Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 190: Chương 190: An Dương ký (10)




Edit: Min

“Mời thế tử của các ngươi ra đây, bổn Đế Khanh có chuyện muốn hỏi hắn.” Tô Hoài vô cùng khí phách đứng ở đầu thuyền, nói với thị vệ của phủ An Nam Vương.

Chỉ lát sau Tiết Thừa Vũ đã ra tới. Y nhìn lướt qua những người đứng phía sau Tô Hoài, sau đó mặt không cảm xúc nhìn Tô Hoài nói “Đế Khanh muốn hỏi ta chuyện gì?”

Tô Hoài vừa thấy Tiết Thừa Vũ là nhịn không được mặt đỏ tim đập, ngay cả cơn giận lúc nãy cũng đều biến mất không thấy tăm hơi. Thế nhưng hắn vẫn nhớ là phải bày ra khí thế nhiều năm nên có của mình, cho nên ra vẻ trấn định nói “Không biết người chơi đàn tỳ bà vừa rồi là nghệ kỹ của phường nào mà tài nghệ lại tinh xảo như thế. Vừa hay bổn Đế Khanh đang đãi khách ở trên thuyền, chi bằng kêu hắn ra đây tấu một khúc cho khách khứa của bổn Đế Khanh nghe đi, thế tử sẽ không không cho bổn Đế Khanh mặt mũi đấy chứ?”

Tô Hoài vừa mở miệng đã ấn định Cảnh Dương là nghệ kỹ rồi, còn muốn để Cảnh Dương lấy cái danh bán nghệ diễn tấu nữa. Hắn cho rằng, nếu bày ra thân phận Đế Khanh thì Tiết Thừa Vũ nhất định sẽ không từ chối mình ở trước mặt nhiều người như vậy.

Tiết Thừa Vũ rất không vui khi nghe được Tô Hoài sĩ nhục Cảnh Dương, mà một khi y không vui thì nhất định sẽ có người phải xui xẻo, y lạnh lùng mở miệng nói “Vừa rồi chính là người hứa hôn của ta chơi đàn tỳ bà, hắn không thích xuất đầu lộ diện, cũng sẽ không diễn tấu cho người ngoài ngoại trừ ta.”

“Người hứa hôn?!” Tô Hoài rất khiếp sợ và cũng nguyện tin tưởng Tiết Thừa Vũ nói, hắn chất vấn hỏi “Thế tử có người hứa hôn từ khi nào? Tại sao bổn Đế Khanh không biết.”

“Ta có người hứa hôn khi nào thì đâu nhất thiết phải đặc biệt báo cáo cho Đế Khanh? Đế Khanh vừa không phải là trưởng bối của ta, cũng không phải là bằng hữu của ta, ta có người hứa hôn hay không thì liên quan gì đến Đế Khanh đây?” Ý tứ trong lời nói của Tiết Thừa Vũ chính là, ngươi chả là cái thá gì của ta cả, ta có người hứa hôn hay không thì mắc mớ gì đến ngươi?

Tô Hoài giấu nắm tay siết chặt ở trong tay áo, áp chế lửa giận lại lần nữa dâng lên trong lòng nói “Trước đó chưa từng nghe nói thế tử đã đính hôn, chỉ sợ là ngay cả phụ hoàng của ta cũng không biết chuyện này. Cho nên bổn Đế Khanh rất tò mò, thế tử là đính hôn từ khi nào.”

“Ta đã đính hôn rất nhiều năm rồi, người hứa hôn là ân nhân cứu mạng của ta. Lúc trước khi ở phía nam đã cứu ta một mạng, cũng là lúc ở phía nam phụ vương đã làm chủ định hôn cho bọn ta. Không lâu sau nữa bọn ta sẽ thành thân, đến lúc đó Đế Khanh có thể tới uống rượu mừng của bọn ta.”

Tô Hoài dùng sức hít sâu một hơi, hắn đã không thể nào duy trì biểu cảm trên mặt nữa rồi, nhưng vẫn kiên trì duy trì sự trấn định nói chuyện với Tiết Thừa Vũ “Nếu là ân nhân cứu mạng của thế tử, vậy cũng chính là người có công với Đại Yến ta. Hay là thế tử mời hắn ra đây đi, bổn Đế Khanh muốn đích thân cảm ơn vị có công với Đại Yến này.”

Thật ra thì Cảnh Dương đang ở phía sau cánh cửa, nghe đến đó thì hắn biết đã đến lúc mình lên sân khấu rồi.

Tiết Thừa Vũ không muốn để Cảnh Dương ra mặt, đang muốn mở miệng từ chối thì nghe được giọng của Cảnh Dương.

“Thế tử.......” Cảnh Dương mang khăn che mặt đi ra với sự nâng đỡ của Trúc Tâm.

Tiết Thừa Vũ nhanh chân đi qua thế chỗ Trúc Tâm, đỡ Cảnh Dương nói “Sao em lại ra đây, bên ngoài gió lớn lắm, cẩn thận bị thổi lạnh.”

Tô Hoài nghe thấy giọng điệu dịu dàng săn sóc của Tiết Thừa Vũ thì ghen tị đến mức hàm răng đều run lên. Bởi vì Cảnh Dương mang khăn che mặt nên hắn không thể thấy không rõ khuôn mặt của Cảnh Dương. Vì vậy ánh mắt đầu tiên là thấy nguyên thân đỏ chói của Cảnh Dương, thế là trong lòng càng chán ghét hơn nữa. Tô Hoài ghét nhất chính là màu đỏ, bởi vì Đế Khanh An Dương của triều đại trước luôn mặc màu đỏ. Có người còn nói Đế Khanh An Dương giống như nắng gắt sặc sỡ loá mắt vậy, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mấy năm nay, gần như tất cả mọi người ở kinh đô đều biết Tô Hoài hắn không thích màu đỏ, cũng không có ai dám mặc màu đỏ lúc có mặt hắn cả. Hôm nay Cảnh Dương một thân màu đỏ thật sự là đã làm chói mắt hắn, cũng càng làm hắn thêm phẫn nộ rồi.

“Thân thể người hứa hôn của ta không tốt, không thể trúng gió, hiện tại canh giờ cũng đã quá muộn rồi nên bọn ta xin cáo từ trước, mời Đế Khanh cứ tiếp tục hưởng lạc.” Tiết Thừa Vũ nói xong liền muốn đỡ Cảnh Dương đi vào.

“Đợi đã!” Tô Hoài lớn tiếng hô, giọng nói của hắn đã bại lộ tâm tình không vui của mình rất rõ ràng “Mời hẹn không bằng tình cờ gặp được, vậy chi bằng mời thế tử mang theo vị......người hứa hôn này lên thuyền của ta diễn tấu một khúc cho mọi người nghe đi.”

Hôm nay Tô Hoài là hạ quyết tâm phải làm nhục Cảnh Dương để giải trừ lửa giận trong lòng, cho nên nhất định sẽ không dễ dàng để cho bọn họ rời đi.

“Ta đã nói rồi, thân thể người hứa hôn của ta không tốt, hơn nữa cũng không thích xuất đầu lộ diện. Loại chuyện diễn tấu cho mọi người nghe này, vẫn là Đế Khanh tự mình làm đi.” giọng điệu của Tiết Thừa Vũ tràn đầy châm chọc, mà ánh mắt nhìn Tô Hoài cũng tràn đầy khinh thường.

Tô Hoài hoàn toàn bị chọc giận rồi. Khi chưa làm Đế Khanh, hắn cũng chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy đâu, sau khi trở thành Đế Khanh thì càng không có người dám nói như vậy với hắn. Tô Hoài không muốn nổi giận trước mặt mọi người, nhưng hắn lại tức đến mức không nói được lời nào nên chỉ có thể đứng đó run rẩy mà thôi.

Lúc này có một người không ưa thái độ của Tiết Thừa Vũ dành cho Tô Hoài, và cũng một lòng muốn bảo vệ Tô Hoài nên đứng ra nói “Tiết Thừa Vũ! Ngươi đừng có quá đáng, một thế tử như ngươi mà dám không tôn trọng Đế Khanh như thế, trong mắt ngươi còn có hoàng thượng không hả, Tiết gia các ngươi cũng quá không để hoàng thất Đại Yến vào mắt rồi đó?!”

Những người đứng sau lưng Tô Hoài đều rất biết xem xét thời thế. Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, mặc dù thân phận Đế Khanh tôn quý của Tô Hoài là thật, nhưng phủ An Nam Vương không để hoàng thất Đại Yến vào mắt cũng không phải là bí mật gì. Phụ tử Tiết gia tay cầm binh quyền lại được lòng dân, còn có một đám lão thần bảo vệ, cho dù có là hoàng đế hiện tại thì cũng không thể động đến Tiết gia và càng không thể làm gì được bọn họ. Hơn nữa với thanh danh thủ đoạn tàn bạo ngoan độc của Tiết Thừa Vũ, thì mấy người bọn họ sẽ không ngốc đến mức vì giúp Tô Hoài hết giận mà đắc tội y.

Cái tên đần độn duy nhất nhảy ra kia chính là Liêu Tiệp gần đây vừa được Tô Hoài coi trọng, người này hình dáng cao lớn nhưng đầu óc lại đơn giản. Phụ thân hắn cũng là tướng quân, nhưng so với Trấn Nam đại tướng quân như Tiết Thừa Vũ thì cấp bậc kém hơn rất nhiều. Thế nhưng nhà bọn họ ngược lại rất trung thành với hoàng thất Đại Yến, cho nên Liêu Tiệp cũng rất bảo vệ Tô Hoài. Gần đây được thân cận với Tô Hoài, hắn tự cho Tô Hoài là chân ái của mình, nên tất nhiên là không thể để Tô Hoài chịu ấm ức rồi.

Đối với loại người như Liêu Tiệp thì Tiết Thừa Vũ ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái, nói chuyện với hắn càng là tự hạ thấp thân phận của mình, cho nên vốn dĩ là không hề để ý đến hắn.

Mặc dù Liêu Tiệp không tính là thông minh gì so với những người ở đây, nhưng chỉ số thông minh của người bình thường thì vẫn phải có. Thấy Tiết Thừa Vũ không để ý đến mình, đương nhiên là biết Tiết Thừa Vũ chướng mắt và khinh thường trả lời mình rồi. Cảm giác bị sỉ nhục khiến hắn trừng đỏ hai mắt, tư thế như muốn xông lên động thủ vậy.

Cảnh Dương dựa vào ngực của Tiết Thừa Vũ, ngẩng đầu nhìn về bên hướng Tô Hoài. Tuy rằng hắn mang khăn che mặt nên người đối diện sẽ không nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng mà hắn đột nhiên ngẩng đầu lộ ra đôi mắt như vậy, làm cho lòng người bên kia vừa chấn động lại kinh ngạc. Và cũng đều cảm thán ở trong lòng, trên đời này vậy mà lại có người có một đôi mắt đẹp như vậy. Khó trách Tiết Thừa Vũ ngay cả Đế Khanh cũng chướng mắt, chỉ dịu dàng đối đãi với người này.

Sau khi Tô Hoài nhìn thấy đôi mắt của Cảnh Dương thì cũng sửng sốt, hắn cảm thấy đôi mắt của Cảnh Dương rất quen thuộc, giống như đã từng ở gặp qua ở đâu rồi. Nhưng rất nhanh thì cảm xúc ghen tị đã khiến cho hắn quên đi việc nhớ lại thời điểm gặp đôi mắt này. Giờ phút này hắn chỉ nghĩ phải móc đôi mắt của Cảnh Dương ra cho hả giận mà thôi.

“Nếu Đế Khanh khăng khăng muốn nghe ta đàn tấu, vậy mời Đế Khanh lên thuyền của chúng ta đi?” Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Tiết Thừa Vũ hỏi.

Tiết Thừa Vũ ôm Cảnh Dương không trả lời hắn, mà là quay đầu liếc mắt nhìn Tô Hoài một cái, dáng vẻ của y rất rõ ràng là không muốn đồng ý.

Tô Hoài đã bị chọc giận rồi, mà biểu cảm của Tiết Thừa Vũ làm hắn càng không cam lòng cứ như vậy buông tha cho bọn họ. Ngược lại hắn muốn nhìn xem, đến tột cùng là cái dạng người gì mà có thể khiến Tiết Thừa Vũ che chở như vậy, hắn không tin là mình không bì được người này.

Tô Hoài kêu người thả bàn đạp xuống để lên thuyền của Tiết Thừa Vũ. Đột nhiên nhìn thấy tia quỷ dị chợt loé trong đội mắt của Cảnh Dương, hắn sửng sốt một chút cho rằng bản thân nhìn lầm rồi. Mới bước có một bước thì chân liền mềm nhũn, nghiêng người rơi vào trong nước.

“A!!! Cứu......, cứu mạng...... A!!!” Tô Hoài hét to ở trong nước đen nhánh.

“Đế Khanh!!”

“Đế Khanh!”

“Đế Khanh.......”

Người trên thuyền của Tô Hoài sợ tới mức hét lên, thị vệ nhanh chóng nhảy vào trong nước cứu người.

Du thuyền của phủ An Nam Vương chậm rãi lui về sau, kéo ra một khoảng cách với du thuyền của Tô Hoài.

Tô Hoài không biết bơi, lại một thân y phục trở nên vô cùng nặng nề sau khi rơi xuống nước. Thị vệ phải lăn lộn ở trong nước với hắn rất lâu mới mang được hắn lên thuyền.

Tô Hoài ấn ngực, chật vật ngồi dưới đất thở dốc, trải nghiệm kinh khủng bị nước bao phủ vừa rồi làm hắn rất khiếp sợ.

“Xem ra e là bây giờ Đế Khanh đã không còn tâm trạng nghe tỳ bà rồi, bọn ta cáo từ.” Tiết Thừa Vũ trong ánh mắt mang theo coi rẻ cùng khinh thường.

Tô Hoài ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy chính là ánh mắt của Cảnh Dương. Hắn lại thấy được tia quỷ dị chợt loé trong mắt của Cảnh Dương, còn có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nữa. Tô Hoài liền giận đến mức hôn mê bất tỉnh.

Du thuyền của phủ An Nam Vương hướng vào bờ, Tiết Thừa Vũ đỡ Cảnh Dương đi vào trong “Lúc nãy xả giận cho em rồi, trong lòng dễ chịu hơn chưa?”

Vừa rồi Tiết Thừa Vũ là cố ý chọc giận Tô Hoài và làm hắn ngã xuống nước để Cảnh Dương hết giận. Chẳng qua mặc dù hành vi của y là cố ý, nhưng mà cảm giác chán ghét Tô Hoài thì một chút cũng không hề giả dối.

“Hừ,“ Cảnh Dương nói “Khi nào làm cho bọn người Tô gia muốn sống không được muốn chết không xong, thì trong lòng ta mới có thể hoàn toàn thoải mái được.”

Lời này của Cảnh Dương nếu để những người khác nghe được, khẳng định sẽ cảm thấy hắn rất ác độc. Nhưng tâm tư của Tiết Thừa Vũ còn ác độc tàn nhẫn hơn cả Cảnh Dương, cho nên lời này của Cảnh Dương nghe vào lỗ tai y là chẳng có vấn đề gì hết.

“Những việc này cứ để ta giúp em làm đi, em chỉ cần chờ là được rồi, yên tâm, sẽ không để em phải chờ lâu đâu.” Tiết Thừa Vũ cam đoan nói.

Sau khi Tô Hoài được đưa về thì ngã bệnh, sốt cao vẫn luôn không lùi, chỉ có thể mỗi ngày khó chịu nằm ở trên giường uống thuốc mà hắn ghét nhất. Mỗi lần Tô Hoài nhớ tới ánh mắt Cảnh Dương là cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Hắn âm thầm thề, nhất định phải tìm cơ hội móc đôi mắt của Cảnh Dương cho hả giận. Hắn luôn cảm thấy là đã thấy đôi mắt của Cảnh Dương ở đâu rồi, hơn nữa hẳn là đã thấy rất nhiều lần, nhưng khi cẩn thận nhớ lại thì lại nghĩ không ra.

Mặc dù linh hồn của Tô Hoài là xuyên tới từ hiện đại, nhưng ngoại trừ ký ức đặc biệt rõ ràng ở đời kia, thì dường như hắn còn có được rất nhiều ký ức rất mơ hồ khác nữa. Hắn cảm thấy mình không hẳn là chỉ trải qua có một đời, thế nhưng ký ức ở các thế giới khác đều không phải rất rõ ràng.

Tựa như buổi tối hôm đó hắn chơi đàn ở trên thuyền. Tuy rằng hắn nhớ rất rõ khúc nhạc kia, nhưng nghe khúc nhạc đó khi nào và ký ức khác về khúc nhạc đó, thì ở trong đầu hắn đều vô cùng mơ hồ.

Sau khi trở về, Tiết Thừa Vũ liền nói với An Nam Vương chuyện y muốn thành thân với Cảnh Dương. Ban đầu An Nam Vương ngay rất kinh ngạc, cũng không có lập tức đồng ý. Sau khi nghe Tiết Thừa Vũ nói ra lý do thì An Nam Vương mới có chút dao động. Nhưng ông cứ cảm thấy lúc này mà Tiết Thừa Vũ thành thân với Cảnh Dương, thì hình như có chút giậu đổ bìm leo.

Chẳng qua An Nam Vương cũng biết hoàng đế có ý muốn gả Tô Hoài cho Tiết Thừa Vũ. Mà An Nam Vương lại biết rất rõ Tô Hoài là loại người gì. Mặc dù dân phong của Đại Yến cởi mở, nhưng làm một phụ thân như ông thì sao có thể chịu được nhi tử của mình cưới về một người không biết có bao nhiêu cái sừng chứ. Huống chi đó lại là người của Tô gia, vậy thì càng không thể.

An Nam Vương dò hỏi ý nguyện của Cảnh Dương. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Cảnh Dương, liền tuyên bố với bên ngoài rằng hai người sẽ thành thân vào ngày mười tám tháng sau. Tuy thời gian có chút gấp gáp, nhưng mà Tô Hoài đã biết sự tồn tại của Cảnh Dương rồi, nên bọn họ chỉ có thể tuyên bố thành thân trước khi hoàng đế hạ chỉ tứ hôn mà thôi, và cũng có lý do để danh chính ngôn thuận kháng chỉ. Bằng không chờ đến khi hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, bọn họ lại nói Tiết Thừa Vũ đã có người muốn thành thân thì sẽ có vẻ quá mức cố tình.

Sau khi Tô Hoài biết tin Tiết Thừa Vũ muốn thành thân thì bất chấp thân thể đang sinh bệnh, lập tức tiến cung cầu hoàng đế hạ chỉ tứ hôn. Hắn hạ quyết tâm nhất định phải gả cho Tiết Thừa Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.