Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 239: Chương 239: Lớn Mạnh 2




Tinh Thú Môn.

Phía trước một không gian xoắn ốc, Vũ tông chủ cùng bảy vị trưởng lão đang kiên nhẫn đứng chờ. Đã ba ngày nay bọn hắn đứng chờ bên ngoài này, không hề nôn nóng, mà vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Ánh mắt cả đoàn người đều nhìn chằm chằm vào không gian kia. Một lát sau, vị trưởng lão đứng sau Vũ Tông chủ không nhịn được, lên tiếng hỏi:

- Tông chủ, liệu tiểu tử này có chuyện gì không? Đã ba ngày nay rồi không hề có chút tin tức nào. Nếu lỡ hắn bị thần thú giết chết rồi, chúng ta thật sự là mất đi một thiên tài tư chất tuyệt thế!

Vũ tông chủ không nói gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào không gian xoắn ốc kia. Một lát sau cũng lẻn tiếng nói:

- Ta phát hiện tiểu tử này có chảy một loại huyết mạch vô cùng thần kì. Mặc dù không biết là phúc hay họa, thế nhưng, hắn rất kiên quyết, chỉ mong hắn không làm ta thất vọng!

Một vị trưởng lão khác bên cạnh lại cất tiếng:

- Năm tháng nữa là đến ngày bí cảnh mở ra, Tinh thú môn thật là ngóng chờ vào hắn. Chỉ mong hắn có thể làm được.

Nhiều người khác gật đầu, người thứ ba lại lên tiếng:

- Tinh thú môn ta mấy trăm năm nay, mặc dù có Chu Tước, thế nhưng chỉ có thể nhìn, không thể làm được gì nó, haiz. Chỉ mong tiểu thử này thành công!

Đám người đều thở ra một hơi, ánh mắt ai cũng đầy vẻ mong chờ.

Ám Thiên tông.

Nằm trong một khu rừng vô cùng âm u, đây là góc cuối của hạ vị diện, thường nhân không thể sống tại nơi này, cũng bởi vì nơi đây yêu thú quá nhiều, mà hầu hết toàn là độc thú. Phương viên ngàn dặm khu rừng, cây cối tuy tươi tốt thế nhưng đều phủ một lớp không gian tà tà, yêu thú nào cũng tràn đầy vẻ quỷ dị. Ám Thiên Tông ngự tại nơi này cũng gần ngàn năm, căn cơ vững chắc, đệ tử mấy ngàn, tuy ít nhưng đều là cường giả. Vô cùng đáng sợ. Ám Thiên Tông đáng sợ, người người trong thiên hạ đều biết, ai cũng coi Ám Thiên Tông như cấm địa, các tông môn khác không ai không kiêng kị.

Thánh địa của Ám thiên tông. Hàng ngày đều mở rộng, thế nhưng một tháng nay đã bị nghiêm cấm. Tông chủ ban hành cấm luật, không ai được ra vào thánh địa, duy nhất một người không bị ngăn cấm. Hắn là kẻ duy nhất được ra vào trong thánh địa, một tháng nay cấm địa bị khóa lại, đều là do hắn đến nơi này mà tạo ra. Tông chủ đã ưu ái vô cùng,vì hắn mà cấm toàn bộ mấy ngàn tông môn đệt tử tiến vào thánh địa.

Lúc này thân ảnh một thiếu niên đang di chuyển trong Thánh Địa, y phục màu đen tung bay trong gió. Thánh địa cũng là một cánh rừng mà thôi, thế nhưng cánh rừng này lại vô cùng âm u, không hề có ánh sáng mặt trời. Khắp nơi thực vật đen ngòm, yêu thú đều vô cùng đánh sợ. Thiếu niên ánh mắt vô cùng sáng, hai mắt liên tục lướt qua yêu thú. Nơi hắn đang đứng là vị trí cách xa cửa vào hơn ngàn dặm. Từ trước đến nay chưa đệ tử nào dám đặt chân đến đây, mà không phải, là bọn hắn không tới được. Nơi này độc khí phát tán toàn bộ không gian. Yêu thú tập kích liên tục. Không ai sống sót mà trở về nổi. Thế nhưng thiếu niên này thì khác. Dường như mọi loại độc đều không ảnh hưởng đến hắn. Trên vai hắn lúc này có một yêu thú nhỏ đang đứng, kì lạ là yêu thú này cũng không hề bị ảnh hưởng bởi độc khí một chút nào. Thậm chí là còn đang ra sức khịt khịt cái mũi, cứ một lúc nó lại sủa lên ba tiếng, sau đó hất hất cẳng chân về phía mà nó muốn. Thiếu niên ngay lập tức nhảy chuyền cành mà tiến tới phía được chỉ. Một lát sau, đã xuất hiện một hang động. Bên trong hang động, vô số cánh bướm chập chờn bay. Ở đây bướm vô cùng nhiều, như là vô cùng vô tận. Đều là một hình thái, thế nhưng màu sắc đều vô cùng đa dạng. Xanh đỏ tím vàng đen trắng. Thiếu niên ánh mắt lóe tinh quang, chậm rãi lấy ra trong không gian giới chỉ một vật hình tròn, hắn nhếch môi nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn:

- Ta đến đón ngươi, xuất thế đi thôi!

Hoành Bát Tông

Hoan Tông chủ đứng trên bục đài cao, thân hình mũm mĩm của hắn vô cùng bổi bật. Ánh mắt híp của lão đang quan sát trong một không gian quan sát. Ánh mắt vô cùng tán thưởng, đôi khi là nhếch môi cười vô cùng gian trá. Trên màn hình, một thiếu niên mập mạp đang gào thét, điên cuồng hét lớn. Cây đũa trong tay hắn không ngừng vung vẩy,liên tục ma pháp từ cây đũa bắn ra. Nào là lửa, nào là nước, phong nhận, thương băng liên tục. Ben trên vai hắn, một tiểu tinh linh cũng vô cùng sáng chói, liên tục chắp tay niệm những câu chữ khó hiểu.

Xung quanh thiếu niên mập mạp kia, hàng ngàn hình nhân liên tục đánh tới, không khí vô cùng nghẹt thở.

- Ta xxx chết con mịa chúng bay, ta ném ta ném, ta bắn, ta xxx! Ta đói quá rồi!

Thiếu niên liên tục gào thét, hét lên ầm ĩ. Tay hắn không ngừng bắn ra các loại pháp thuật. Thiếu niên này không thể ngờ, hắn lúc này có thể tùy ý bắn ra ma pháp, tùy ý triển khai phép thuật mà không cần niệm chú. Quả là đáng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.