Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 126: Chương 126: Người cá thật giả (12)




Edit: Min

“Ngươi, ngươi là.......” Quốc vương trừng lớn đôi mắt nhìn Cảnh Dương.

“Ta chính là người cá thuần huyết đến liên hôn với vương tử điện hạ, cha của Abby đã cướp Ngọc Người Cá của ta, hơn nữa còn để Abby giả mạo ta kết hôn với vương tử điện hạ.” Cảnh Dương bình tĩnh nói.

“Không phải!” Abby ngồi dưới đất lớn tiếng giải thích nói “Hắn đang nói dối! Ta không có cướp Ngọc Người Cá của hắn, Ngọc Người Cá kia vốn dĩ chính là của ta, là hắn nuốt mất Ngọc Người Cá của ta vì thế mới trở nên có pháp lực.”

Quốc vương nhìn Abby xong lại nhìn Cảnh Dương, tuy rằng sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng trong lòng hắn vẫn do dự xem phải tin tưởng ai.

Abby bò đến bên cạnh chân của Coley, ôm chân anh ta vừa lắc vừa khóc nói “Coley, ngươi tin ta đi, ta mới là người cá thuần huyết thật sự, ta mới là thật!”

Coley bị Abby lắc lư cũng không hề liếc mắt nhìn cậu ta một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương, giống như hồn phách đã bị hút đi.

“Ngọc Người Cá là một phần của cơ thể người cá thuần huyết, chỉ khi ở trong cơ thể của người cá thuần huyết thì mới có thể phát huy hết pháp lực. Ngươi cướp Ngọc Người Cá của ta ta, cho rằng chỉ cần dùng máu của ta cùng ý niệm của mình là có thể khống chế Ngọc Người Cá, nhưng ngươi không hề biết cách làm này không có khả năng sẽ luôn hữu hiệu, một ngày nào đó, ngươi sẽ tạo ra tai hoạ lớn hơn nữa.” Cảnh Dương nhìn Abby nói xong, lại nhìn quốc vương nói “Ta có thể dùng pháp lực chữa trị đá quý, đến tột cùng hai người bọn ta ai mới là thật, quốc vương bệ hạ có thể tự mình đi hỏi quốc vương của Hải Quốc Người Cá.”

Sắc mặt của Abby tái nhợt đến khó coi, thân thể cũng hoàn toàn xụi lơ ngồi bệt xuống đất, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Quốc vương run rẩy chỉ vào Abby muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng chưa nói được liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

Người hầu nhanh chân tiến lên đỡ, người thì đi kêu bác sĩ, đại điện loạn thành một đoàn.

Coley nghe được tiếng kêu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chạy đến chỗ quốc vương đang ngất xỉu “Phụ vương!”

Quốc vương bị nâng về tẩm điện, bọn quan viên hai mặt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm gì.

Reber nhìn Abby, nói với vệ binh “Trước bắt người này giam giữ lại, chờ khi nào vương huynh tỉnh thì xử trí sau.”

Abby bị vệ binh kéo xuống, không giãy giụa cũng không thèm chống cự, chỉ luôn nhìn về phía Coley và quốc vương rời khỏi đại điện. Trong lòng cậu ta vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng Coley có thể nể tình bọn họ yêu nhau bấy lâu nay, nể tình cậu ta làm tất cả những chuyện này đều là vì anh ta, có thể giữ cậu ta lại.

Reber biết quốc vương là tức đến khó thở nên mới hôn mê bất tỉnh, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại, mà sau khi tỉnh lại khẳng định hắn sẽ muốn gặp y và Cảnh Dương, cho nên trực tiếp mang theo bọn quan viên đến bên ngoài tẩm điện của quốc vương chờ.

Reber nắm tay Cảnh Dương đứng ở cửa tẩm điện, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Reber nhéo nhéo tay của Cảnh Dương, dùng ánh mắt trấn an hắn.

Sau khi quốc vương tỉnh lại quả nhiên câu đầu tiên nói chính là muốn gặp Cảnh Dương cùng Reber.

“Ngươi, mới là người cá thuần huyết, chân chính?” Quốc vương nằm ở trên giường, thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng vẫn kiên trì muốn lập tức thấy bọn họ.

“Đúng vậy thưa bệ hạ, ta vốn là người cá thuần huyết được đến liên hôn với vương tử điện hạ, nhưng lúc ở trên biển, ta bị một đám hải tặc chặn lại, mà thủ lĩnh của đám hải tặc kia chính là cha của Abby. Cha Abby cướp Ngọc Người Cá của ta, còn lấy một lượng lớn máu của ta, Abby là bởi vì dùng Ngọc Người Cá và máu của ta, nên trước đó mới có thể thành công gọi mưa xuống.”

“Nếu, ngươi còn sống, tại sao, không sớm, xuất hiện, chứng minh tất cả.” Quốc vương nói xong lời này liền nhìn Reber, hắn cho rằng là Reber cố ý không cho Cảnh Dương nói ra tình hình thực tế sớm một chút, hơn nữa trước đây còn nói Cảnh Dương là người mà y muốn kết hôn.

“Ta trải qua trăm cay ngàn đắng, vất vả lắm mới đến được thủ đô, lúc muốn tiến vào vương cung lại bị binh lính trông coi cổng thành đuổi đi. Sau này ta ở vùng ngoại ô gặp được vương tử điện hạ và Abby, ta xông lên nói với vương tử điện hạ rằng ta mới là người cá thuần huyết chân chính, nếu ngài ấy không tin, có thể tìm quốc vương của Hải Quốc Người Cá nghiệm chứng. Nhưng mà vương tử điện hạ chẳng những không tin lời ta nói, còn dựa theo yêu cầu của Abby, đem ta đưa đến phòng đấu giá người cá nhân tạo.” Cảnh Dương nhìn Reber, thâm tình nói “Ta may mắn được vương tước mua, hơn nữa còn mang ta về lâu đài, giúp ta trị liệu cơ thể, nếu không, ta không biết mình sẽ phải trải qua cái gì.”

“Người kia là ngươi?!” Coley khó tin nói “Không có khả năng! Gương mặt của hai người các ngươi một chút tương tự cũng không có, người kia sao có thể sẽ là ngươi?!”

“Bởi vì cha Abby đã cướp Ngọc Người Cá của ta, lại rót kịch độc vào cơ thể ta, cho nên diện mạo của ta mới xảy ra biến hóa lớn. Sau khi được vương tước mua về, vương tước đã cho người giúp ta điều chế thuốc giải để giải trừ độc tố, diện mạo của ta liền khôi phục được năm sáu phần. Bây giờ đã lấy lại được Ngọc Người Cá, diện mạo của ta cũng liền hoàn toàn khôi phục, ta đã nói rồi, bởi vì Ngọc Người Cá là một phần cơ thể của người cá thuần huyết.”

“Sao......, sao có thể?!” Coley vẫn khó có thể tiếp thu người trước kia thật sự chính là người ở trước mắt này, hơn nữa thế mà anh ta lại tự tay đuổi đi người cá thuần huyết chân chính đến liên hôn với mình.

“Ngươi, các ngươi...... Khụ khụ khụ......” Quốc vương nhìn Reber và Cảnh Dương muốn nói chuyện, nhưng ho khan kịch liệt lại làm hắn cái gì cũng không nói ra được, quốc vương phun ra một búng máu, lại hôn mê bất tỉnh.

“Phụ vương!” Coley quay đầu kêu to với bên ngoài “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Bác sĩ mới đi ra ngoài không bao lâu, lại phải chạy vào chữa trị cho quốc vương.

Reber thấy thế, cảm thấy chỉ sợ lúc này quốc vương không thể tỉnh nhanh như vậy, liền mang theo Cảnh Dương rời khỏi tẩm điện.

Coley nhìn bóng dáng hai người nắm tay nhau rời đi, lại nghĩ đến Abby, trong lòng nói không rõ là cái cảm giác gì.

Bọn quan viên thấy Reber đi rồi, những người khác cũng liền chậm rãi rời đi, chỉ là biểu tình trên mặt những quan viên đó không ai giống ai, lại còn thường xuyên trao đổi ánh mắt, tốp năm tốp ba đi thành một nhóm, nhìn bộ dáng liền biết là chuẩn bị chờ sau khi ra vương cung muốn tụ lại thương lượng cái gì đó.

Abby bị nhốt một ngày một đêm ở nhà giam, cậu ta rút vào một góc, ôm chặt cơ thể của mình. Cậu ta không biết kết cục mà mình phải đối diện là cái gì, chỉ không ngừng khẩn cầu ở trong lòng, hy vọng Coley vẫn còn tình cảm với cậu ta, cho dù anh ta có trách cậu ta chỉ trích cậu ta, cậu ta đều có thể chấp nhận.

Nghe được tiếng cửa nhà tù mở ra, Abby chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy Coley đứng ở cửa, trên gương mặt vốn đang dại ra của cậu ta cuối cùng cũng có chút cảm xúc.

“Coley!” Abby muốn đứng lên, nhưng bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, nên cơ thể và chân của cậu ta đều đã tê dại, chẳng những không đứng lên được còn té lăn quay trên mặt đất.

Coley chậm rãi đi đến bên cạnh Abby, không nâng cậu ta dậy mà là ngồi xổm xuống dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta.

Abby bò dậy từ trên mặt đất, đôi mắt đầy nước nhìn Coley, thành tâm xin lỗi “Xin lỗi.”

“Tại sao? Tại sao lại muốn gạt ta? Tại sao muốn giả mạo người cá thuần huyết còn làm ra việc tàn nhẫn với Len như vậy.” Coley cuối cùng vẫn hỏi tới “Là bởi vì địa vị cùng tiền tài nên mới làm như vậy sao?”

“Không phải, không phải.” Abby khóc lóc lắc đầu, bi thương nói “Ta biết ta lừa gạt ngươi là không đúng, nhưng thật sự không phải bởi vì địa vị và tiền tài nên ta mới làm những việc này, mà là bởi vì ta yêu ngươi, ta thật sự quá yêu ngươi, cho nên mới không màng tất cả muốn tiếp cận ngươi.”

“Yêu ta?” Coley cảm thấy mình trước đây giống như một tên ngốc bị lừa gạt, bây giờ anh ta đã hoàn toàn không có một chút tín nhiệm nào với Abby “Ngươi là con của hải tặc, ngươi nói xem, trước khi cướp Ngọc Người Cá của Len thì ngươi yêu ta như thế nào.”

“Chắc là ngươi không nhớ lúc chúng ta còn rất nhỏ, thật ra chúng ta đã từng gặp nhau. Lúc đó ta và cha bị tách ra trên đường cái ở thủ đô, thiếu chút nữa ta đã bị xe đâm, là ngươi đã cứu ta, còn giúp ta tìm được cha. Sau khi ngươi cùng người hầu rời đi, ta đã xin cha mang ta lặng lẽ đi theo ngươi, nhìn xem nhà của ngươi ở đâu, để sau này ta còn có thể đi tìm ngươi. Sau đó ta và cha đã nhìn thấy ngươi đi vào vương cung, cha ta đút lót cho vệ binh đứng canh cửa, mới biết được thì ra ngươi là vương tử điện hạ.” Abby chìm vào hồi ức, trên gương mặt tái nhợt nhiều thêm một tia vui vẻ.

“Bắt đầu từ thời điểm đó ta liền thích ngươi, vẫn luôn nhớ mãi không quên ngươi, nhưng ta biết sự chênh lệch giữa thân phận của chúng ta giống như một tòa núi lớn, khiến chúng ta hoàn toàn không có khả năng ở bên nhau. Cha thấy ta mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, cho nên mới nghĩ ra biện pháp giả mạo làm người cá thuần huyết này.”

Abby đột nhiên kích động bắt lấy tay Coley khóc lóc nói “Ngươi tin ta đi, thật sự bởi vì ta quá yêu ngươi, cũng quá nhớ nhung ngươi, nên mới dùng loại biện pháp này để tiếp cận ngươi. Bằng không, bằng không cả đời này ta cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tới gần ngươi. Cha ta cùng các thuộc hạ của ông toàn bộ đều vì chuyện này mà chết, trừ ngươi ra, ta chỉ có hai bàn tay trắng, cầu xin ngươi đừng bỏ rơi ta, cầu xin ngươi.”

“Đừng bỏ rơi ngươi? Ngươi muốn ta đừng bỏ rơi ngươi như thế nào? Tiếp tục giữ ngươi lại bên người sao?” Coley ánh mắt vô hồn, mặt không cảm xúc hỏi.

“Chỉ cần ngươi có thể giữ lại, thân phận gì ta cũng chấp nhận hết, ta không làm vương tử phi nữa, làm người hầu ở cạnh ngươi thôi cũng được, cầu xin ngươi!” Abby gắt gao nắm chặt tay của Coley khẩn cầu.

“Người hầu?” Coley dùng sức rút tay của mình về, đứng lên nói “Ngươi nói dễ nghe thật đó, ngươi cho rằng ngươi không cần phải trả giá cho những việc mà ngươi đã làm sao? Người hầu nào trong vương cung không phải sinh ra từ gia thế trong sạch, mà ngươi lại là con của hải tặc, còn dám giả mạo người cá thuần huyết, một người chắc chắn phải bị phán tử hình như ngươi, vậy mà còn muốn làm người hầu của ta?”

“Không! Coley, ta biết ta sai rồi, nhưng tất cả đều là bởi vì ta quá yêu ngươi, xin ngươi giữ ta lại đi, giữ ta lại đi! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn ngươi một cái từ phía xa là ta đã mãn nguyện rồi!” Abby khóc lóc thảm thiết nói.

“Sống chết của ngươi, chờ phụ vương tỉnh lại sẽ quyết định, chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không lưu tình, cũng tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại bên cạnh.” Coley nói xong liền xoay người rời đi.

“Coley! Coley!” Abby nhào lên dùng sức đập vào cửa, đập đến tay chảy máu mà bên ngoài vẫn không có một chút động tĩnh, cậu ta chỉ có thể bất lực ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

“Điện hạ.” Người hầu ở trên hành lang vừa nhìn thấy Coley, vội vã chạy tới nói “Bệ hạ đã tỉnh, nói muốn gặp ngài.”

Coley vốn đang thất hồn lạc phách đi trên hành lang, vừa nghe quốc vương đã tỉnh, lập tức chạy tới tẩm điện của quốc vương.

“Phụ vương.” Coley bước nhanh đến mép giường quỳ xuống.

Vẻ mặt quốc vương đặc biệt tái nhợt, Abby đả kích hắn, làm hắn nhìn như đã sắp không được “Abby đâu?”

“Abby đang bị nhốt trong phòng giam, chờ phụ vương xử lý.” Coley nói.

“Nhốt lại trước, tạm thời mặc kệ, nó.......” Quốc vương yếu ớt nói “Len, có phải, đã cùng Reber, về rồi?”

“Đúng vậy phụ vương, ngày hôm qua vương thúc đã mang Len đi rồi.”

“Mau, đón Len, về vương cung, nó là, vương tử phi của con, ở nhà của Reber, không thích hợp.”

Coley rũ mi nói “Nhưng mà phụ vương, cho dù ta có đi đón, thì khẳng định vương thúc cũng sẽ không thả người, trước đó thúc ấy còn nói muốn kết hôn với người Len.”

Quốc vương híp mắt suy nghĩ, nhìn bộ dáng thân mật của Reber và Len kia, hai người rất có thể đã phát sinh quan hệ, nhưng hắn dùng tính mạng của mình để đổi lấy người cá thuần huyết cho con trai, nếu cứ vô cớ bị Reber chiếm lợi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Cho dù bọn họ đã xảy ra quan hệ thì hắn cũng phải giúp Coley đoạt lại Len.

“Con kêu, hai người bọn họ, tới gặp ta.” Quốc vương nói.

Min: mọi người đoán xem Reber sẽ dùng lí do gì để ngăn Coley cưới Cảnh Dương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.