp!
Hạ Di cất tiếng nói vui vẻ.
- Linh khí thật nồng đậm, thật khó tin!
Hoàng Chấn Giang hai mắt đậm nét sợ hãi.
- Trận pháp ẩn giấu cùg phòng ngự quá cao!
Trần mẫu thốt lời, Hoàng Minh kinh ngạc nhìn qua mẫu thân mình, hắn không ngờ mẫu thân hắn lại nhận biết ra trận pháp. Mẫu thân hắn không phải là người thường sao? Hoàng Minh nhíu mày thấy kì lạ.
- Canh phòng sâm nghiêm như vậy?
Phúc Khải cũng nhận ra sự cẩn mật ở đảo.
Kim Bằng đáp xuống mặt đất. Đội ngũ canh gác hơn mười thiếu niên ngay lập tức hành lễ.
- Thiếu gia!
Hoàng Minh gật đầu, đoạn dẫn đoàn người đi vào trong. Cũng như Hoàng Thái, Vũ Chiến Hùng, đoàn Hoàng Chấn Giang cũng là một mặt kinh ngạc mà tiến vào..
Trương Vô Kỵ đã xuất hiện, hắn cúi đầu chào mộ người, đến khi nhìn thấy Hạ Di thì gật đầu một cái.
Hạ Di ngây ngô mỉm cười, theo Hoàng Minh đi vào trong. Trương Vô Kỵ thì hơi ngẩn ra, miệng lẩm bẩm:
- Nha đầu này nhìn thật giống lão đại!
Hắn không biết là Hoàng Minh có muội muội đấy..
Trời đêm mặt trăng sáng tỏ. Hôm nay là ngày mặt trăng to và sáng hơn mọi khi. Là ngày rằm. Một đôi thiếu nữ đang bế má bên cửa sổ tầng hai. Ánh mắt nhìn lên bầu trời. Bên dưới nhà không gian có chút ồn ào. Dường như là sắp sửa có một đại lễ nào đó.