Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 265: Chương 265: Dựa vào bản lãnh để trộm rau




Dịch: Đường Huyền Trang

- Có nghe nói không? “Không gian của ta” bên trong thông tin chim cánh cụt có thể trồng rau! Các loại linh thực có thể tăng tu vi, mà chỉ cần thu hoạch một loại là được!

Mấy người chơi Truyền Kỳ vừa đánh quái vừa trò chuyện.

- Có thần kỳ như vậy không?

- Hay là thử xem? Dù sao cũng miễn phí! Trồng xong tranh thủ thời gian quay lại là được.

- Được được, thử một chút đi!

-----------------

Cho dù bị hệ thống bóc lột thì trước đó Phương lão bản cũng kiếm được không ít Linh Tinh, chẳng qua đến Bán Biên Thành mua cửa hàng đã tốn mất hơn nửa, thiếu chút nữa là trở thành người nghèo rớt mồng tơi. Cũng may những ngày gần đây, dường như là ngày nào cũng hết chỗ, khiến cho tiểu kim khố của Phương lão bản là từ từ dư dả.

Vừa mới cơm nước xong, Phương Khải ngồi xỉa răng, chân bắt chéo, đã kiếm được một chút tiền, nội tâm cũng bắt đầu bành trướng:

- Hay là ra ngoài dạo chơi một chút....? Mua mấy vật phẩm xa xỉ...? Sắc trời hôm nay có chút muộn, ngày mai còn phải xem phim....

- Đậu xanh!

Phương lão bản sốt ruột:

- Hay là để mấy ngày sau rồi tính...

Nghĩ vậy, Phương Khải lại tiếp tục mở trò chơi, sau đó mở thông tin chim cánh cụt, thêm những người đã mở “Không gian của ta” thành hảo hữu.

- Có người kết bạn với ta?

Tiết Đạo Luật cũng là được Tố Thiên Cơ giới thiệu cho cái “Không gian của ta” này, nghe nói không tốn thời gian, có thể ngồi mát ăn bát vàng, bởi vậy bây giờ cũng bắt đầu trồng trọt. Thấy có người thêm hảo hữu, vốn còn không vui, nhìn lại thì thấy “Phương đại lão bản“.

Ai! Cái này thì được! Vội vàng ấn đồng ý!

Phúc lão vừa mới trồng xong một loạt rau, đang tổ đội với Nạp Lan Hồng Vũ đánh Diablo, bỗng nhiên chim cánh cụt vang lên, thấy có người thêm hảo hữu? Phương lão bản?

Vốn Phương Khải chỉ có hảo hữu với Nạp Lan Hồng Vũ, không có Phúc lão.

Phúc lão kinh ngạc, thêm ta làm gì?

- Sao vậy?

Nạp Lan Hồng Vũ nhận ra có dị thường liền hỏi.

- Không có gì, bỗng nhiên tiểu tử Phương Khải kia thêm ta hảo hữu.

Phúc lão mở miệng nói:

- Ấn cái đồng ý, lười để ý đến hắn.

Bên trong “Không gian của ta”, Đổng Thanh Ly cùng với Trương Uyển Ngọc đang xem cửa hàng.

- Ta dự định mua cái này!

Đổng Thanh Ly chỉ vào con búp bê pikachu:

- Con chuột vàng này thật đáng yêu! Mà lại không đắt!

Trương Uyển Ngọc nói:

- Phòng này đơn sơ quá, ta định góp ít tiền trang trí phòng một chút, về sau mời bằng hữu đến còn có chút phong thái.

- Đúng vậy!

- Hử?

Bỗng nhiên Trương Uyển Ngọc có chút kỳ quái.

- Sao vậy?

- Phương lão bản thêm bạn với ta!

Trương Uyển Ngọc nói:

- Có hảo hữu với ngươi là được, bỗng nhiên thêm ta làm gì?

- Có phải muốn vụng trộm tiếp cận Uyển Ngọc ngươi!

Đổng Thanh Ly như phát hiện ra đại lục mới.

- Nói nhảm!

Lúc này Bạch Lãng cũng đã bắt đầu chơi Truyền Kỳ, bỗng nhiên thông tin chim cánh cụt nhảy lên một cái tin tức.

- Phương lão bản? Thêm ta làm gì?

- Ta cũng có!

Chu Hồng Anh ở bên cạnh cũng kinh hô một tiếng.

- Ta cũng có!

Tu sĩ trung niên Chiêm Nghiêm cũng có chút kinh ngạc.

-------------------

Vốn Phương Khải chỉ có một hai chục hảo hữu, bây giờ thành gần trăm hảo hữu, mà theo thời gian trôi qua, con số còn đang tăng thêm.

- Nói! Ngươi thêm hảo hữu đồ đệ ta làm gì?

Tố Thiên Cơ tỏ vẻ vô cùng cảnh giác, lập tức gửi tin nhắn đến chất vấn, xem tên tiểu tử đáng chết này có phải động tà tâm gì hay không, hay là muốn đem hai đồ đệ ngoan của mình chạy mất! Mà một người thì cũng thôi, đằng này lại cả hai! Chuyện này có thể nhẫn sao?

Lúc này, Tố Thiên Cơ đang thử đàn bản Phong Nhập Tùng, Tố Thiên Cơ rất thích quyển cầm phổ này, mà lại cũng không đắt, trải qua một thời gian luyện tập, cũng coi như có thể đàn hoàn chỉnh. Vừa mới gọi hai đồ đệ đến nghe, liền thấy hai đồ đệ lộ ra, Phương lão bản đồng thời thêm hai người làm hảo hữu! Rốt cuộc là muốn làm gì?

Trên khoảng đất trống cạnh phòng nhỏ của Tố Thiên Cơ, ở bên cạnh nàng là một chiếc đàn cổ, bên trên bày một quyển cầm phổ, vừa đánh đàn, vừa đợi Phương Khải trả lời.

Loại nhạc khí như cổ cầm dù sao cũng không phải loại cầm điện tử, Tố Thiên Cơ vẫn tương đối quen thuộc, lúc này, tốt xấu gì thì cũng có thể đàn một đoạn. Tiếng đang leng keng, hòa cùng gió, thổi vào rừng, chính như là “Hoàng phong tàn phác thu thiên tác, hữu đương thì tiêm thủ hương ngưng“.

Hai tên đệ tử gõ nhịp, hòa vào, hình ảnh này như một bức tranh trong rừng tùng, sinh hoạt giống như thần tiên.

Đương nhiên, đấy là nếu như bọn họ không thấy được một màn tiếp theo...

Chỉ thấy một bóng người khiêng cái xẻng, lặng lẽ đi vào hàng rào, tìm một gốc củ cải lớn nhất, đào...

- Sư phụ... Kia là...!?

Đầu óc hai người Phong Hoa, Duyệt Tam như đứng máy.

Tố Thiên Cơ đang đàn đến nhập thần bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy trong viện có một bóng người móc ra một củ cải, ôm lấy liền chạy!

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Tố Thiên Cơ lập tức rống lên một tiếng như sư tử hà đông!

Đàn cũng ném sang một bên, lấy tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ta đuổi theo!

Nhưng đến khi nàng chạy đến biệt viện của mình, phát hiện đối phương đã chạy mất dạng.

- Phương Khải!

Tố Thiên Cơ nghiến răng kẽo kẹt, đôi mắt như phun lửa.

Dám trộm củ cải của ta?! Ta khổ sở trồng mấy giờ mà ngươi cứ như vậy trộm đi?!

- Sư phụ, sư phụ!

Phong Hoa Duyệt tâm nhìn thoáng qua:

- Rau của chúng ta cũng bị trộm!

- Cái gì?!

Lập tức nàng xù lông!

Lúc này, Phương lão bản trở về không gian của mình, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.

- Tố Thiên Cơ... Một cây củ cải, Phong Hoa một cây củ cải, Duyệt Tâm mười quả linh quýt... Trương Uyển Ngọc mười quả linh quýt...

Phương lão bản đã trộm rau của hơn mười người, sau khi thanh toán, đã kiếm được mấy ngàn kim tệ, phát tài!

- Mua cái gì bây giờ?!

Phương lão bản bắt đầu xem cửa hàng, nhìn thương phẩm rực rỡ muôn màu:

- Trước mua mấy hạt giống linh cốc, lại mua hai bộ quần áo... Âu phục Armani, cái này cũng không tệ! Mua một bộ! Áo bào pháp sư? Nhìn cũng được, mua một bộ.

- Lại mua con chó...

Phương Khải cho rằng, cho là cần phải nuôi, rất nhanh liền đến cột sủng vật.

Không gian có hai loại chó, một là loại chó phổ thông, có thể nuôi từ nhỏ đến lớn, còn một loại có thể thông qua thuần dưỡng để chông nhà, loại này thì hơi đắt.

Phương Khải nhìn xuống dưới:

- Chó vàng... Husky... Chó nông thôn..?

Phương Khải mua một con chó nông thôn, vừa mới mua xong, liền thấy một bóng người giận đùng đùng vọt vào.

- Phương Khải!

Mặt Tố Thiên Cơ đen tui, đi tới, đưa tay nói:

- Trả củ cải lại cho ta!

- Còn đòi trả lại?

Phương lão bản nghiêm chỉnh nói, tỏ ra vẻ “Ta trộm bằng bản sự, dựa vào đâu mà phải trả lại!

Trong nháy mắt, Tố Thiên Cơ liền bạo tẩu!

Thi triển tuyệt kỹ: Sư tử hà đông rống! Vương bát quyền! Vô địch Phong Hỏa Luân!

Phương lão bản ôm đầu chạy vào bên trong...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.