Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Cô nương, bên ngoài không nhất định là người tốt, chẳng lẽ ở trong này lại chính là người tốt?
Phương Khải nhìn cô nương mặc trang phục màu đỏ, giày đen, ăn mặc gọn gàng, mở miệng nói.
- Cô nương... Cô nhất định là người tốt rồi...
Trâu Mạc ngại ngùng nói.
- Người tốt gì?
Cô nương áo đỏ trừng Trâu Mạc một cái, hừ lạnh nói:
- Nghe cho kỹ! Người bản cô nương giết xếp đầy đồng, bạch cốt vứt đầy phòng, trước kia từng có người đắc tội bản cô nương, bản cô nương liền chém đầu hắn để làm cầu đá! Hai tên tiểu tử các ngươi, hừ hừ! Tốt nhất là khách khí với bản cô nương một chút!
- Cô... Cô...!
Trâu Mạc lập tức lùi lại sau mấy bước, sắc mắt trắng nhợt.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Phương Khải chắp tay nói.
- Vừa đúng tại hạ cũng có cái ngoại hiệu “Huyết thủ nhân đồ” Ninh...
(D/g: Chắc Phương lão bản nói đây là Ninh Nghị ở Chúa Tế).
- Ngại quá, lỡ miệng.
Phương Khải lúng túng sờ lên cai mũi, thiếu chút nữa thì mang cả họ tên của Ninh thư sinh nói ra.
-...
Gưởng mặt cô nương áo đỏ co quắp một trận.
Cô nương mặc áo đỏ này tên là Nguyễn Ngưng, hẳn là sau này sẽ là hàng xóm của Phương Khải trong một thời gian dài, nàng mở chính là một của hàng vật liệu luyện khí.
Theo lời nói, đại đa số người ở Bán Biên thành đều là sinh ra ở nơi này, tỷ như là Nguyễn Ngưng.
Đợi đến khi Mạc Thiên Hành phái người đem đồ đạc trong tiệm dọn đi, thì Phương Khải cũng với Trâu Mạc cũng tranh thủ dọn phòng.
Cửa hàng này có hai tầng, cộng thêm kho hàng mà Mạc lão đầu cất giữ pháp khí, diện tích có thể sắp xếp khoảng mấy trăm máy tính.
Ngày hôm sau Trâu Mạc đi ra khỏi phòng, dường như không dám tin vào mắt mình:
- Lão bản... Cái này...!?
- Hôm nay cửa hàng chúng ta sẽ khai trương ngày đầu tiên, đợi chút nữa ta sẽ viết quy định lên trên bảng đen, gắng làm tốt nhé.
Phương Khải nhìn tên thiếu niên hơi thấp này, vỗ vỗ vai hắn.
---------------
Lúc này ở trong tiệm cũ, mấy người Tố Thiên Cơ, Nạp Lan Hồng Vũ, Tống Thanh Phong, Khương Tiểu Nguyệt đều ngồi trên ghế salon, Nạp Lan Hồng Vũ vừa ăn mì tôm, vừa nói:
- Gần đây Phương tiểu tử có chuyện gì sao? Đi ra ngoài lâu như vậy rồi mà không có tin tức.
- Tiểu Nguyệt, đến chỗ tỷ tỷ ngồi này!
Lam Yên thích thú đem tiểu la lỵ ôm trong ngực cùng ăn mì tôm:
- Có phải lão bản nhà ngươi mất tích không? Sao lâu vậy rồi mà không có một chút tin tức?
Nói đến thì gần đây Khương Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, bời vì lúc trước là cuối tuần, bây giờ sắp đến thứ hai, có thể ăn một hộp mì tôm!
- Ta làm sao biết được!
Khương Tiểu Nguyệt quệt mồm, uống một ngụm nước mì tôm:
- Ngọc đưa tin cũng không liên lạc được, không ở bên trong phạm vi, ai biết hắn đi đâu.
- Mở chi nhánh thì mở chi nhánh, đến bây giờ trò chơi cũng không lên!
Tố Thiên Cơ phàn nàn:
- Counter-strike cũng không thấy người, tìm khắp cả các phòng.
- Diablo cũng không lên!
Nạp Lan Hồng Vũ nói:
- Nói cái gì mà phải thông qua Ác Mộng mới có thể tiến vào Địa Ngục, lão phu cũng đã đánh tới Ác Mộng.
---------------
Bán Biên thành.
Trâu Mạc trợn mắt há mồm nhìn quy định trên bảng đen mà Phương Khải viết.
- Thích thì chơi, không chơi thì lăn?
Ở thành thị khác nhau, từ ngữ sử dụng cũng khác nhau, tỷ như ở thành thì có trật tự như Cửu Hoa, từ ngữ sử dụng sẽ tương đối nhã nhặn. Còn ở chỗ này thì càng thêm đơn giản trực tiếp.
- Lão bản, viết thế này không sợ bị người phá tiệm à...?
Trâu Mạc không còn gì để nói, mặc dù cảm thấy Phương tiên sinh này dường như không phải người bình thường, nhưng cái này cũng...
- Có người phá tiệm thì ngươi liền hô.
- Hô cái gì?
- Hô có người đến gây chuyện a.
Phương Khải duỗi lưng một cái, nhìn dưới lầu rộng rãi sáng sủa chứa gần trăm cái máy tính, nói:
- Lão bản ta lên máy trước, nói đến đúng là lâu rồi chưa lên.
Tiếp đó Phương Khải chỉ vào chữ viết trên bảng đen, Truyền Kỳ, kích hoạt một tháng 38 Linh Tinh, một tuần 10 Linh Tinh, cùng với 2 Linh Tinh một giờ, nói:
- Nhỡ kỹ, một phân tiền cũng không thể thiếu, thích thì chơi, không chơi thì xéo, không cần nói nhảm với hắn.
-...
------------------
Thành Cửu Hoa.
- MK! Trong tiệm lại có cái mới!
Lâm Thiệu vừa lên máy, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một cái ô biểu tượng chim cánh cụt, hai mắt liền tỏa sáng:
- Thông tin chim cánh cụt! Là miễn phí!
- Miễn phí!
Không ít người mới ăn xong mì tôm, đang chuẩn bị lên máy đều bu lại.
Chỉ thấy Lâm Thiêu mở thông tin chim cánh cụt ra, trên màn hình dường như đang quét cái gì đó.
“Thành lập số liệu...”
“Đang đăng nhập...”
Ngay sau đó là hướng dẫn tân thủ, thông qua hướng dẫn, mọi người nhìn thấy:
- Cái thông tin chim cánh cụt này có thể tìm và tăng thêm hảo hữu ở thành thị khác?
- Những thành thị khác...?
Mọi người liếc nhìn nhau, lập tức lấy ngọc đưa tin ra:
- Chúng ta dùng ngọc đưa tin là được rồi, dùng thứ này làm gì?
- Thử một chút xem sao.
Lúc này, mấy người Tống Thanh Phong, Tố Thiên cơ đều vây quanh phía sau để xem.
Chỉ thấy Lâm Thiệu kích vào mục chọn thành thị, rất mau hiện ra:
Thành Cửu Hoa.
Thần Tinh Hải Vực.
Hai cái lựa chọn.
- Thần Tinh... Hải Vực?
Lâm Thiệu không hiểu, quay đầu về phía sau nhìn lại:
- Đây là nơi nào?
Tố Thiên Cơ cũng không hiểu gì:
- Danh tự này nghe thật kỳ quái.
Diệp Tùng Đào bày tỏ:
- Trong và ngoài Nam Hải cũng chưa từng nghe qua có cái nơi nào như thế, chắc là ở Bắc Hải? Đông Hải?
Nạp Lan Hồng Vũ bày tỏ:
- Lão phu cũng chưa từng nghe nói qua!
Lâm Thiệu vội vàng ấn vào Thần Tinh Hải Vực, lúc này chỉ có một người: Phương đại lão bản.
-...
Lâm Thiệu vội vàng dựa theo hướng dẫn, thêm hảo hữu.
Lúc này Phương Khải còn đang tìm hiểu xem cái thông tin chim cánh chụt này so với kiếp trước của mình có gì khác biệt, lập tức liền nghe được tiếng nhắc nhở thêm hảo hữu.
Phương Khải xem xét: Lâm Thiệu?
Thuận tay liền ấn đồng ý.
- MK! Có liên lạc!
Mọi người liền kinh hỉ.
Thông tin chim cánh cụt chia làm sử dụng bàn phím và dùng giọng nói nhân vật đưa chữ vào, cái sau thì phải đeo mũ giả lập lên mới sử dụng được.
Lúc này, Lâm Thiệu bắt đầu đọc:
- Ngươi... Đang... Ở... Đâu...
Rất nhanh, trên khung chát xuất hiện dòng chữ:
- Ngươi đang ở đâu.
- Thần Tinh Hải Vưc (mặt cười).
Phương Khải thuận tay tăng thêm cái icon.
- Thần Tinh Hải Vực?
- A? Cái mặt tròn này là cái gì?
- Nhìn ngu thật!
Khương Tiểu Nguyệt chỉ vào màn hình, không ngừng cười khanh khách.
- Hỏi hắn Thần Tinh Hải Vực là nơi nào!
Tố Thiên Cơ ở phái sau hô.
- Thần... Tinh... Hải... Vực... Là... Nơi... Nào...
Lâm Thiệu vừa đọc, vừa nhìn chữ trên màn hình xuất hiện.
- Ngươi không biết?
Phương Khải thuận miệng nói:
- Hẳn là Nạp Lan lão gia tử biết (mồ hôi lạnh).
- Làm sao lão bản lại phát ra cái biểu cảm mặt tròn này!
Khương Tiểu Nguyệt nói:
- Ngươi có thể phát hay không!
- Ta xem một chút...
Lâm Thiệu tìm tìm, rất mau tìm thấy cột icon.
- A! Nơi này có!
Nhìn thấy bên trong có icon mặt cười, Khương Tiểu Nguyệt vỗ tay kêu lên.
- Liền chọn cái này đi! Cái này ngu nhất!
Lâm Thiệu đổ mồ hôi lạnh. Sau đó phát tin tức cho Phương Khải:
- Bọn họ cũng không biết đó là nơi nào (mặt cười)(mặt cười)
- Sư phụ, sư phụ! Cái mặt tròn này nhìn chơi hay!
Phong Hoa với Duyệt Tâm đứng sau nhìn, thấy rất mới lạ.
- Đợi chút nữa chúng ta cũng chơi!
Đổng Thanh Ly nói,
- Rốt cuộc là ngươi chạy đến nơi nào? Ngay cả ngọc đưa tin cực phẩm của lão gia tử cũng không đủ phạm vi!
- Ta cũng không biết.
Phương Khải bày tỏ:
- Ta chỉ biết nơi này là Thần Tinh Hải Vực, Bán Biên thành, tu sĩ nhiều như chó, Nguyên Anh đi đầy đất.
- Nguyên Anh...?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
-... Viết nhầm, đánh sai chữ.