Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 71: Chương 71: Lão bản không ở đây, tập thể nghỉ chơi?




Dịch giả: Đường Huyền Trang

Đối với Phương Khải mà nói, nhận biết của hắn về thế giới này cũng chỉ qua hiểu biết của nguyên chủ thân thể cùng qua bàn luận của khách hàng bên trong quan nét.

Trên thực tế, sau khi trùng sinh mấy năm, ngoài trừ đi tham gia khảo hạch ở Lăng Vân học phủ cùng với võ quán tu luyện trong thành, thì dường như rất ít khi rời khỏi phạm vi con đường này.

Trước khi mở quán, bởi vì có cảm giác đây là một thế giới không có thực lực cùng với thiên phú là không có cách nào sinh tồn.

Sau khi mở quán, là bởi vì không có thời gian.

Lần trước ra ngoài một chuyến, kết quả ăn xong bữa cơm liền vội vàng trở về.

Cho nên nói, sáng sớm hôm nay, tâm tình của Phương Khải có thể nói là không tệ, đeo súng bắn tên lửa lên lưng, liền đi ra khỏi cửa.

Càng đi về dải đất trung tâm thành Cửa Hoa thì càng phồn hoa, con đường mà Phương Khải đến tên là Thiên Phủ, chính là khu trung tâm giao dịch nổi tiếng của thành Cửu Hoa.

Người mang vũ khí đi ra ngoài giống hắn không phải là ít, dù sao thế giới này cũng là thiên hạ của võ giả với tu sĩ.

- Đúng là nhiều người thật...

Khắp nơi có thể thấy được quý tộc quần áo hoa mỹ, tu sĩ tiên phong đạo cốt, trùng sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Phương Khải nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy.

Trên đường phố, cửa hàng mọc nhiều như nấm, mái nhà bằng lưu ly, mỗi nhà mỗi vẻ, đều cực kỳ lịch sự tao nhã, thậm chí Phương Khải còn có chút hoa mắt, dừng chân một lúc mới chọn một nhà để đi vào.

Kim Vũ Lâu.

- Tại sao lại không đặt là Kim Phong Tế Vũ Lâu?

Phương khải nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt này, liền đi vào.

Đây là một cửa hàng pháp khí, quy mô không nhỏ, mới vào cửa tiệm, có thể nhìn thấy rất nhiều loại pháp khí đang được bầy trong tủ, mỗi một loại pháp khí đều có giới thiệu kèm theo.

- A... Nhìn kìa! Nhìn kìa!

Ngay lúc Phương Khải đang bị một đống pháp khí làm cho hoa mắt, mấy tên khách hàng chỉ vào súng bắn tên lửa sau lưng Phương Khải, thấp giọng nói:

- Vũ khí này, có vẻ giống trong Resident Evil?

- Hình như là giống thật...

Một công tử mặc áo vàng nói:

- Mặc dù không biết là cái gì, nhưng chỉ có Resident Evil mới có vũ khí phong cách kiểu này...

- Cũng chơi sinh hóa sao?

- Hỏi một chút đi.

-...

Thật ra thính lực của Phương Khải không kém, cho dù đối phương nói rất nhỏ, những hắn vẫn có thể nghe được hết nội dung.

Phương Khải hơi co mặt lại.

- Cái này cũng bị nhận ra?

- Này! Huynh đài!

Tên công tử áo vàng kia tiến đến, chấp tay nói:

- Huynh đài cũng chơi Resident Evil?

Mặt Phương Khải lại tiếp tục co lai: “Chơi Resident Evil mà ngay cả ta là lão bản cũng không nhận ra?”

Cái này cũng khó trách, mấy ngày nay đều là Khương Tiểu Nguyệt ngồi ở quầy hàng, còn hắn đều chọn nơi hẻo lánh để chơi Diablo.

Công tử áo vàng vẫn cứ như là thân quen, vỗ vai Phương Khải nói:

- Bằng hữu, đánh đến đâu rồi? Muốn bản công tử dạy cho ngươi vài biện pháp không? Đảm bảo thuận lợi qua cửa!

Phương Khải nói:

- Không cần... Ta xem một chút pháp khí trước.

- Xem pháp khí à!

Công tử áo vàng vỗ ngực nói:

- Dễ nói dễ nói! Tiệm này chính là thúc ta mở, coi trọng thứ gì, ta báo cho thúc ta một tiếng!

Phương Khải thầm nghĩ: “Ta có thể nói thật ra bây giờ ta đang chơi Diablo không?”

-----------------------

Mà ngay lúc ấy, bên trong quán nét Phương Khải.

- Hử? Hôm nay lão bản đi đâu rồi?

Một đám người nhìn quanh quán nét, cuối cùng tập trung lại trước quầy.

- Tiểu cô nương, lão bản của ngươi đi đâu rồi?

- Các ngươi không chơi game sao? Tìm lão bản làm cái gì?

Khương Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Tùng Đào mang theo một nhóm thanh niên tài tuấn đầy khó hiểu.

- Bản tọa có một mối làm ăn tìm hắn để thương lượng.

Diệp Tùng Đào chỉ vào tầm mười tên thanh niên đệ tử cao ngạo nói:

- Thấy không? Đây đều là thiên tài của bản tông, bản tọa có chuyện quan trọng muốn thương lượng với lão bản.

Diệp Tùng Đào gõ mặt bàn:

- Lão bản của ngươi đi đâu? Bảo hắn tranh thủ thời gian trở về!

- Thương lượng cái gì? Không phải là chơi trò chơi sao?

Khương Tiểu Nguyệt khinh bỉ nói.

- Trả tiền xong, ngươi dạy bọn họ chơi không được sao?

Diệp Tùng Đào:

-...

- Không thể nào! Tại sao hôm nay bỗng nhiên lại đi ra ngoài?

An Hổ Uy phiền muộn.

- Bản tọa đã suy nghĩ mấy đêm về mấy bộ phương pháp tăng điểm, hôm nay định hỏi hắn xem bộ nào có ưu thế, làm sao lại không thấy hình bóng đâu?

-...

Khương Tiểu Nguyệt ngẩn ra, thế mà còn hỏi cả cái này?

- Tiểu tử này đi đâu?

Nạp Lan Hồng Vũ vỗ bàn.

- Lão phu còn đang định nhìn cách chơi Thánh Kỵ của hắn, làm sao hôm nay lại không chơi?

- Còn không phải thế! Chúng ta cũng chỉ đến xem lão bản chơi!

Lâm, Lạc hai tên chơi Thánh Kỵ hôm qua nhìn thấy thao tác của Phương Khải quả thật là vô cùng kinh diễm, nhưng mà hôm qua Phương Khải chơi có một lúc, mấy người xem còn chưa đã nghiền.

Nào biết được hôm nay tranh thủ thời gian trước khi lên lớp, chạy đến đây xem, vậy mà Phương Khải đi ra ngoài?

Mấy người bất mãn, phàn nàn nói:

- Sáng sớm hôm nay chạy đến đây để xem lão bản chơi Thánh Kỵ, làm sao lại không thấy người đâu? Chút nữa chúng ta phải đi lên lớp rồi!

Đối với bọn hắn mà nói, mỗi ngày xem Phương Khải chơi game đã là một hạng mục kèm theo, không kém việc tự mình chơi chút nào, nhưng bây giờ Phương Khải lại không có đây?

Cái này chẳng phải mỗi ngày mỗi người chỉ được chơi 6 giờ, còn lại toàn thời gian chết?

Khương Tiểu Nguyệt:

-... Nhìn cái trò chơi có cần phải để bụng thế không?

- Hắn đi đâu?

An Hổ Uy nói.

- Kêu hắn tranh thủ thời gian đi về!

Trước kia lúc nào Phương Khải cũng ở trong tiệm, có vấn đề gì có thể hỏi trực tiếp, cho nên không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Phương Khải ra ngoài, lập tức khiến cho An Hổ Uy vô cùng xoắn xuýt!

Điểm kỹ năng không tăng tốt, làm sao mà chơi?

- Đúng vậy!

Diệp Tùng Đào rời khỏi cái ghế băng đang ngồi, đi đến trước quầy:

- Ngươi nói cho hắn biết, bản tọa có một mối làm ăn lớn, nếu hắn không lập tức quay lại, thì khỏi cần nói chuyện, về sau chúng ta cũng không vào đây!

- Nói đúng!

An Hổ Uy bất mãn nói.

- Hôm nay không đem vấn đề hỏi cho rõ ràng, hiệu suất giết quái sẽ không theo kịp, chẳng phải lãng phí thời gian của bản tọa? Hắn không trở lại ta cũng không chơi!

Diệp Tùng Đào nói:

- Lập tức nói với hắn, nếu hắn không về, chúng ta tập thể nghỉ chơi! Không cho hắn làm ăn!

Nhất thời tiểu la lỵ không vui, chống nạnh nói:

- Trước khi lão bản ra ngoài đã thông báo, các ngươi cứ tùy tiện, thích chơi thì chơi!

- Cái gì?

Vừa mới còn nói muốn nghỉ chơi, trong nháy mắt, tất cả đều há mồm trợn mắt!

Tất cả mọi người nhìn nhau, choáng!

Lão bản còn chảnh như vậy?!

Chẳng qua nghĩ lại, lời nói này cũng chỉ Phương Khải mới có thể nói ra.

Bởi vậy Khương Tiểu Nguyệt vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng xấu hổ.

- Bản tọa...

An Hổ Uy đang muốn nói “Bản tọa lập tức rời đi”, nhưng lời vừa đến miệng, liền run rẩy một trận:

- Bản tọa không muốn so đo với nha đầu nhà ngươi, đợi thêm mấy giờ!

- Cha! Ta đi chơi Diablo trước, các ngươi cứ trò chuyện!

Diệp Tiểu Diệp cười hì hì một tiếng, tranh thủ thời gian đi chơi Diablo.

-... Ta nói nha đầu này!

Diệp Tùng Đào tối sầm mặt, ta vừa mới bảo không chơi! Có ai hố cha như ngươi không?

-...

Diệp Tùng Đào đen hết cả mặt, nói:

- Ngươi liên lạc với lão bản một chút, kêu hắn trở về! Việc này nhất định phải nói rõ ràng!

- Lão bản không có ngọc đưa tin, ta cũng không liên lạc được với hắn!

Tiểu la lỵ chống nạnh nói:

- Muốn gọi hắn về, các ngươi tự đi mà tìm!

-...

Tất cả mọi người nghe thấy đều muốn chửi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.