Dịch giả: Đường Huyền Trang
Lúc này, Tố Thiên Cơ đang ở trong Thiên Cơ Điện, nàng cảm giác thấy rất kỳ quái, từ khi sau khi nàng xuất quan, liền có một cảm giác cổ quái khó hiểu.
Loại cảm giác này không bắt nguồn từ đâu khác, mà chính là bắt nguồn từ mấy người luận đạo ở Thiên Khư điện kia!
Chuyện này, phải bắt đầu nói từ ba ngày luận đạo ở Thiên Khư điện.
Sau khi Tố Thiên Cơ xuất quan, toàn bộ giới tu sĩ của Đại Tấn đều đến chúc mừng, Lưu Vân Đạo Cung nhân cơ hội này, thuận thể mở ra một lần thịnh hội luận đạo ở trong Thiên Khư điện.
Đây cũng là một lần đạo hội lớn nhất trong mấy chục năm qua của Lưu Vân Đạo Cung.
Ngày đạo hội đầu tiên, các đạo hữu chư phái lấy đạo bản thân làm hạch tâm, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đối chứng với nhau, có thể nói là đều đạt được chút tâm đắc, đạo hội cũng vì thế mà cực kì thuận lợi.
Nhưng đến ngày thứ hai, tông chủ Diệp Tùng Đào của Vân Hải Tông ở hải ngoại tự mình đến chúc mừng, cũng tham dự luận đạo, sau đó cả cuộc đạo hội dường như có một ít biến hóa.
Hai ngày trước, trong Thiên Khư điện.
- Thiên địa có thanh, trọc nhị khí, chúng ta là tu giả, lấy tu vi yếu, lấy khí vi bằng, lần này bế quan, đối với khí cũng có chút sở học, lợi dùng lần này nói với chư vị, nếu có chỗ không đúng, mong rằng chỉ ra chỗ sai.
Lần luận đạo này vì Tố Thiên Cơ mà tổ chức, tự nhiên là nàng tự mình chủ trì.
- Phiêu phiêu chẳng phải như không, huyền huyền chẳng phải kỳ đạo, tán tắc là thái hư chi tượng, thần hải sáng, thì khí mới có thành tựu.
- Hay! Sở ngộ của Tố đạo hữu, quả nhiên vô phương huyền diệu!
- Về đạo của khí, tại hạ cũng có chỗ nghiên cứu, nhưng quả thật không bì kịp với đạo lý cao thâm của Tố đạo hữu, không dám múa rìu qua mắt thợ.
Lập tức xung quanh vang lên một trận sợ hãi thán phục.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Diệp Tùng Đào dường như định mở miệng phát biểu:
- Diệp tông chủ, thế nhưng là có dị nghị gì sao?
Diệp Tùng Đào nhìn qua bốn phía nói:
- Không biết chư vị đạo hữu đã chơi qua Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện chưa?
-....??
Tất cả mọi người nhìn nhau, giờ đang là thời điểm luận đạo, bỗng nhiên ngươi nói cái gì mà Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện là có ý gì?
Nhìn thấy tất cả mọi người lộ ra ánh mắt kỳ quái, Diệp Tùng Đạo nghiêm nghị nói:
- Bản tọa thấy đạo của khí, cũng không huyền ảo như vậy, bời vì cái gọi là thượng thiên nhược thủy, lợi vạn vật mà không tranh, tâm tĩnh như nước thì khí định, khí định thì thần ngưng, lấy khí ngự hình! Không biết các hạ có biết thuật ngự kiếm?
- Thuật ngự kiếm?
Mọi người càng không hiểu chuyện gì.
- Lấy khí ngự hình, lấy khí hóa kiếm, thì ngự kiếm mà đi!
Diệp Tùng Đào tiêu sái mở miệng:
- Cái này là ngự kiếm chi đạo, giảng chính là vận dụng khí, mọi người nhìn!
Chỉ thấy Diệp Tùng Đảo vẩy ngón tay một cái, một thanh bảo kiếm liền nhảy ra khỏi vỏ như vật sống, lập tức quay tròn như một con ngân xà, lưu chuyển quanh người hắn.
- Thuật này dùng đến cao thâm, có thể ngự khí phi hành, trong nháy mắt có thể vượt qua nghìn dặm, cho dù trong tay không có pháp bảo, chỉ cần một kiếm, tâm niệm vừa động, có thể vượt qua nghìn dặm lấy thủ cấp địch như lấy đồ trong túi! Bởi vì có một câu gọi là “Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền”!
Tất cả tu sĩ ở đây nhìn Diệp Tùng Đào thi triển Ngự Kiếm Thuật, hai mắt không khỏi sáng ngời, bọn hắn nhìn thấy rõ rằng là Diệp Tùng Đào điểu khiển một thanh phàm kiếm, nhưng dưới sự điều khiển của hắn, lai giống như vật sống! Vô cùng linh động!
- Kiếm này... Chỉ lấy khí điều khiển?
Một người tu sĩ ngạc nhiên nói.
Phải biết pháp khí bình thường mà tu sĩ điều khiển, nhất định phải lấy thiên tài địa bảo, luyện chế nhiều lần, sau khi luyện thành còn không ngừng lấy linh lực bản thân luyện hóa, mới có thể đạt tới tình trạng thu phát tùy tâm!
Tại bên trong lý giải của bọn hắn, khí là vật vô hình, mà vật lại thực chất, nếu muốn làm cho vật tùy tâm tùy ý, tự nhiên là phải lấy linh với vật xứng đôi, như vậy mới có thể tăng thêm sức mạnh!
Nhưng cái Ngự Kiếm Thuật này, lại có thể điều khiển một thanh phàm vật linh động như thế?!
- Hay cho câu “Thượng thiên nhược thủy, lợi vạn vật mà không tranh”!
Nếu chỉ là một cái pháp thuật điều khiển, còn không được kinh diễm như vậy, nhưng câu “Thượng thiên ngược thủy, lợi vạn vật mà không tranh” của Diệp Tùng Đào, lại là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Không ít tu sĩ cẩn thận nghiền ngẫm về đạo lý trong đó, phát hiện ra câu này nhìn thì dễ hiểu, kỳ thật càng nghĩ càng thâm ảo, trong đó ẩn chứa rất nhiều chí lý:
- Trong đó có cả đạo lý và tâm cảnh, quả thật là quá tuyệt diệu, chưa từng được nghe thấy!
- Đạo lý đó, chính là sở ngộ của Diệp tông chủ?
- Xuất ra từ một quyển kinh tên là Đạo Đức Kinh.
Diệp Tùng Đào lắc đầu, đây là khi Diệp Tùng Đào xem Phương Khải chơi Tiên Kiếm, thấy Phương Khải tiện tay đọc qua một bản tên là Đạo Đức Kinh.
- Như vậy thuật này học được từ đâu?
Các tu sĩ càng thêm hiếu kỳ đối với xuất xứ của Ngự Kiếm Thuật.
- Chắc là cũng xuất ra từ trong bộ Đạo Đức Kinh kia?
- Cũng không phải.
Diệp Tùng Đào lắc đầu:
- Cho nên ta mới nói mấy lão ngoan cố các ngươi, phải chịu khó đi ra ngoài một chút, ngay cả Ngự Kiếm Thuật cũng không biết, cái thuật ngự kiếm này, chính là mấy người bản tọa học được sở học của một cao nhân gọi là Tửu Kiếm Tiên, cái này về sau có thể biến hóa thành Vạn Kiếm Quyết, Tiên Kiếm, luyện đến chỗ cao nhất, thậm chí có thể triệu hoán Kiếm Thần để đối địch...
Diệp Tùng Đào chậm rãi nói.
- Tê-----!?
Tất cả tu sĩ hít một hơi thật sâu:
- Triệu hoán Kiếm Thần?! Đây là chiêu số lợi hại gì?
- Có thật là có thể gọi ra kiếm của Thần?
-....
Tố Thiên Cơ nhìn thấy tất cả tu sĩ ở đây đều vây quanh Diệp Tùng Đạo, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không nhịn được mà co quắp một trận.
----------
Sau khi Diệp Tùng Đào rời đi, cuộc luận đạo ngày hôm quá cũng đành phải kết thúc qua loa, Tố Thiên Cơ tưởng rằng đây chỉ là một bước nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, cũng không ảnh hưởng cái gì, dù sao Diệp Tùng Đào cũng là chưởng môn, không có thời gian ở đây để luận đạo cả ngày.
Nhưng đến ngày thứ ba, nàng mới biết được mình ngây thơ cỡ nào!
Thời gian quay lại ngày luận đạo thứ ba.
- Thành chủ Cửu Hoa thành An Hổ Uy! Gia chủ Âu Dương thế gia Âu Dương Chấn! Gia chủ Bộ gia Bộ Lôi! Đến chúc mừng!
- Không nghĩ tới lần này chẳng những Diệp tông chủ tự mình đến chúc mừng, ngay cả An thành chủ, Âu Dương gia chủ, Bộ gia chủ đều tự mình đến?!
Nói như vậy, chẳng qua những người này chỉ cần phái sứ giả đến là được, nào biết tất cả lại tự mình đến đây?
Chẳng qua cuộc luận đạo ngày hôm nay còn chưa bắt đầu, Tố Thiên Cơ sai người mang chút điểm tâm thịt rượu lên, mà lúc này đây, đã thấy An Hổ Uy hơi nhíu nhíu mày:
- Rượu này mặc dù có thể uống, nhưng quả thật không sánh bằng một phần vạn của Sprite a...
- Còn không phải thế!
Âu Dương Chấn lắc đầu.
- Cái điểm tâm này cũng không ngon bằng Haagen-Dazs.
Ngồi bên cạnh mấy người, chính là sứ giả mà Vô Vi Đạo Minh phái tới, có thể nói là thân phận không thấp, ngạc nhiên nói:
- An đạo hữu, Sprite là thứ rượu gì? Thế mà ngay cả Tiên Quỳnh Nhưỡng của Lưu Vân Đạo Cung cũng không sánh nổi? Còn có Haagen-Dazs là cái điểm tâm gì?
Trong ngôn ngữ của An Hổ Uy, dường như vẫn nhớ đến hương vị của Sprite:
- Có thể nói Sprite này vô cùng đặc biệt, nước để ủ chế Sprite được lấy từ sâu dưới Đại Tuyết Sơn, trải qua dung nham núi lửa dưới mặt đất tôi luyện ngàn năm, trăm năm tuần hoàn, hấp thụ, tinh lọc mà thành, lại phối hợp với mật ong được ong lấy từ mật hoa của một loại linh hoa trân quý tên là Băng Tâm, có hiểu quả an thần, tĩnh tâm...
Lập tức không ít tu sĩ ở xung quanh bu lại.
Nhìn thấy tràng cảnh quen thuộc này, Tớ Thiên Cơ:
-...
----------
Lúc này Tố Thiên Cơ đang ngồi trong Thiên Cơ điện, sắc mặt vô cùng phức tạp:
- Chẳng lã ta bế quan quá lâu, bên ngoài phát sinh nhiều chuyện như vậy mà ta không biết?
Tố Thiên Cơ cảm thấy, lần này mình xuất quan, dường như thế giới đã hoàn toàn thay đổi!
- Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện...?! Sprite...? Haagen-Dazs? Còn vị cao nhân tên là Tửu Kiếm Tiên kia...?
Nàng mang theo chút lười biếng, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế phủ tấm da thú trắng như tuyết, nghĩ về câu thơ mà mấy người trước khi đi lưu lại:
- Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên. Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!
- Rốt cuộc là cao nhân như nào mới có thể viết ra câu thơ như thế.
- Còn có Ngự Kiếm Thuật, không chỉ Diệp tông chủ, mà ngay cả An thành chủ, thậm chí là vị lão Vương gia ở Giang Nam kia, đều học kiếm ở đó... Rốt cuộc là cao nhân như thế nào.
Nàng nhìn lướt qua đám đệ tử dưới điện:
- Các ngươi biết Tửu Kiếm Tiên không?
Các đệ tử nhìn nhau.
- Cũng đúng, lấy thân phận các ngươi, làm sao có thể gặp cao nhân như thế, vậy... Có biết một tiểu điếm tên là Khởi Nguyên không?
Đôi mắt của Tố Thiên Cơ chuyển động, trong lòng trầm ngưng.
- Nói là Tửu Kiếm Tiên đang ẩn cư tại tiểu điếm ấy?
- Ta ta ta! Ta biết!
Đúng lúc này, một bóng người vội vàng đi từ ngoài điện đến.
Tố Thiên Cơ liếc nhìn Tiêu Ngọc Luật, đôi mắt đẹp sáng lên, lời ít mà ý nhiều:
- Mang ta đi!