Dịch: Đường Huyền Trang
- Đám người kia đi đâu rồi?
Khi mấy người Úc Trì đuổi theo thì đã mất đi bóng dáng của đám người Phương Khải.
Tất nhiên là bọn hắn không biết, mật đạo đi đến Thi Vương điện là thông qua việc đánh pháp sư cương thi ra.
- Tìm xem!
Cơ Võ cảm thấy, mấy người vừa rồi dẫn đến nhiều quái vật kinh khủng tới như vậy, khẳng định là có ý đồ nên vội vàng phái người tìm tòi.
---------------
- Có một con sắp làm phản rồi!
Trong Thi Vương điện, Hề Duyệt kinh hô một tiếng.
- Để nó quay về, tiếp tục dụ hoặc.
Phương Khải bình tĩnh nói.
Sau di Dụ Hoặc Chi Quang thành công, chủ nhân cùng đầy tớ sẽ thành lập liên hệ, thông qua tinh thần để điều khiển, mà đồng thời cũng có thể cảm nhận cảm xúc, từ đó phán đoán đầy tớ sắp làm phản.
Trong Thi Vương điện là một vùng không gian đen nhánh, theo bó đuốc chiếu sáng, tất cả phía trước đều là Thi Vương.
Thậm chí có mấy con đã phát hiện ra tình trạng bên này, vội vàng chạy tới!
Trang bị của Phương Khải lúc này đã khác lần đầu tiên gặp Thi Vương, lại thêm Thần Thánh Chiến Giáp Thuật, có thể quần nhau với một con, mà Hổ Vệ một mình có thể áp chế hai ba con Thi Vương, Ưng Vệ đánh hai con cũng không thành vấn đề, những con Khô Lâu, Giòi ác ma có thể đối phó thêm mấy con nữa, tình hình bây giờ hoàn toàn có thể ứng phó được.
- Bạo cái gì rồi?! Bạo cái gì rồi?!
Ước chừng một giờ qua đi, trong Thi Vương điện chỉ còn lại tử thi đầy đất.
Chỉ là nơi này không bạo lớn như lúc trước, đánh đến tận mấy con cuối cùng mới xuất hiện bạo lớn! Địa Ngục Lôi Quang, Ma Pháp Thuẫn, Bán Nguyệt Loan Đao, Quần Thể Ân Thân Thuật, Thuấn Tức Di Động,...
Phương Khải nhìn từng bản sách kỹ năng, vẫn không thấy tăm hơi sách kỹ năng cấp 35 đâu.
- Ta...
Phương Khải che trấn, đem sách kỹ năng chia cho mọi người:
- Cấm lấy đi! Không có thứ gì tốt!
Ngay sau đó hắn nhìn đám trang bị rơi ra, bỗng nhiên vui mừng.
Khôi Giáp Nặng, phòng ngự 4-7, công kích 0-5.
- Trời đất! Thêm 5 điểm công kích!
- Làm sao lại cao như thế.
Mấy muội tử vội vàng đến xem, quả nhiên là thêm 5 điểm!
Ngoài ra còn có một cái dây chuyền đạo thuật 0-5, hai bộ ma pháp trường bào, một bộ linh hồn chiến y, còn có một vài món cực phẩm khác.
Sau khi hoàn tất việc chia của, Phương Khải mang theo mọi người luyện cấp, rất nhanh liền đến giờ xuống máy/
- Hoàn toàn không muốn về nhà...
Nhìn Phương Khải, Khương Tiểu Nguyệt còn đang giết quái, mấy muội tử Nguyễn Ngưng có chút lưu luyến.
- Dụ Hoặc Chi Quang của ta dụ nhiều quái như vậy, còn chưa đã nghiện liền không cho chơi.
Sắc mặt Hề Duyệt lạnh lùng, rõ ràng là còn chưa thỏa mãn.
- Đúng rồi, Hề Duyệt tỷ.
Tô Chỉ đứng bên cạnh hỏi:
- Dụ Hoặc Chi Quang của ngươi lợi hại như vậy, bây giờ ngươi có thể sử dụng được hay không? Nếu có thể dùng được mà nói, chỗ này không giống như trong trò chơi mỗi ngày cần phải online, chẳng phải quái vật dụ hoặc được sẽ là...
- Đúng a!
Đôi mắt Hề Duyệt tỏa sáng:
- Ta có thể thử một chút, hình như không khó! Nhưng sử dụng với người nào đây... Chỗ này lại không có quái vật.
Hề Duyệt quét mắt một vòng.
Bỗng nhiên Trâu Mạc cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong nháy mắt liền chui xuống quầy, vừa lúc ánh mắt Hề Duyệt quét tới, không thấy người đâu.
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, quét một vòng rồi trở lại, rơi trên người Phương Khải.
- Đầu óc đừng có mà lộn xộn.
Phương Khải tối sầm mặt.
- Phương lão ma, đừng chọc! Đừng chọc!
Nguyễn Ngưng vội vàng khuyên nhủ:
- Chúng ta vẫn lên đi tìm yêu thú thôi!
Ba muội tử khác nghe thấy ba chữ “Phương lão ma” liền chấn động toàn thân, nhớ tới thủ đoạn của “Lão ma” này, tranh thủ thời gian chuồn vội:
- Hội trưởng, nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi trước nha!
- Các nói ai... Ai là Phương lão ma?
Phương Khải lập tức gỡ mũ giả lập xuống.
- Chạy mau!
- Hội trưởng, ngày mai gặp!
Sắc mặt mấy muội tử đại biến, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
- Cũng thật là...!
Phương Khải phiền muộn.
---------------------
Lại nói về trò chơi Truyền Kỳ này, có người yêu thích tự nhiên là cũng có người không.
Ví dụ như là Tố Thiên Cơ, sau khi chơi cùng đám trưởng lão với mấy tên đệ tử một thời gian, cảm giác ham muốn bắt đầu giảm xuống.
Đây cũng là một phần nàng không phải loại người thích suốt ngày đánh đánh giết giết, một phần khác thì bất kỳ thứ gì, cho dù là nó tốt, thì không phải ai cũng thích, huống chi trong tiệm Phương Khải có rất nhiều lựa chọn để chơi.
Lúc này, nàng ngán ngẩm nhìn trò chơi, Diablo thì người ta đều đánh tới ác mộng, nàng không muốn lạc hậu hơn người khác cho nên không chơi trò chơi này, Counter Strike thì buổi sáng đã chơi một lúc, xem phim thì phải đợi ngày mai, rõ ràng là có chút nhàm chán.
Còn thông tin chim cánh cụt thì nghe nói người bên Thần Tinh Hải Vực kia toàn là kiểu cùng hung cực ác, nàng không muốn thêm hảo hữu, những thành thì khác thì chỉ có một mình Phương lão bản, còn lại tất cả đều là tông môn nhà mình.
Sau khi gọi một hộp lạt điều, Tố Thiên Cơ bỗng nhiên như cá ướp muối.
- Sư phụ! Người không đi luyện cấp sao?
Phong Hoa ngồi bên cạnh tràn đầy sức sống, hiện tại còn đang đuổi theo sau mông một con Ngô Công điên cuồng nện Hỏa Cầu Thuật.
Tố Thiên Cơ biểu thị: Vi sư già, tâm can bất động a!
Cá uớp muối nằm sấp trên bàn một lúc, sau đó tiện tay kích loạn trên cổng thông tin chim cánh cụt mấy lần. Chợt phát hiện ra một vật kì quái.
- Không gian của ta?
Tố Thiên Cơ nhìn màn hình:
- Thứ này là để làm gì?
Nàng nhìn vào trong mồn hình, phát hiện cái “Không gian của ta” này có thể lựa còn điểm ra đời, phòng ốc, vườn rau...
- Thật kỳ quái...
Tố Thiên Cơ không hiểu chuyện gì, chọn vườn rau làm gì? Một đại tu sĩ như ta chẳng lẽ lại còn giống như phàm nhân đi trồng đồ ăn?
Đương nhiên, lúc này nàng chưa từng nghĩ đến chuyện về sau không chỉ là trồng rau, nàng còn muốn đi ăn trộm!
Nàng lập tức mở thông tin chim cánh cụt, đã không hiểu thì hỏi Phương lão bản a!
Nhìn xem đây là thứ gì mới!
Lúc này Phương Khải còn đang chơi Truyền Kỳ, đột nhiên nhìn thấy thông tin chim cánh cụt hơi nhúc nhích một chút:
- Ai tìm ta?
Phương Khải mở thông tin chim cánh cụt ra xem:
- Tố Thiên Cơ? Tìm ta làm gì?
Sau khi Phương Khải nhìn thấy nội dung trò chuyện, ngây cả người:
- Không gian của ta?
- Hình như là có thứ này...?
Phương Khải gãi đầu, trước đó đúng là hệ thống ban thưởng một thứ như này, nhưng hắn lại để tâm vào Truyền Kỳ nên không quá chú ý.
Chẳng qua bây giờ Phương Khải đang chơi Truyền Kỳ, không kiên nhẫn nói:
- Bản lão bản làm sao mà biết (khinh bỉ)?
Tố Thiên Cơ:
- Không phải ngươi là lão bản sao? (nổi giận)(dao phay)
- Hình như cũng có chút đạo lý?(mặt cười)
Phương Khải gãi đầu một cái, hay lão bản mình thử trước một chút xem sao?