Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 345: Chương 345: Sốt




Chu Du mang theo một đám hoa quả về hang động, sau đó đặt xuống như mọi khi, trước khi ra khỏi hang lại chậm rãi dặn dò thêm lần nữa.

- Ăn đi một chút, ta mới phát hiện ra một đám Thiên Linh thảo, nó rất hữu ích trong việc khôi phục linh lực của ngươi. Có lẽ tối nay ta về muộn, đừng đi đâu đấy, bên ngoài rất nguy hiểm!

Nói xong Chu Du che lại của hang, tiến bước ra ngoài. Hắn làm sao biết bên trong Đại Thánh Cô của ma tộc ánh mắt nhìn về đám hoa quả kia mà đỏ lên. Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé trong suốt lại bám theo bóng lưng Chu Du rời đi.

Trời đã chập tối, một thân ảnh gầy yếu nhanh chóng lao nhanh qua những tán cây, hai mắt lóe lên tia tinh quang nhàn nhạt, vô cùng nhanh nhẹn luồn lách. Trên thân thể thân ảnh này đã có vô số vết thương, máu cũng đã rơi xuống từng giọt từng giọt. Hắn chính là Chu Du. Trên tay Chu Du lúc này đang nắm chặt một nhánh cây màu xanh lá vô cùng bắt mắt. Hắn không ngờ tại nơi này cũng đã phát hiện ra một đám Thiên linh Thảo. Chỉ là đám Thiên Linh thảo này lại có một tộc đoàn Báo Vân Liên bảo hộ. Chu Du nhờ có tử linh điệp mà thành công đánh lừa được bọn chúng, hái xuống một đám Thiên Linh thảo. Thế nhưng lại bị phát hiện, một đoàn Báo Vân Liên truy kích điên cuồng. Chu Du cắn chặt hàm răng, hắn đang điên cuồng mà chạy, không dám quay đầu nhìn lại. Tử Linh Điệp của hắn vốn cũng bị trọng thương, không thể nào chống đỡ được mấy phần. Chu Du điên cuồng chạy trốn, phía sau hơn mấy chục đầu Báo Vân Liên đuổi theo, ánh mắt long sòng sọc. Toàn bộ cảnh tưởng này đều bị Phượng Cửu Mi thu vào mắt. Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi Chu Du vấp ngã hay là tránh né được một kích của Báo Vân Liên. Nước mắt nàng lúc này đã rơi lã chã xuống từ khí nào. Nếu có ai đó ở Thượng Vị Diện mà thấy cảnh này thì thật có thể sợ muốn chết rồi. Đại Thánh Cô ác ma của Ma tộc không ngờ có ngày lại rơi xuống nước mắt. Phượng Cửu Mi nhanh chóng chạy ra ngoài, men theo ám ảnh truy tung mà chạy tới. Chu Du thân thể đã muốn đau nhức vô cùng, hắn lúc này chạy trốn hoàn toàn là nhờ vào ý chí sắt đá của mình. Thế nhưng rầm một tiếng, Chu Du không ngờ vấp phải một khúc cây chắn ngang mặt đất, cả người hắn ngã xuống cái rầm. Toàn thân đau đớn khiến hắn ngất lịm. Một con Báo Vân Liên lao đến. Hai cái lợi trải nhanh chóng bổ tới, một trải vô cùng hung ác, nhất kích tất sát. Thế nhưng, vụt, thân thể Chu Du ở dưới đất nhanh chóng bị một bóng đen bay qua mang đi mất, tốc độ cực nhanh. Cả đoàn Báo Vân Liên vậy mà không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Trong hang động chật hẹp, Phượng Cửu Mi một tay đang cầm khăn ướt, chậm rãi lau đi những vết bùn đất trên người Chu Du. Hai mắt nàng đỏ hồng, khuôn mặt lo lắng không thôi.

- Không tốt, hắn bị sốt rồi!

Phượng Cửu Mi lo lắng đến sốt vó, từ trước đến nay nàng giết người thì vô cùng đơn giản, không hề nháy mắt. Thế nhưng bảo nàng chăm sóc một người thì còn khó hơn lên trời. Phượng Cửu Mi lúng túng vô cùng, không biết làm gì cho phải. Nàng cố gắng nghĩ lại trong đầu xem đã từng thấy qua cảnh này bao giờ chưa.

- Đúng rồi. Đắp khăn ướt cho hắn!

Phượng Cửu Mi mặc kệ tất cả, một lần nữa phi thân ra bờ hồ gần nhất. Lấy tấm khăn thêu tùy thân của nàng ra mà làm ướt, nhanh chóng trở về đắp lên trán cho hắn. Chu Du sốt rất cao. Cả đêm nàng phải đi đi lại lại đến ba bốn lần, hầu như không hề mệt mỏi, toàn tâm chú ý đến hắn.

- Lạnh, lạnh quá!

Chu Du bỗng nhiên co rút lại, hai tay ôm lấy toàn thân, dường như hắn đang cảm thấy lạnh lẽo. Phượng cửu Mi cuống cả lên. Lạnh ư, nàng bây giờ lấy đâu ra chăn bông cho hắn đây. Nàng nhanh chóng tiến tới phía giường. Toàn bộ đám lá cây bằng bông phủ lên người hắn, thế nhưng vẫn không ăn thua.

- Lạnh, lạnh quá!

Chu Du vẫn lẩm bẩm trong vô thức, tử linh điệp bay qua bay lại, vô cùng lo lắng. Phượng Cửu Mi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, nàng cảm thấy bất lực vô cùng. Nước mắt lúc này lại rơi xuống, chẳng hiểu ai mách bảo, cả thân hình nàng không ngờ nằm xuống, ôm lấy nam tử xa lạ này. Chỉ mong có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm từ cơ thể nàng. Chu Du lúc này trong tiềm thức thấy có vật bên cạnh, cũng không cần biết đó là gì. Hai cánh tay hắn ôm chặt vị Thánh Cô kia vào lòng. Thật không thể tin được mình lại tiếp xúc thân mật với hắn như thế. Phượng Cửu Mi nửa sợ hãi muốn thoát ra. Nửa lại sợ hắn bị sốt lạnh mà chết. Nàng không biết làm thế nào, một thân cả đêm lo lắng mệt mỏi, không biết đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào...

Không gian yên tĩnh, tử linh điệp đậu trên một vách đá trong hang động. Hai cánh nó huy động vỗ nhè nhẹ. Một luồng hắc mang chậm rãi lan vào không gian. Một đêm trôi qua nhanh chóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.