Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 589: Chương 589: Luyện hoá Vân Nhai tháp




Chính vào lúc Hoàng Minh còn đang kinh ngạc bởi sức mạnh của hai người thì kẻ thứ ba xuất hiện. Người này anh tuấn vô cùng, toàn thân khí thế hùng hậu. Hắn vừa xuất hiện hai người kia liền biến sắc mặt. Không biết bọn hắn đã nói gì, chỉ là có hình ảnh mà không có âm thanh. Hoàng Minh không thể nghe rõ bọn hắn nói những gì. Bỗng nhiên tên nam tử thứ ba kia ngẩng đầu cười lớn, hắn vung tay lên, ba toà tháp từ tay hắn bay ra. Hai người kia kinh hãi tái mặt.

Hai người đã đánh tới ba ngày ba đêm, hiện tại linh lực còn có bao nhiêu. Đối phương vậy mà cường thế vô cùng. Lúc này hắn dư sức đối phó cả hai. Ba toà tháp của hắn như ba đầu sư hùng mạnh lao tới. Bốn cái tháp kia liền tách ra co về phòng thủ. Một cân hai, hiện tại dư sức. Rốt cuộc chiến trong tầm nửa giờ, nam tử trung niên Hoàng Minh nghi ngờ là Tĩnh Vân Hưng kia trọng thương, liền liều mạnh xé rách không gian bỏ chạy. Việc này cực kì nguy hiểm, thật sự ra ngoài không gian loạn lưu nhất định cửu tử nhất sinh. Nhưng trong lúc này, hắn không còn lựa chọn nào khác. Manh theo Lưu Ly Tháp cùng Tam Trọng Tháp rời đi. Mĩ phụ kia càng là thảm hơn, rốt cuộc trong lúc tối hậu nàng ta liền cắn răng phất ra hai đạo ánh sáng. Vân Nhai Tháp cùng bảo tháp còn lại của nàng chia làm hai hướng bay đi với tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã không thấy. Rốt cuộc biến mất trong tầm mắt của nam tử thứ ba kia. Mĩ phụ cười lớn đầy vẻ hà hê. Nam tủe kia thì điên cuồng gào thét. Cuối cùng hắn cũng giết chết mic phụ này, càng là không cam tâm điên cuồng đánh xuống phía dưới mặt đất như muốn xả cơn tức giận.

- Một lần làm ngư ông, rốt cuộc không thể đắc lợi!

Hoàng Minh thở ra một hơi khi những hình ảnh cuối cùng đều đi qua. Hắn thật khó tin về những gì vừa chứng kiến. Hoàng Minh có thể khẳng định, trung niên nam tử xé rách không gian chạy trốn kia chính là Tĩnh Vân Hưng. Có lẽ lần đó xé rách không gian làm hắn tới được Hoàng Tiên đại lục. Lưu Ly Tháp cùng Tam Trọng tháp cũng từ đó mà ở tại Vĩnh Tiên đại lục. Tĩnh Vân Hưng có lẽ đã chết ở nơi nào đó tại Vĩnh Tiên đại lục rồi.

- Rốt cuộc tại sao bọn hắn lại co thật nhiều bảo tháp như vậy, chỉ một trận đó đã xuât hiện bảy toà tháp rồi. Phải chăng tiên giới thích bảo tháp làm vũ khí, hay là có bí mật gì?

Hoàng Minh tự lẩm bẩm trong đầu. Nghĩ không ra, ánh mắt hắn hướng về ba cái tháp đang tranh đấu kịch liệt kia. Vân Nhai tháp như một đứa trẻ cứng đầu, cho dù một mình nó cân hai vẫn không rơi vào thế hạ phong. Cả ba cuốn lấy nhau không ngừng công kích.

- Mặc kệ, ta trước tiên thu ngươi!

Hoàng Minh mỉm cười nói. Hắn có Lưu Ly Tháp cùng Tam Trọng tháp rồi, thêm một Vân Nhai Tháp nữa càng là làm cho chiến lực của hắn mạnh lên. Nhất định không thể bỏ qua. Nghĩ là làm, Hoàng Minh ngồi xuống, một đoàn máu huyết từ tay hắn bay ra, hắn muốn luyện hoá Vân Nhai Tháp. Đoán được ý đồ của Hoàng Minh, Vân Nhai tháp phản ứng dữ dội, nó muốn bay ra khỏi không gian bàn đá, thế nhưng lại bị Lưu Ly Tháp cùng Tam trọng tháp chặn đầu dây dưa. Hoàng Minh nghiến răng dung hợp máu huyết của mình vào Vân Nhai Tháp.

Máu của hắn vừa dung nhập vào Vân Nhai Tháp, một cỗ thiên địa chi uy ập đến khiến Hoàng Minh kinh hãi. Vân Nhai tháp này vậy mà có năng lực như vậy. Nếu đoạt được nó, thủ hạ của hắn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc gấp mười lần tốc độ. Tăng mạnh gấp mười khả năng tu luyện, đây là bảo bối nghịch thiên cỡ nào chứ.

Ánh mắt Hoàng Minh càng nóng bỏng, hắn cười xảo quyệt, một đoàn máu tươi liên tục thay nhau mà bay tới tiến nhập vào Vân Nhai tháp. Ba đánh một, Vân Nhai tháp càng rơi vào thế yếu, bắt đầu có xu thế bại trận.

Lúc này ở trên đảo của Vân Nhai tháp, nam thanh nữ tú đi lại nườm nượp. Hôm nay mới là ngày thứ hai mà thôi. Lượng người tìm đến Vân Nhai tháp chỉ có tăng chứ không có giảm. Đặc biệt kì lạ là, hai phần ba nam nữ ở đây đều đã nhuộm tóc bạch kim. Chỉ trong một đêm, trào lưu tóc bạch kim này phát triển quá nhanh rồi,

Chính là lúc này, tại một tửu lâu bên cạnh ba bể hồ. Một lão nhân đang yên lặng dùng bữa. Hắn chính là Hoàng Kiếm biến ảo mà thành. Hiện tại hắn đang lắng nghe người ta bàn tán kể về Hoàng Minh.

- Quả thực là cầm thánh, ngươi tối hôm qua không có tới, thực là chia buồn với ngươi!

- Nhất định vị tiền bối đó là thượng vị thần đại viên mãn, chính là không phân tranh với đời, ngao du tứ biển là nhà!

- Giá như chúng ta có thể tìm thấy tiền bối ấy, chỉ là nhìn một chút thần tượng trong lòng đã là hạnh phúc lắm rồi!

Xung quanh không ngừng có tiếng bàn tán nói chuyện. Chủ đề cũng chỉ có xoay quanh Hoàng Minh hôm qua làm một trận náo động. Hoàng Kiếm uống hết vò rượu, giả vờ vuốt râu nhè nhẹ mà nói:

- Haiz, ta đây tối qua dường như nhìn thấy một thanh niên tóc bạc đi trở về đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.