Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Nếu không thì xem thử một chút đi.
Lâm Thiệu cũng đã đánh đến Hunter, chẳng qua Hunter mạnh có chút quá đáng, đối với những thiếu niên vừa mới đạt tới võ giả chính thức thì vẫn có chút khó khăn, đừng nói bọn hắn, ngay cả tuổi trẻ tài cao như Lương Thạch đã đạt đến Võ sư, dưới tình huống không sử dụng võ khí đối đầu với Hunter vẫn nhức đầu không thôi.
Rõ ràng chiến đấu với cường độ cao như vậy, khiến Lâm Thiệu có chút mệt mỏi:
- Vừa hay phiên bản phim không cần chơi, chỉ cần nhìn, coi như là nghỉ ngơi một chút.
- Thật muốn xem?
Mặc dù Tống Thanh Phong có chút do dự, nhưng vẫn bảo lưu đảng trung thành với trò chơi không chút dao động.
- Đây chỉ là một câu chuyện, có gì đáng xem.
- Đánh nhiều hơi mệt, thuận tiện nhìn một chút.
Mấy người Lâm Thiệu đã hết sức, dứt khoát dừng lại coi phim, để xem câu chuyện ở bản phim có cái gì khác biệt.
- Không phải đều là một câu chuyện hay sao?
Bọn Lương Thạch nghe xong, liên tục lắc đầu, mấy cái người này, đấy có phải bản trò chơi tiếp theo đâu? Cùng là một câu chuyện thì có gì hay mà xem?
Tốn 3 Linh Tinh, lại phí thêm một giờ ngồi máy, đối với những người như Lương Thạch là phí tổn quá cao, không đáng lãng phí.
Lời nói của Từ Tử Hinh mặc dù tạo lên lòng hiếu kỳ của không ít người, nhưng mỗi người một sở thích khác nhau, Từ Tử Hinh cảm thấy hay, cũng không thể nói tất cả cũng thấy hay.
Huống chỉ tất cả mọi người ở đây đều theo đảng trung thành trò chơi, vừa nghe thấy nhân vật chính bị thay đổi, tất cả đều không muốn xem nữa, bởi vậy phần lớn vẫn còn đang duy trì trạng thái quan sát.
Cứ như vậy, chỉ có Lâm Thiệu, Hứa Lạc, Thẩm Thanh Thanh là xem.
- Thiết bị nơi này thật là cao cấp!
- Nguyên lai T-virus được nghiên cứu ra ở chỗ này?
- Quả thật là không có chút nhân tính nào! Thế mà nhốt tất cả mọi người ở lại phòng thí nghiệm, mặc cho bọn hắn biến thành zombie?
Nhìn thấy những quá trình biến hóa thành zombie, mấy người càng xem càng chấn động, nếu như nói bản trò chơi Resident Evil 1 là một đề tài mới lạ kinh khủng, thì phiên bản phim Resident Evil 1 chính là một trận hạo kiếp kinh khủng mà khó có thể tưởng tượng ra được.
Ở trong trò chơi, bọn hắn nhìn thấy là một đội anh hùng cùng cái kết cục hoành tráng, nhưng trong phim, bọn hắn nhìn thấy chính là một trận tai họa khổng lồ.
Tất cả phỏng đoán đáng sợ về T-virus, vốn chỉ là lo lắng tồn tại trong lòng, bây giờ đều biến thành sự thật, trước đó vài phút mình còn tư tưởng, ý thức của con người, sau vài phút tất cả đều biến thành quái vật bất tử ăn thịt người! Điều này như một lực trùng kích to lớn, ở một vài phương diện thì khiến người ta cảm thấy rung động hơn cả trò chơi.
Chẳng qua, bọn hắn phát hiện con người ở thế giới này mặc dù không tu luyện võ khí, nhưng kinh nghiệm cận chiến đều vô cùng lão luyện.
Không chỉ có mình cùng địch thủ, mà thậm chỉ cả hoàn cảnh xung quanh đều rõ từng chút một, thắng bại có thể ở ngay một cái chi tiết bé nhỏ!
Bắn nhau cùng đánh nhau làm người ta hoa cả mắt, kèm theo đó là bầu không khí lúc nào cũng khẩn trương khi đào vong, làm cho mấy người xem đến nhập thần, sợ bỏ lỡ bất kỳ một cái chi tiết nào!
Mãi đến khi tất cả mọi người đều biến thành zombie, mấy người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
- Thế nào?
Tống Thanh Phong thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, không nhịn được đành mở miệng hỏi:
- Ta đã nói là không có ý nghĩa mà?
- Quá rung động!
Lâm Thiệu vừa mở miệng là khiếp sợ nói:
- Nội dung trong trò chơi chỉ là một góc của băng sơn, ở trong phim, có cái thế giới rộng lớn hơn! Mà ta vừa mới tận mắt nhìn thấy những việc mà nhân vật chính trải qua.
- Thế giới gần như hủy diệt!
- Virus sinh hóa gây nguy hiểm cho cả thế giới?
- Lợi hại như vậy sao?
- Chúng ta có nên thử một chút hay không?
Lý Tịch cùng Lý Bình nhìn nhau.
-... Có hay như vậy không?
Tống Thanh Phong vẫn có chút không tin.
Đối với những con nhà giầu này mà nói, 3 Linh Tinh mặc dù không nhiều, nhưng cũng không phải ít, tốn 3 Linh Tinh mua một câu chuyện của Resident Evil là đã đủ thấy bọn họ yêu thích tác phẩm này như nào rồi.
Nhưng không phải ai cũng có tiền như vậy.
Những người không dư dả đó bao gồm cả Vương Thái bên trong, hắn vẫn ôm thái độ chần chờ.
Dù sao thì trò chơi còn có ích cho tu vi, mà phim, vẻn vẹn chỉ có nhìn mà thôi, mặc dù cũng có chút thèm, nhưng bây giờ còn không dám phung phí.
Vương Thái vô cùng buồn bực nói:
- Khải tử, sao cái phim này không giống trò chơi thế, chúng ta không xem qua màn hình được sao?
Phương Khải có chút bất đắc dĩ:
- Cái này ta cũng không có cách.
Dù sao cũng là do hệ thống làm ra.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh thốt lên một trận:
- Tử Hinh! Thế mà ngươi có thể dùng tiểu đao giết một con Hunter?
Thẩm Thanh Thanh tràn đầy rung động, không chỉ là dùng tiểu dao giết Hunter, mà là vừa gặp liền dùng tiểu dao đánh chết Hunter!
Mặc dù quá trình có chút khó khăn, nhưng đấy thôi cũng đủ làm cho người ta giật mình!
- Cái gì?
- Lại có người có thể dùng đao giết Hunter? Ngoại trừ chủ quán, còn có ai có thể không dùng võ khí mà lại giết được Hunter?
Một tiếng kinh hô này, lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người!
Bọn hắn nhìn thấy, mặc dù Jill có vẻ hơi chật vật một chút, nhưng ở trước người nàng, quả thật là có một đầu Hunter đã ngã xuống dưới chân, có thể nhìn thấy, trên thân Hunter, ngoại trừ vết đao, cũng không có vết thương nào khác!
- Thật sự là Từ Tử Hinh?
Làm người chơi già dặn kinh nghiệm, mấy người đối với nàng cũng có chút quen mắt.
- Làm sao nàng có thể nhanh như thế?
Tống Thanh Phong cảm thấy không cam lòng, phải biết rằng hắn tập luyện lâu như vậy mà vẫn thiếu một chút, coi như tu vi Từ Tử Hinh cao hơn hắn, nhưng ở trong đây là không thể sử dụng võ khí.
Phải biết rằng, hắn là người có tiến độ trò chơi nhanh chỉ sau Phương Khải.
Cũng bời vì kẹt ở chỗ Hunter này cho nên chậm trễ không ít thời gian, dẫn đến việc người khác dần dần đuổi kịp!
Nhưng hắn không lo lắng, bởi vì những người khác muốn quả cửa Hunter này sẽ phải dùng tiểu đao, nếu không khi gặp Bạo Quân kia sẽ thiếu đạn.
Nhưng bây giờ, lại có người có thể dùng đao giết Hunter, đảo mắt cái đã vượt qua hắn!
Chuyện này khiến hắn không thể nào chấp nhận được!
Thẩm Thanh Thanh sợ hãi nói:
- Ngươi làm thế nào?
- Giống như...
Từ Tử Hinh nhớ lại quá trình đối phó Hunter vừa rồi.
- Ta cảm giác sau khi xem xong toàn bộ phim, không ít kỹ xảo cách đấu của nữ chính Alice giống như là khắc sâu trong đầu ta... Đồng thời đối với việc khống chế thân thể cũng trở lên linh hoạt tỉ mỉ hơn không ít...
Tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến việc sau khi chơi Resident Evil có thể tăng lên thực lực.
Chẳng lẽ phim cũng có hiệu quả này?
- Chủ quán! Đây là ngươi ăn gian!
Nghĩ đến việc này, Tống Thanh Phong hét lớn:
- Vậy mà dùng thủ đoạn này dụ hoặc ta xem phim!
Phương Khải nhún vai:
- Ta không ép ngươi, tất cả tiền tiêu ở trong quán đều là tự nguyện.
-....
Tống Thanh Phong tối sầm mặt lại.
Hứa Lạc với Lâm Thiệu ngồi một bên cười ha ha:
- Ta nói Tống thiếu này, ngươi thử đi! Thật sự phiên bản phim xem rất hay!
- Tống thiếu!
Lý Tịch cười nói:
- Cùng xem thôi! Không hài lòng thì tìm mấy tên gia hỏa này gây phiền toái!
- Được được được!
Dưới sự giật dây của mọi người, Tống Thanh Phong buồn bực, cuổi cùng lấy ra 3 viên Linh Tinh.
- Ta nói trước, đây là vì tăng lên thực lực ta mới xem, chứ ta không có hứng thú gì với mấy thứ trong phim ảnh.
Nửa giờ sau...
- Trời đất! Sao mà nhiều zombie như vậy?
- Cách bắn súng này! Cô gái này quả thật là quá xuất sắc!
- Đây là thứ quỷ gì, làm sao có cảm giác nó còn lợi hại hơn cả Hunter?
- Viên đạn này... Quá trâu!
-...
Sau khi xem hết bộ phim, Lâm Thiệu cùng Hứa Lạc vội vàng hỏi.
- Tống thiếu, có cảm giác gì?
-... Ặc.
Tống Thanh Phong có chút xấu hổ, cực kỳ lúng túng nói.
- Giống như là cũng có chút ý tứ...
- Thật chỉ là có chút ý tứ thôi sao?
Mấy người Lâm Thiệu với Hứa Lạc cười hắc hắc không ngừng.
- Cút đi! Tai đi đánh Hunter đã!
Tống Thanh Phong càng xấu hổ hơn.
Cũng không lâu lắm, trong màn hình, chỉ thấy Tống Thanh Phong cầm trong tay một thanh dao găm, mặc dù toàn thân máu chảy đầm đìa, nhưng nằm dưới chân hắn là một đầu Hunter!
Hắn đã đợi giây phút này từ lâu!
Mặc dù còn không trôi chảy như Phương Khải, nhưng cuối cùng con quái vật cường đại này cũng ngã xuống dưới chân hắn!
Không thể không nói, đây là một bước đi rất lớn!
Đồng thời tình trạng của hắn so với Từ Tử Hinh thì còn tốt hơn.
- Ta thành công rồi!
Tống Thanh Phong thở dài một hơi.
- Nhìn các nhân vật chính chiến đấu thật sự thu hoạch được rất nhiều.
Tống Thanh Phong tặc lưỡi nói.
- Hiện tại ta cảm thấy mình làm tốt hơn trước rất nhiều...
- Trâu như vậy?
Lương Thạch thấy hết người này đến người khác có thể dùng dao giết Hunter, khiến hắn ngồi cũng không yên.
- Chủ quán! Cho ta một phần Resident Evil 1 phiên bản phim!
Lương Thạch khóc không ra nước mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tích góp mấy năm này không bao lâu sẽ bị hắn tiêu hết!
- Còn ta nữa!
Rốt cuộc Vương Thái cũng không ngồi yên, cắn răng nói.
- Để ta trước!
Vốn không ít người chơi thuộc đảng trung thành với trò chơi, bây giờ cũng bắt đầu ngồi không yên.
- Ông trời của ta ơi, cái phiên bản phim này, chất lượng không thua gì bản trò chơi a!
- Còn có rất nhiều cảnh giới thiệu! Cuối cùng ta cũng hiểu Resident Evil có ý nghĩa gì!
- Cảnh tượng này! Đây thật sự chỉ là truyện tiểu thuyết sao? Làm sao tác giả lại có thể nghĩ ra?
- Mặc dù thay đổi nhân vật chính, nhưng cũng quá đặc sắc!
- Dù cho truyện tiểu thuyết lưu hành nhất hiện nay là Võ Tiên, ta đều cảm thấy buồn ngủ, nhưng mà cái này... Càng xem càng sôi nổi, quá kích thích! Phòng thì nghiệm này so với Arklay mà chúng ta đi thì nguy hiểm hơn nhiều.
- Không được, ta thấy say mê cô nương ngoại quốc anh tuấn này mất rồi! Đây đúng là một người hoạt bát!
Lúc này trong quán nét có không ít người, Phương Khải cảm thấy may mắn khi tăng thêm cái quy định xếp hàng, vì cái quy định chơi 6h cùng 12h đóng cửa đã đi sâu vào lòng người, cho nên đối với quy định mới mọi người đều rất tuân thủ.
Bởi vậy bầu không khí trong quán nét tuy có chút sôi động, có không ít người chưa lên máy đang mong chờ để được xem phim, nhưng vẫn không bị loạn.
Thời điểm này, trở thành thời điểm quán nét náo nhiệt nhất, mặc dù quán nét náo nhiệt như thế, nhưng những người đến sau lại vô cùng buồn bực.
Tịch Kỳ chính là cái người buồn bực đấy.
Tịch Kỳ nhìn quán nét toàn là người, mặt cứng đờ:
- Lại không có chỗ?