Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Tên tiểu tử này! Không chăm chỉ làm việc, đúng đấy nhìn cái gì?
Gã bồi bàn mới xem được một nửa, bỗng nhiên có một tiếng quát truyền đến từ bên tai.
- Ôi!
Tên bồi bàn tý nữa thì làm rơi quyển sách xuống đất, đang định mắng ai thất đức vậy, thì nhìn thấy gương mặt già nua của chưởng quỹ, sắc mặt lập tức cứng đờ:
- Chưởng quỹ... Cũng không biết vị khách nào làm rơi quyển sách ở chỗ này, quyển sách này thật sự rất mới lạ...
Nhìn gương mặt chưởng quỹ ngày càng đen, gã bồi bàn vội vàng cười làm lành:
- Vậy ta đi làm việc.
- Sách gì? Nhìn tiểu tử ngươi như kẻ mất hồn...
Cả đời Lý Phúc Sinh mở một quán rượu nhỏ, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua? Cầm quyển sách mà gã sai vặt để lại bên bàn kia, khinh thường một cái:
- Khách làm rơi?
Hắn thuận tay lật ra một cái:
- Là truyện tiểu thuyết?
- Cái này thì có gì?
Ngay khi hắn định ném quyển sách này sang một bên, chợt nhớ tới ánh mắt mê mẩn của tên bồi bàn kia, thầm nói:
- Có hay như thế không?
Dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, Lý Phúc Sinh lật ra tờ thứ nhất.
Mười phút sau...
Lý Phúc Sinh trừng to mắt:
- Vậy mà trên thế giới này lại tồn tại một thế giới thần ký như vậy?
- Còn có cả Diablo hủy diệt thế giới?
- Thánh Đường Thánh Kỵ Sĩ đến từ phương Tây? Đây là người nào?
Bút lực của Thẩm Thanh Thanh không tệ, đối với mỗi người mỗi vật khắc họa đều rất đúng chỗ, các mạo hiểm giả đến từ khắp nơi, Acara hiền lành cơ trí, thợ rèn Charsi hào sảng hào phóng, từng cái nhân vật được miêu tả rất sống động.
Chiến đi đến Tà Ác Động Quật, Huyết Ô bị thương nặng, khi nhìn thấy các anh hùng trước đây hóa thành nanh vuốt của thế lực tà ác, Lý Phúc Sinh không tự chủ được mà chầm chậm đắm chìm bên trong cái cố sự thần ký này, toàn bộ thế giới đều là một vùng tối tăm tuyệt vọng, mà những nhân loại đang chìm sâu trong bóng tối, cũng đang không ngừng tìm kiếm lấy một tia ánh sáng không nhất định tồn tại.
“Bóng tối cho ta con mắt màu đen, ta lại dùng nó đi tìm kiếm ánh sáng“.
Một câu được viết trong sách.
- Tuyệt! Tuyệt!
Lý Phúc Sinh vỗ đùi, hét một tiếng lớn.
- Cái này viết, quả thật là tuyệt!
---------------------
Thẩm Thanh Thanh nhìn Phương Khải đầy kỳ quái:
- Lão bản, làm sao ngươi lại nghĩ được những câu này?
Nàng có chút kỳ quái, Phương lão bản này nhìn như có vẻ còn nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng không những thực lực cao cường, còn dường như cái gì cũng biết.
Làm sao có thể nghĩ ra được một câu thâm ý như thế!
Phương Khải nhún vai, loại câu này trước khi xuyên qua hắn đã dùng nát, nếu không phải thế giới này không có câu danh ngôn như này, mà câu này lại vừa vặn hợp với bộ tiểu thuyết này, hắn còn không có ý định lấy ra.
- Chẳng qua, như vậy sẽ có người đọc sao?
- Đương nhiên, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo.
Phương Khải nói đầy chắc chắn.
- Lòng hiếu kỳ...
Hai người nhìn về Phương Khải càng thêm kỳ quái.
- Sẽ hại chết mèo? Nhưng bên trong cửa tiệm kia không có mèo a?
---------
- Dư tiên sinh.
Bên trong tửu lâu, Lý Phúc Sinh gọi tiên sinh kể truyện vừa kể đến khô đắng miệng lưỡi đang đi xuống đài.
- Ngươi đến xem cái quyển truyện tiểu thuyết này.
Chỉ thấy hắn đưa ra một bản Diablo tới, hô hấp có chút gấp gáp:
- Ngày mai có thể kể hay không?
Chớ nhìn tửu lâu này của hắn không nhỏ, nhưng loại ngành nghề kể truyện này tuyệt đối không thể thiếu được, dù sao một nhà chỉ có thể ăn cơm uống rượu cùng với một nhà vừa ăn cơm uống rượu lại có thời gian giải trí, người bình thường đều sẽ chọn cái sau.
Nếu như cái hoạt động giải trí này có thể khiến người ta chú ý, lại càng tốt hơn.
Tiên sinh kể truyện họ Dư này, liếc nhìn nội dung trong quyển truyện tiểu thuyết, một lúc sau sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Đợi đến khi xem hết một quyển:
- Lý chưởng quỹ, quyển truyện tiểu thuyết này từ đâu mà có?
- Hình như... Là mấy người khách vào quán làm rơi.
Lý Phúc Sinh nói:
- Hẳn là... Nếu có người tìm đến, thì tất nhiên chúng ta sẽ vật quy nguyên chủ, nhưng chúng ta lật xem qua một lần, cũng không quá phận chứ?
- Đúng thế.
Dư tiên sinh vuốt ria mép một cái.
- Nếu như bộ tiểu thuyết này mà được lão phủ kể ra, ta dám cam đoan cửa hàng của Lý lão sẽ gia tăng ba thành khách.
- Làm sao lại nhiều như vậy?
Lý Phúc Sinh nghe được mà thấy kinh hãi.
- Bởi vì ở nơi khác sẽ tuyệt đối không nghe được truyện tiểu thuyết mới lạ như này!
Dư tiên sinh nói:
- Quyển sách này miêu tả một thế giới vô cùng mới lạ, nhưng lại rất chặt chẽ, điểm ấy rất khó làm được, chỉ tiếc bút pháp của tác giả có vẻ hơi non nớt, nếu là lão phu mà nói...
- Vậy tất cả đều dựa vào tiên sinh!
Lý Phúc sinh nghe thấy vậy liền đại hỉ!
- Chẳng qua nếu như chưởng quỹ thăm dò được lai lịch quyển sách này...
Dư tiên sinh nói:
- Cũng xin Lý chưởng quỹ tận lực giữ bí mật mới được.
- Đây là tất nhiên!
Không nghĩ tới bộ tiểu thuyết này lại tốt như vậy, tự nhiên hắn muốn nhờ vào nó mà thu hoạch nhiều hơn một chút.
---------------
- Thế nhưng coi như theo lời Phương lão bản nói, bọn hắn sẽ hiếu kỳ, thậm chí sẽ để cho tiên sinh kể truyện kể, nhưng một khi thấy được hiệu quả tốt hơn Võ Tiên, những người này sẽ vì tư lợi, mà dấu lai lịch quyển sách này đi không cho người khác biết!
Từ Tử Hinh rất lấy kỳ quái, biện pháp này cũng có chút không hợp lý đi.
Phương Khải bật cười nói:
- Như vậy không phải càng tốt sao?
- A?
Thẩm Thanh Thanh nói:
- Càng tốt? Có ý gì?
- Bời vì cứ như vậy, bọn hắn liền thành công đem lòng hiếu kỳ truyền đến tất cả những người nghe.
Phương Khải nói:
- Nếu như ngươi thấy một bộ tiểu thuyết cực kỳ hay như thế, nhưng lại không biết chỗ nào bán, cũng không biết có quyển sau hay không, còn chỉ có thể nghe được ở một nơi, có phải trong lòng sẽ ngứa ngáy hay không? Sau đó dù vô tình hay cố ý sẽ đi nghe ngóng?
- A----! Đúng là sẽ như vậy!
- Như vậy có phải là đã thành công truyền sự hiếu kỳ đến người nghe?
Phương Khải mở miệng nói.
-... Vậy mà còn có thể như vậy?
Hai người bừng tình đại ngộ.
- Sau đó người nghe được lại hướng về người khác để nghe ngóng...
- Ai nha!
Lúc này Thẩm Thanh Thanh có chút hối hận.
- Cứ như vậy, đến lúc đó không phải có rất nhiều người muốn mua tiểu thuyết Diablo sao? Có phải ta in ấn quá ít không?
- Không ít!
Phương Khải mở miệng nói.
- Không ít?
Dường như hai người bị Phương Khải làm cho choáng váng:
- Nhiều người muốn mua như vậy, làm sao lại không ít?
- Kể cho các ngươi một câu chuyện cũ, có người bán quả táo bị cắn dở, rõ ràng là có thể bán đi mấy vạn quả, thậm chí là mười mấy vạn... Kết quả lại cố ý không bán nhiều quả táo bị cắn dở như vậy...
- Lão bản...
Thẩm Thanh Thanh với Từ Tử Hinh kháng nghị với Phương Khải, nói:
- Quả táo bị cắn dở còn có thể bán mấy vạn? Ngươi đang nói phét đi!
- Vậy thì linh quả bị cắn dở đi, đừng để ý những chi tiết đó.
Phương Khải nghiêm trang nói.
- Vậy về sau những linh quả bị cắn dở kia thế nào?
Hai nữ tử có vẻ không tin.
- Kết quả linh quả còn chưa mở ra bán, trước cửa hiệu đã có người xếp hàng dài, thậm chí có người còn đến sớm một đêm để xếp hàng, mua được linh quả bị cắn dở, vui đến hát khóc, không mua được, thậm chí còn tăng giá lên mấy lần để mua của người mua được.
Phương Khải nói, nhìn hai cái eo nhỏ nhắn của hai người một chút:
- Về sau còn có người dùng thận để đổi quả táo bị cắn dở.
-...
- Đúng là nói hươu nói vượn!
Hai người trợn mắt nhìn Phương Khải một cái:
- Được rồi, hôm nay sẽ không đến quán của Phương lão bản, chúng ta phải tránh đầu gió.