Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 44: Chương 44: Hoàng tử dương cầm (4)






Edit: Min

Mỗi một lần thi đấu, Kerika ít nhiều cũng sẽ có chút khẩn trương, bởi vì cậu ta biết chỉ khi lấy được giải thưởng, lấy được thành công, cậu ta mới giá trị được tiếp tục ở lại gia đình Mooney.

Lần thi tuyển sinh này có thể nói là quan trọng hơn bất cứ cuộc thi nào trước đây, cũng làm cậu ta càng khẩn trương hơn. Cậu ta không ngừng an ủi chính mình, cậu ta nỗ lực tập luyện như vậy, từ sớm đến tối, mỗi ngày đều cố gắng tập luyện, cậu ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhất định có thể thi đậu thành công.

Khi Kerika bước vào phòng thi tuyển sinh, đứng ở trước mặt hơn mười vị danh sư, lòng bàn tay cậu ta đổ đầy mồ hôi, thậm chí có chút run rẩy. Đặc biệt là nhìn thấy Hewaxi nhàn nhã dựa ngồi ở trên sô pha, hô hấp của cậu ta càng gia tăng.

Cậu ta ngồi xuống trước cây đàn piano, lặng lẽ lau một chút mồ hôi lên quần rồi bắt đầu chơi đàn. Đây là bản nhạc mà cậu ta đã tập luyện rất lâu mới dám đem đi thi tuyển. Cậu ta không thể thất bại, bởi vì cậu ta đã không còn đường lui.

Gia đình Mooney tổ chức tiệc cổ vũ cho cậu ta, vô tình làm áp lực của cậu ta càng lớn hơn, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta nhất định có thể thi đậu, nếu cậu ta mắc phải sai lầm không thể thi đậu làm mất mặt gia đình Mooney, tất cả cố gắng trước đây của cậu ta đều không còn ý nghĩa.

Ngay từ đầu không có thứ gì là thuộc về cậu ta cả, đều là cậu ta dựa vào năng lực của mình để giành lấy, khả năng chơi đàn ưu tú cũng là cậu ta tự mình đoạt lấy. Được người nhà Mooney chiều chuộng, được Frith yêu thương đều là dựa vào thủ đoạn để chiếm được. Cậu ta biết mình có vài hành vi rất hèn hạ, nhưng cậu ta không quan tâm, chỉ cần mình được hạnh phúc, được sống trong sung sướng thì có hèn hạ tới đâu cậu ta vẫn làm, cho dù nó sẽ làm tổn thương đến người khác.

Nếu cậu ta có thể trở thành học sinh của Hewaxi chính là một bước lên trời, đây là ước mơ tha thiết của rất nhiều người, cậu ta tình nguyện dùng hết may mắn của đời này để cầu cho lần này có thể thành công.

Khi Kerika chơi đàn, mấy vị danh sư ngồi trên ghế sô pha ngẫu nhiên sẽ cầm bút ghi chép một chút vào giấy. Chỉ có Hewaxi vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cảnh sắc hoa viên bên ngoài cửa sổ, rất rõ ràng y căn bản không hề lắng nghe Kerika chơi đàn.

Firth đang ngồi trong đại sảnh chờ, thấy Kerika đi ra lập tức đứng lên đi tới.

“Làm sao vậy?” Firth thấy sắc mặt Kerika có chút khó coi, đỡ cậu ta đi đến ghế dựa ngồi xuống.

“Em mắc lỗi, mắc lỗi hai lần…….” Kerika che ngực, hô hấp của cậu ta có chút khó khăn.

“Không sao, thi tuyển là cho phép mắc lỗi, mắc lỗi hai lần cũng rất bình thường, không tính là nhiều.” Firth trấn an cậu ta.

“Thế nhưng, thế nhưng…….” hô hấp Kerika càng ngày càng khó khăn, đã nói không được trôi chảy.

Kerika khi còn nhỏ có bệnh suyễn, sau khi được nhận nuôi, gia đình Mooney đã tốn rất nhiều tiền chữa bệnh và cho cậu ta học đàn. Bệnh suyễn của cậu ta nhiều năm nay chưa từng tái phát, có lẽ là lúc trước luôn xuôi chèo mát mái, đột nhiên cảm xúc quá căng thẳng lại bị sai sót của mình kích thích, bệnh suyễn lại có dấu hiệu tái phát.

Firth vội vàng nâng cậu ta đi ra ngoài “Em đừng gấp, em nhất định sẽ không có vấn đề gì, đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước.”

Cảnh Dương nhìn bọn họ rời đi, xem ra là muốn hắn tự mình bắt xe về, chẳng sao cả, điều này còn hợp ý hắn.

Cảnh Dương tiến vào phòng thi, gật đầu chào các vị danh sư, sau đó ngồi xuống, nhanh chóng nhìn thoáng qua Hewaxi. Người nọ chỉ là tùy ý dựa ngồi trên sô pha, đã có thể tản ra khí tức lười biếng của vương giả, thật không hổ là nam nhân được mệnh danh vua âm nhạc.

《 Ánh sáng mùa xuân 》 biểu đạt tình cảm với cảnh sắc mùa xuân, đây là mùa vừa có mưa vừa có nắng là thời tiết tốt để vạn vật sinh sôi nảy nở.

Nhóm danh sư đều cảm nhận được sự sự phấn chấn bừng bừng của sinh mệnh khi Cảnh Dương chơi đàn piano, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, thân thể gần như đang đắm chìm trong một mảnh dạt dào sức sống.

Âm nhạc là thứ có thể diễn tả tình cảm toàn vẹn nhất, tình cảm của con người, của vạn vật đều có thể biểu hiện ra ngoài, chỉ là xem bạn có năng lực này hay không.

Giai điệu từ giữa những ngón tay Cảnh Dương phát ra, khóe miệng hắn hơi mang theo ý cười, rất hiển nhiên, chính hắn cũng cảm nhận được ý nghĩa sự sống của bản nhạc này.

Bề ngoài sạch sẽ tuấn tú, dáng người tỉ lệ thon dài, khi đánh đàn ổn trọng, phong thái nhẹ nhàng hưởng thụ, không chút hoảng loạn lúng túng. Đây là loại hình học sinh mà các danh sư thích nhất, mang ra ngoài chắc chắn sẽ rất hãnh diện.

Mùa xuân không chỉ là mùa nảy mầm của thực vật, cũng là mùa động d*ục sinh sản lớn của vật động. Con người và động vật giống nhau ở một điểm chính là bọn họ cũng không che giấu dục vọng của mình, đây là điều rất bình thường, tùy thời tùy chỗ, khát vọng biểu đạt, gào thét muốn được thoả mãn.

Cảnh Dương thật sự không thể không bội phục Hewaxi, có thể đem nhiều phong cách khác nhau kết hợp để sáng tác, có thể đem tình cảm cùng hình ảnh đều biểu hiện ra ngoài một cách hoàn mỹ, có thể tùy tâm sở dục khống chế cảm xúc của người khác, y đúng là người được trời sinh để làm âm nhạc. Tài năng cùng linh cảm là hai thứ thần kỳ và vĩ đại nhất.

Động vật như truy như đuổi đùa giỡn nhau, lại nhìn như đang cắn xé, trên thực tế là đang tán tỉnh nhau. Ánh mặt trời rơi xuống xuyên qua tán cây, chồi non sau cơn mưa còn mang theo hơi nước, động vật bị mưa to vây khốn cũng có thể ra ngoài hoạt động, ở trên cỏ vui đùa ầm ĩ. Thật là một cảnh xuân tuyệt đẹp!

Hewaxi giống như bị tiếng đàn của Cảnh Dương đánh thức, thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ chuyển đến trên người Cảnh Dương. Y híp mắt đánh giá người tinh tế trước mắt này, dáng vẻ tươi mới sạch sẽ làm y nhìn rất thoải mái, đôi tay di chuyển nhanh chóng kia nhìn thật xinh đẹp.

Có thể cảm nhận được ý cảnh của y khi soạn nhạc là chuyện rất dễ dàng, nhưng nếu muốn thể hiện ra ngoài một cách hoàn mỹ lại không hề đơn giản, không phải chỉ dựa vào kỹ xảo thuần thục là có thể làm được. Đây là lần đầu tiên, có người khác ngoài y có thể đem toàn bộ ý cảnh của《 Cảnh Xuân 》thể hiện ra.

Hewaxi nhìn chằm chằm vào sườn mặt Cảnh Dương, khóe miệng không tự giác lộ ra một tia mỉm cười, cư nhiên dám lấy 《 Xuân Quang 》để thi tuyển sinh, đúng là người lớn mật lại có cá tính, thú vị thật.

………………

Quá trình chờ đợi luôn tra tấn con người nhất, website chính thức của học viện tạm thời cũng tra không được tin tức trúng tuyển, nghe nói là trúng tuyển sẽ gửi thư về nhà trước, sau đó website mới cập nhật danh sách học sinh trúng tuyển.

Trong khoảng thời gian này Kerika tiều tụy rất nhiều, cậu ta ăn không ngon ngủ không yên, cũng không có tâm trạng luyện đàn, mỗi ngày đều trôi qua trong thấp thỏm.

Cảnh Dương nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, mỗi ngày đều rất thoải mái. Dù sao đều đã thi xong rồi, khẩn trương cũng không thể thay đổi kết quả, cho dù hắn không trúng tuyển, phương pháp thành danh cũng có rất nhiều.

“Phu nhân, thư thông báo trúng tuyển của học viện Cherti tới rồi, là hai phần!” Quản gia cầm hai cái phong thư, bước nhanh đi đến.

“Hai phần?” Susan hưng phấn đứng lên, nhận lấy hai phong thư từ tay quản gia “Hai người đều trúng tuyển? Thật sự là quá tốt!”

Susan cao hứng phân phó quản gia “Đi mau, gọi Kerika và Ivey xuống đây, còn có Frith và cha nó nữa, đi mau, đi mau!”

Cả nhà ngồi xuống bàn ăn trong nhà bếp, Susan đặt hai lá thư trúng tuyển trước mặt, trên mặt hai phong thư hoa văn thiết kế rất tinh mỹ. Một phong là màu vàng, một phong là màu kim hồng, hai cái đều chưa có mở ra. Phong thư màu kim hồng hoa văn càng thêm cao cấp, đây là phong thư đại biểu cho việc trở thành học sinh đặc quyền của danh sư.

Susan đem phong thư màu kim hồng thông báo trúng tuyển đẩy đến trước mặt Kerika, cười nói với cậu ta “Chúc mừng con yêu, sự nỗ lực của con đã có hồi báo, mẹ còn chưa mở ra xem là vị danh sư nào, niềm vui này mẹ nghĩ nên để con tự mở thì hơn.”

Susan lại đem phong thư màu vàng thông báo trúng tuyển đẩy đến trước mặt Cảnh Dương “Cũng chúc mừng con Ivey, về sau con cũng là học sinh của học viện Cherti, tuy rằng con chỉ là học sinh bình thường, nhưng con cũng phải cố gắng hơn nữa.”

Kerika nhìn thông báo trúng tuyển trước mặt, đôi tay nhịn không được đặt ở ngực, cục đá trong lòng cậu ta rốt cuộc cũng rơi xuống rồi, tâm trạng kích động lại khó có thể kìm nén. Là vị nào danh sư lựa chọn cậu ta, có khả năng sẽ là Hewaxi hay không, nếu đúng, cậu ta thật sự quá may mắn! Cảm ơn ông trời!

Firth nắm tay Kerika nói “Mở ra đi.”

“Ừm.” Coreka cười gật gật đầu.

Kerika thật cẩn thận gỡ sáp niêm phong* ra, mở thông báo trúng tuyển xem là vị nào danh sư chọn cậu ta.



( Sáp niêm phong)

Cảnh Dương cũng cầm lấy thông báo trúng tuyển màu vàng trước mặt, rất tùy ý mở ra nhìn nội dung bên trong.

Kerika ngây ngẩn cả người, cậu không thể tin nổi mở to mắt, dùng sức trừng chữ trên giấy, cậu ta cảm thấy khẳng định là mình nhìn lầm rồi, không có khả năng! Không có khả năng! Khẳng định là cậu ta nhìn lầm rồi.

Kerika khép lại thông báo trúng tuyển, dùng sức xoa xoa đôi mắt, hít sâu một hơi, lại lần nữa mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm tên người trúng tuyển, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

“Làm sao vậy, Kerika?” Firth cùng cha mẹ anh ta thấy hành vi và biểu tình kỳ quái của Kerika, đều khó hiểu nhìn cậu ta, chẳng lẽ là cậu ta bị danh sư mình không thích chọn trúng? Nhưng đó là danh sư của học viện Cherti mà, cho dù làm học sinh của bất cứ ai cũng là việc đáng tự hào và lấy đó làm sự kiêu ngạo chứ.

“Cái này là của cậu, mặt trên viết tên của cậu.” Cảnh Dương cầm thông báo trúng tuyển trong tay đẩy đến trước mặt Kerika, sau đó duỗi tay nhìn cậu ta nói “Phong thư trên tay của cậu là tôi, xin trả đây.”

“Không, không phải…….” Kerika hoảng loạn lắc đầu, ngón tay nắm chặt phong thư trúng tuyển không buông.

“Sao lại thế này?” Kurd nghi hoặc cùng vợ mình liếc mắt nhìn nhau một cái, Kurd lấy phong thư trúng tuyển trên tay Kerika nhìn xem thì thấy trên đó viết tên người trúng tuyển là Ivey, ông ta cũng ngây ngẩn thốt lên "Người trúng tuyển học sinh đặc quyền của danh sư là Ivey, không phải Kerika" ( bất ngờ không? Ngạc nhiên không?)

“Không có khả năng!” Firth đoạt lấy phong thư trong tay cha anh ta, nhìn thấy trên đó viết thật sự là tên của Ivey, không thể tin được nói “Chuyện này không có khả năng, nhất định là sai sót ở đâu rồi!”

Susan cầm hai phong thư trên tay, lật tới lật lui, so sánh hai màu sắc và đánh dấu của phong thư, sau khi xác định là không nhìn lầm mới nói "Người trúng tuyển học sinh đặc quyền của danh sư thật sự là Ivey, trúng tuyển bình thường là Kerika, có muốn mẹ điện thoại hỏi xem có sự nhầm lẫn ở đâu hay không?"

“Đương nhiên muốn!” Firth lớn tiếng nói "Gọi ngay bây giờ, ngay lập tức, nhanh lên mẹ!”

Susan vội vàng nói “Được được được! Mẹ gọi liền, các con đừng gấp.”

Cảnh Dương mặt không cảm xúc nhìn bộ dáng bọn họ hoảng loạn khiếp sợ, giống như đã chịu một cú sốc rất lớn vậy.

Kerika hô hấp lại khó khăn, cậu ta dùng sức đè ngực, mạnh mẽ hô hấp.

Firth vội vàng kêu quản gia đi lấy thuốc, ôm cậu ta trấn an nói “Đừng có gấp, mẹ đang gọi điện thoại, hai người có địa chỉ giống nhau, khẳng định đã nhầm lẫn ở đâu đó, ghi sai tên của hai người lên hai phong thư.”

“Xin chào, là chỗ chiêu sinh của học viện âm nhạc Cherti đúng không?” Susan hỏi người đầu điện thoại bên kia.

“Là thế này, nhà tôi có hai thí sinh đều trúng tuyển, nhưng phong thư thông báo hình như bị nhầm, có thể giúp tôi tra lại hay không?”

“Tên là Mooney Kerika và Dil Ivey, số thứ tự của thí sinh? Đợi một chút, để tôi xem đã, số thứ tự là…….”

“Tra được rồi sao? Vậy mời cậu nói.”

Susan sau khi nghe xong sửng sốt một chút, lại hỏi một lần “Cậu xác định Dil Ivey là trúng tuyển học sinh đặc quyền của danh sư, Mooney Kerika chỉ là trúng tuyển bình thường sao? Xác định không có nhầm? À, như vậy……, được rồi, cảm ơn cậu.”

Sau khi Susan cúp điện thoại còn có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nói “Bọn họ nói không có nhầm lẫn, Kerika là trúng tuyển bình thường, Ivey là Hewaxi tự mình mở miệng muốn chọn nó làm học sinh.”

Kerika vừa nghe xong, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Kerika!” Firth ôm Kerika kêu to “Nhanh gọi bác sĩ tới đây!”

“Kerika, con không sao chứ?” Susan và Kurd cũng đi tới nhìn tình huống của Kerika.

Cảnh Dương cầm phong thư trúng tuyển của mình lên lầu, không để ý tới đám người đã loạn thành một đoàn kia.

Nằm ở trên giường, Cảnh Dương mở thông báo trúng tuyển ra cẩn thận nhìn một lần, bên trên viết hắn trúng tuyển giáo viên Hewaxi. Tuy rằng chỉ gặp qua y một lần, nhưng trong khoảng thời gian này Cảnh Dương đều đã nghe hết tác phẩm sáng tác của y, trở thành học sinh của y, đối với việc học âm nhạc của hắn chính là một việc tốt. Nhưng nghe nói người này tính cách cổ quái, tính tình cũng không tốt lắm, cao lãnh, miệng lại độc địa, hắn không rành ở chung với loại người này lắm. Thôi kệ, đi tới đâu tính tới đó vậy.

Bác sĩ tới cấp cứu cho Kerika rồi lại rời đi, thời gian ăn tối Kerika ở phòng ngươi nghỉ ngơi, không có xuất hiện trên bàn cơm.

“Chúc mừng con nha Ivey, vậy mà được Hewaxi chọn trúng, thật sự là quá may mắn, bác gái rất tự hào về con.” Susan cười nói với Cảnh Dương.

“Đúng vậy, đây chính là niềm vui lớn của nhà chúng ta, Ivey thật sự là không tầm thường.” Kurd vẻ mặt hài lòng nhìn Cảnh Dương.

“Chỉ là may mắn thôi.” Firth hừ một tiếng, khinh thường nói “Kerika bởi vì nguyên nhân thân thể, không phát huy tốt được, cậu ta lại may mắn trở thành học sinh đặc quyền, có cái gì tốt mà khoe khoang.”

“Mặc kệ nói như thế nào cũng đã trúng tuyển, Kerika có thể trở thành học sinh bình thường thật ra cũng rất không tệ, nếu ở học viện biểu hiện thật tốt vẫn sẽ có cơ hội trở thành học sinh đặc quyền. Con an ủi nó nhiều một chút, sau này còn có rất nhiều cuộc thi, sẽ còn có cơ hội thôi.” Susan từ trước đến nay đều lấy con trai làm chủ, con trai nói cái gì chính là cái đó, Firth thích Kerika, bà cũng thiên vị Kerika hơn.

“Trong nhà có hai người đều trúng tuyển học viện Cherti, đây là chuyện đáng để ăn mừng, nhà ta tổ chức một buổi tiệc mời mọi người tới đây cùng nhau chúc mừng cho hai đứa nhỏ.” Kurd cảm thấy mặc kệ là Kerika thi đậu hay là Ivey thi đậu, đều là nhà hãnh diện của nhà bọn họ, hiện tại hai người đều thi đậu, đương nhiên phải chúc mừng một chút.

“Có cái gì mà phải chúc mừng, Kerika thân thể không tốt, tham gia không được, con cũng sẽ không tham gia. Muốn chúc mừng cha mẹ tự đi mà chúc, nhưng con phải nhắc nhở hai người trước, lỡ như người nào đó học không tốt bị đá khỏi học sinh đặc quyền thì mất mặt chính là nhà của chúng ta.” Firth còn chưa ăn xong, ném dao nĩa xuống đi lên lầu.

“Vậy, vậy đừng tổ chức nữa.” Susan nhìn bóng dáng của con trai, nói với chồng mình “Thân thể Kerika không tốt, Firth cũng không có tâm trạng tham gia, tiệc chúc mừng thôi bỏ đi.”

Cảnh Dương một câu cũng không nói, tùy ý bọn họ tự làm tự quyết định.

Kurd thấy con trai và vợ đều nói không làm, cũng không kiên trì, hơn nữa Firth nói cũng không sai, người trước kia bị hủy bỏ tư cách học sinh đặc quyền của danh sư cũng không phải không có. Hơn nữa Hewaxi có tiếng là hà khắc và không dễ ở chung, cũng không biết trình độ Ivey như vậy có thể chịu được bao lâu, đừng mới có hai ngày đã bị hủy bỏ tư cách, như vậy nhà bọn họ thật sự sẽ rất mất mặt.

Có thể trở thành học sinh bình thường của học viện Cherti thật ra cũng là một việc rất vinh quang, bao nhiêu người đăng ký đều thi không đậu.

Nếu hôm nay Cảnh Dương không trúng tuyển, chỉ có Kerika trúng tuyển học sinh bình thường vậy Mooney gia sẽ chúc mừng một phen, Kerika cũng không chịu kích thích như vậy.

Nhưng Cảnh Dương lại trở thành học sinh đặc quyền của danh sư, mà Kerika chỉ trúng tuyển bình thường, việc khác thường như vậy làm Mooney gia có chút phản ứng không kịp. Kerika càng không thể chấp nhận sự thật này, cậu ta không thể để Ivey vượt qua mình, không thể kém hơn Ivey, nếu cậu ta thua Ivey, cậu ta sẽ mất tất cả, cậu ta cũng sẽ không có tư cách ở lại gia đình Mooney.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.