Dịch giả: Đường Huyền Trang
“Hải âu rên rỉ trước bão tố, chúng nó bay tán loạn trên mặt biển, như là muốn che dấu nỗi sợ hãi của mình đối với bão tố vào sâu trong biển cả. Từng đám mây đen như một ngọn lửa xanh thiêu đốt trên đại dương bao la. Biển cả đón nhận từng đợt sấm sét như kiếm quang, đem bọn nó dập tắt trong lòng mình. Những ánh sét này, như những đầu hỏa xà, uốn lượn trong biển lớn, nhoáng một cái liền biến mất.”
Có lẽ cảnh tượng nhìn thấy trước mắt chính là như vậy.
- Thời tiết xấu như vậy, đúng là không phải ngày lành để xuất hành...
Đứng ở rìa một tòa pháp chu cỡ trung là một thiếu niên vóc dáng không cao, ước chừng là 1m6, đưa đôi mắt híp nhìn về phía bên ngoài pháp chu. Ai nhìn vào cũng thấy được là hắn đang u buồn.
- Hôm qua vẫn trời quang mây tạnh cả vạn lý, hôm nay liền gặp thời tiết quỷ quái này...
Một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh xám, có dáng người cao hơn người bình thường, đứng ngay bên cạnh người thiếu niên kia, cả người lộ ra một vẻ rất bình thường.
- Hử?
Thiếu niên kia có chút kỳ quái:
- Phương tiên sinh, không phải hôm qua thời tiết cũng như vậy sao?
- Nói đến thì chủ thuyền đúng là tốt, giá rẻ như vậy mà có thể ngồi lên pháp chu như này...
Thiếu niên bắt đầu lẩm bẩm.
Phương tiên sinh này là người duy nhất mà hắn quen biết trên pháp chu, dù sao tất cả đều là người bình thường từ địa phương nhỏ chạy đến thành thì lớn, nơi mà tu sĩ hội tụ.
Đương nhiên, người bình thường mà có thể lên pháp chu, tất nhiên là vẫn phải có một chút tu vi, thí dụ như Trâu Mạc hắn, sau khi kiểm tra có thiên phú trở thành tu sĩ, được thúc thúc hắn bỏ hết tài sản tích góp vài năm để đưa lên pháp chu, tiến về nơi tu sĩ hội tụ là Thần Tinh Hải Vực để cầu học.
- Đúng rồi, nghe nói cái Thần Tinh Hải Vực kia tu sĩ nhiều như cẩu, không biết có phồn vinh như vậy thật không?
Phương Khải cũng nhức hết cả trứng, sau khi bắt đầu ngẫu nhiên truyền tống, kết quả là bị truyền tống đến một cái tiểu quốc mà tu sĩ hay võ giả chẳng có được mấy người.
- Xuỵt!
Nghe Phương Khải nói như vậy, Trâu Mạc tái hết cả mặt, mắt liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới mở miệng nói:
- Nói vậy mà bị những tu sĩ lão gia kia nghe được là chết người đấy!
- Ngoài ra...
Phương Khải cũng không thèm để ý đến lời hắn nói, chỉ chỉ về đằng trước:
- Tòa thành kia gọi là gì, không phỉa ở hướng chính đông sao? Có phải hướng hơi bị chênh lệch một chút?
- Có sao?
Trâu Mạc nhìn về phía trước, gãi đầu, không biết nói gì cho phải:
- Phương tiên sinh, ngươi lại không biết đường...
- Nói cũng đúng.
Phương Khải đi vào trong khoang thuyền:
- Vậy ta đi nghỉ trước.
- Hừ!
Đúng lúc này, một đại hán mặc áo ngắn từ trong khoang thuyền đi tới, nhìn thấy Phương Khải nhìn lại, liền mang theo cái mặt sẹo trừng mắt nhìn tới:
- Nhìn cái gì! Tin lão tử móc mắt ngươi ra hay không!
Phương Khải nhíu mày, hình như gia hỏa này ở sát vách phòng mình?
-----------------------
Vô Vi Đạo Minh, Luyện Khí Thất.
- Chư vị lại đây xem.
Quân Dương Tử cầm trong tay một cái đầu sói màu trắng, giải thích với mọi người về thành quả nghiên cứu:
- Năng lực tụ khí, không biết khi mọi người nhìn thấy loại vật này thì nghĩ tới cái gì, còn lão phu thì nghĩ tới cái mà mọi người đều nghe nói qua: Ngọc phù.
- Phù triện phổ thông, sau khi chế tạo có thể thi triển một đạo pháp thuật, phù triện sẽ tự hủy.
Quân Dương Tử nói:
- Nhưng ngọc phù thì lại khác, ngọc phù có thể chứa nhiều pháp thuật, như vậy cách thức chứa đựng này liệu có thể vận dụng cho trang bị hay không...
Quân Dương Tử chỉ vào đầu sói trong tay:
- Đây chính là bao hàm kỹ thuật tiên tiến hơn so với chúng ta, sau khi nghiên cứu triệt để thứ này, có lẽ về sau phù triện của chúng ta có thể không cần những tài nguyên hạn chế như ngọc, da. Có thể trực tiếp tăng cường vào vũ khí, pháp bảo, vô luận là thi triển hay mang theo đều vô cùng tiện lợi, lại khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Bây giờ khắc dấu không được tốt chính là phụ ma.
Quân Dương Tử nói.
- Như cái mũ đầu sói này, gia tăng một cấp nguyên tố tên là “Tự Nhiên”, nhưng về mặt khắc dấu... Có không ít vật liệu mà Vô Vi Đạo Minh chúng ta không có.
- Nếu như có thể tìm được nguyên liệu thay thế, lão phu có lòng tin đem nó phục chế lại, còn nếu như muốn một suy ra ba, rồi dựa vào đó để đem pháp thuật của các tông môn tổng kết thành phù văn phụ tố thì chỉ sợ chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài.
- Quân Dương Tử lão huynh!
Đoán Bất Di của Lưu Vân Đạo Cung nói:
- Đã đủ rồi! Theo ta thấy, vấn đề cần giải quyết bây giờ chính là phụ ma vào những pháp khí kia, tiền tố thì tạm thời không nói, hậu tố phụ ma sẽ khiến cho mỗi kiện pháp khí đều mạnh lên! Đây mới là mấu chốt!
------------------
Phương Khải nằm trên giường, nhìn ngọc đưa tin không chút động đậy, ở chỗ này, dường như ngay cả ngọc đưa tin cũng không dùng được.
- Rốt cuộc là đã đem ta truyền tống đến nơi nào rồi?
Phương Khải nhàm chán nhìn bầu trời đang dần ảm đảm qua cửa sổ làm bằng lưu ly, trên đó xuất hiện một vài ngôi sao, bỗng nhiên có một màn sương như dải lụa trắng thổi bay ngang qua cửa sổ.
- Sương lên?
Phương Khải đang ngồi xếp bằng trên giường liền đứng dậy.
- Đây không phải là pháp chu đi Hắc Giao thành! Ta muốn xuống!
Bỗng Phương Khải nghe thấy một tiếng la hét ở sát vách, ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng va đạp kịch liệt.
- Cái quỷ gì vậy...?
Phương Khải xuống giường, còn chưa đi ra ngoài liền nhìn thấy một vũng máu chảy qua khe cửa.
Mở cửa, chỉ thấy đại hán mặc áo ngắn bị kéo ra ngoài. Tên tu sĩ đang kéo kia nhìn thấy Phương Khải liền nói:
- Không muốn giống như hắn thì đi vào phòng.
Bầu không khí có chút quỷ dị khó hiểu.
Phương Khải:
-...
- Làm sao?
Thấy Phương Khải không động đậy, hai tên tu sĩ quay đầu lại nhìn.
-...
Phương Khải mở miệng nói:
- Không phải, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc pháp chu này đi đâu?
- Bán Biên thành.
Tên tu sĩ hơi mất kiên nhẫn đáp lại một câu.
- Cái gì thành?
Phương Khải cũng không để ý nó là cái gì thành, lại hỏi một câu:
- Nơi đó nhiều người không? Nhân khẩu dày đặc không? Độ tiêu pha thế nào?
Tu sĩ mặt trắng:
-...!!??