Dịch giả: Đường Huyền Trang
Nạp Lan Ảnh thấy rất hổ thẹn, làm đầu lĩnh tổ chức tình báo của Nạp Lan gia, thế mà điều tra như nào cũng không ra được lai lịch của lão bản cái tiểu điếm tên Khởi Nguyên này.
Ngoại trừ lão bản này xuất sinh trong một gia đình võ giả bình dân, tư chất không cao. Nhưng chính vì vậy mới khiến người ta cảm thấy khó hiểu, một người như thế lại có thể đánh Nạp Lan Cức trọng thương?
Loại kết quả điều tra như vậy, quả thật là khiến người ta khó có thể tin.
Bởi vậy hắn dự định tự mình đi gặp tên chủ quán bình dân này.
Hắn vừa đi đến trước cửa tiệm, liền phát hiện một hắc ảnh lặng lẽ chui vào tiệm.
- Hử?
Hắn thấy bóng đen này có chút quen thuộc, vội vào đi theo, lúc vào mới phát hiện.
- Đây không phải là Lam Yên sao?
- Chủ quán!
Lam Yên lấy ra 6 viên Linh Tinh.
- Cho ta 2 chai Sprite!
- Sprite?
Nạp Lan Ảnh nghi hoặc.
- Theo điều tra, thì đây là đồ uống đặc biệt của tiệm này, chẳng qua đồ uống bình dân thì có gì ngon? Không phải là cái... Ám hiệu..?
- Mỗi ngày mỗi người một chai.
Ngay sau đó liền thấy Phương Khải trả lời.
- Quả nhiên là ám hiệu!
Nạp Lan Ảnh nhắm mắt lại, một chai đồ uống giá 3 Linh Tinh mà không bán, cũng chỉ có thể giải thích đấy là ám hiệu.
- Xem ra trong tiệm này còn bí mật mà ta không biết.
Nhưng sau một khắc, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Lam Yên ngồi một bên, thưởng thức Sprite, biểu lộ vô cùng hạnh phúc.
Dường như Lam Yên thưởng thức dư vị một lúc lâu, lúc này mới năn nỉ nói:
- Chủ quán... Ngươi thấy đấy, tiểu thư cũng bị thương, chẳng lẽ không thể dàn xếp bán cho nàng một chai sao?
Phương Khải liếc nàng một cái:
- Không được, quy định chính là quy định!
- Hẹp hòi!
Lam Yên trừng mắt khinh bỉ Phương Khải một cái.
Nạp Lan Ảnh mở trừng mắt mà nhìn Lam Yên, rõ ràng nét mặt của nàng không giống giả mạo.
Nhưng vấn đề là:
Đồ uống của quán nhỏ bên đường có ngon như vậy?
Chủ quán nào lại điêu như thế?
Người Nạp Lan gia thế mà... Cũng có thời điểm cầu người khác?
Mà gia hỏa này lại không đáp ứng?
Diễn kịch không phải diễn như thế a!
Hắn cảm nhận được trí thông minh của mình gặp phải đả kích nghiêm trọng!
- Đúng rồi!
Đúng lúc này, hắn nghe thấy Lam Yên mở miệng hỏi:
- Nạp Lan tiểu thư bảo ta hỏi, hôm qua ngươi bảo có cao thủ có thể đánh cho Nap Lan Cức không rơi xuống được, chẳng lẽ có cao thủ nào tinh thông súng pháo này hơn cả chủ quán ngươi?
Nghe đến đó, thân thể Nạp Lan Ảnh chấn động, giả bộ như đang ngồi một bên nghỉ ngơi, nhưng tai cực kì cẩn thận lắng nghe!
Súng pháo? Cao thủ? Những cái này đều chứng mình tiếp theo sẽ có tin tình báo hữu dụng!
Mà đúng lúc này, bên cạnh Nạp Lan Ảnh, không biết từ lúc nào, có thêm một người mặc trang phục màu đen, cả khuôn mặt đều được áo choàng che lại.
Người mặc áo đen này ngồi cạnh Nạp Lan Ảnh, dường như cũng đang tập trung tinh thần lắng nghe câu chuyện.
Hai người nhìn nhau một chút, dường như đã nhận ra thân phận của đối phương, nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy Phương Khải mở miệng nói:
- Còn có cao thủ nào tinh thông súng pháo hơn so với ta...?
Phương Khải sờ cằm.
- Cái này dường như cũng không ít.
- Chẳng lẽ bọn hắn đềi biết kỹ xảo súng ống hôm qua chủ quan ngươi sử dụng?
Lam Yên trừng mắt nhìn Phương Khải, lộ ra vẻ khó tin, chẳng lẽ loại kỹ xảo này rất dễ luyện tập? Vậy chẳng phải sau này tùy tiện một tên Võ sư học được kỹ xảo này, có súng ống trong tay, đều có thể đối phó được Võ Tông?
Nạp Lan Ảnh cũng với người áo đen bên cạnh tập trung lắng nghe: “ Lại có một loại chiến kỹ phối hợp với loại vũ khí đặc biết này, có thể để Võ Sư vượt một cái cấp độ lớn đối phó với Võ Tông?!”
- Ngươi nói áp súng sao?
Phương Khải nói.
- Loại kỹ xảo này cũng không có nhiều người biết...
Phương Khải bắt đầu nói cho Lam Yên về áp súng.
Một giờ sau...
-------
- Hóa ra loại kỹ xảo súng pháo kia gọi là áp súng sao?
Tại một tòa biệt viện cực kỳ lịch sự trang nhã, vượt qua bức tường mái đỏ, là một con đường nhỏ lát bằng đá vụn đi vào trong nội viện, hai bên đường trồng rất nhiều thảm cỏ xanh đều đặn, bên trong đó còn trồng rất nhiều cây lê.
Lá cây lê vô cùng xanh tốt, rõ ràng chủ nhân nơi này chăm sóc rất cẩn thận.
Lại vào đến bên trong, âm thanh được truyền ra từ một căn phòng ở phía bắc.
Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết có chút tái nhợt, bưng một chén thuốc trong tay, từ từ uống, hôm qua nàng bị thương không nhẹ, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Bởi vậy nàng chỉ có thể ở trong phòng, không đi ra ngoài, đối với tin tức ở bên ngoài, cũng chỉ có thể dựa vào Lam Yên kể lại:
- Chủ quán nói, hắn cũng không thể thi triển hoàn toàn bộ kỹ xảo này, mà uy lực chân chính của nó, có thể thông qua lực trùng kích của súng pháo, đem mục tiêu trên trời áp đến bất kỳ địa phương nào, cho nên mới được gọi là áp súng.
- Trên thế giới này còn có người am hiểu súng ống hơn chủ quán sao?
Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhấp một chén thuốc, dường như vì rất đắng lên nhướng mày.
- Loại vũ khí này không phải chỉ trong Resident Evil mới có sao?
- Hắn nói có a.
Lam Yên ngồi trên giường của Nạp Lan Minh Tuyết, hai tay chống vào má nói.
- Tỉ như một người gọi là đại thần Diệp Tu, hắn nói bộ đấu pháp này chính là do người đó phát mình...
- Đại thần Diệp Tu? Đại sư dùng súng pháo?
- Không chủ quán nói đại thần kia đao, thương, kiếm, trượng, các loại võ nghệ đều tinh thông, được vinh danh là Đấu Thần, còn tự chế ra một thanh Thần khí Thiên Cơ Tán.
Bên trong đôi mắt của Lam Yên dường như mang theo một loại sùng bái.
- Thật sự trên thế giới này, lại có người có tạo nghệ về súng pháo sâu như vậy? Mà lại còn đao, thương, kiếm, trượng các loại võ nghệ đều tinh thông, Đấu Thần? Phong hào vi Thần?
Nạp Lan Minh Tuyết ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
- Rõ ràng là chính hắn bịa đặt, uổng cho ngươi cũng tin tưởng! Chí ít bên trong Đại Tấn quốc, từ xưa đến nay, chưa từng xuất hiện vũ khí kì lạ này.
- Vậy sao?
Lam Yên nửa tin nửa ngờ.
- Thế nhưng chủ quán kể cho ta một đoạn cố sự về đại thần này, chung quy là không phải bịa đặt chứ...
- Có phải hay không thì kể lại cho ta nghe là biết.
Nạp Lan Minh Tuyết uống vào chén thuốc.
- Ngươi nói đi.
- Um!
Lam Yên nhìn lên trần nhà, nhớ lại câu chuyện Phương Khải kể cho nàng, bắt chước theo giọng điệu của Phương Khải mà bắt đầu.
- Bằng hữu, ngươi nghe nói đến Vinh Diệu chưa...
-----------------
Cùng lúc đó, trong đại điện ở Nạp Lan gia.
- Gia chủ.
Nạp Lan Ảnh cung kính quỳ một chân trên đất.
- Gia chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, đấy là một tiệm trò chơi tên là Khởi Nguyên, bên trong có Resident Evil, cùng Dialo 2. Mỗi ngày tiểu thư đều đến tiệm này chơi trò chơi.
- Mặt khác, thuộc hạ còn điều tra được, lão bản tiểu điếm này sử dụng vũ khí gọi là súng bắn tên lửa, vô cùng đặc biệt, uy lực lớn, mà đánh trọng thương Nạp Lan Cức là do sử dụng một loại kỹ xảo tên là “Áp súng“.
Nạp Lan Ảnh cẩn thận nói:
- Nghe nói là được một người gọi là đại thần Diệp Tu sáng tạo, siêu kỹ xảo chuyên thuộc về loại vũ khí này.
WTF?!
- Ừm----!?
Nạp Lan Hồng Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở choàng mắt, cảm giác đầu óc mình rỉ sét không chuyển động nổi.
Cái này đều là cái quái gì?! Chẳng lẽ mấy năm nay mình ẩn cư không ra ngoài, bên ngoài lại có nhiều cái mới như vậy?!
- Mặt khác, chủ quán còn tiết lộ một chút tin tức liên quan đến đại thần tên là Diệp Tu này, nhưng thuộc hạ tạm thời chưa điều tra được thật giả.
- Tin tức gì?
Khuôn mặt Nạp Lan Hồng Vũ có chút động, “Súng bắn tên lửa”, “Áp súng”, mấy danh từ này đều chưa từng nghe thấy, thực sự khiến người ta khó có thể tin được là thật, nhưng nếu như có câu chuyện chống đỡ...
- Chủ quán kia nói là như vậy: “Bằng hữu, ngươi nghe nói đến Vinh Diệu chưa...”
Nạp Lan Ảnh bắt đầu nói về Toàn Chức Cao Thủ mà Phương Khải đã sửa đổi để kể cho Lam Yên.