Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 105: Chương 105: Nước chảy mây trôi




Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Ông trời ơi...!

Rất nhiều người đều nhìn ra, chủng loại súng ống trong trò chơi này nhiều hơn Resident Evil rất nhiều.

Mà loại mà Phương Khải sử dụng, rõ ràng là trong Resident Evil chưa được thấy qua.

Với lại bọn hắn đều thấy rõ, một súng này của Phương Khải, đã được Nạp Lan Minh Tuyết tránh đi chỗ yếu hại!

Nhưng vẫn là một súng mất mạng!

Trên thế giới này có pháp khí không gian, cho nên trò chơi Counter-Strike bản remake này, cũng không hoàn toàn phỏng chế theo hiện thực, đem súng treo trên người, mà dựa theo trò chơi nguyên bản, lấy công dụng của trang bị không gian.

Sau khi lực phản chấn của một súng này biến mất, Phương Khải tiếp tục lui về nơi ẩn nấp, động tác như nước chảy mây trôi.

- Cái này là thao tác gì?

- Còn có thể chơi như này?

Lúc này, tất cả người chơi đang xem trực tiếp đều phát ngốc.

- Ngươi ở đâu!? Chết như thế nào?

Lúc này, mấy người Nạp Lan Hồng Vũ đang ở dưới lầu, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vậy mà người đã chết?

Tiếng sung quanh quẩn trong toàn bộ kho hàng, căn bản là nghe không rõ nó ở hướng nào.

Nạp Lan Hồng Vũ vội vàng hỏi trong kênh đội ngũ.

Nạp Lan Minh Tuyết chết giữa đường:

-...

- Suýt nữa thì quên, người chết không thể nói chuyện...

Nạp Lan Hồng Vũ vỗ trán một cái.

Gương mặt tất cả mọi người đều co lại:

-...

- Nạp Lan tiểu thư vừa đi đường ống.

Chỉ có Lam Yên trả lời.

- Rất có thể là ở trên lầu hai.

- Đi, đi lầu hai!

Nạp Lan Hồng Vũ hô một tiếng, lập tức dẫn theo mấy người lên lầu hai.

Nhưng mấy người tìm một vòng ở trên lầu hai, hoàn toàn không thấy bóng dáng Phương Khải đâu.

- Người đâu?

- Biết không đánh lại, tiểu tử này liền trốn?

Nạp Lan Hồng Vũ sờ râu một cái.

- Cũng may là tên tiểu từ này biết thời cơ, nếu không....

An Hổ Uy vác theo một khẩu súng máy cười lạnh nói.

- Bản tọa bắn hắn thành cái sàng!

Khóe miệng Tố Thiên Cơ khẽ nhếch lên:

- Cuối cùng tiểu từ này cũng biết sợ!

Đánh lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể mở mày mở mặt một phen, trong nội tâm nàng có chút đắc ý.

- Chú ý giữ khoảng cách, đừng để hắn đánh lén.

Nạp Lan Hồng Vũ trầm giọng nói:

- Tên tiểu tử này rất giảo hoạt!

Lúc này, hắn cảm giác như mình trở lại chiến trường hồi trước, mỗi bước đi, đều phải tính toán địch nhân ở dâu, đang suy nghĩ gì.

Hắn nhìn qua đường thông gió:

- Hẳn là hắn chạy trốn từ đường ống! Theo thời gian tính toán, hắn ở trên nóc phòng.

- Vậy chúng ta lên nóc phòng tìm hắn?

Lam Yên hỏi.

- Không!

Nạp Lan Hồng Vũ lắc đầu nói:

- Tiểu tử này luôn thích đánh bất ngờ, bây giờ chúng ta lên nóc phòng tìm hắn, thì hắn đã sớm đi rồi!

- Nơi này, từ nóc phòng thông ra chỗ khác, có thể phát động công kích, chỉ có 2 nơi, một là chỗ cầu lớn, một chỗ khác chính là tòa nhà ở chỗ chúng ta.

Nạp Lan Hồng Vũ phân tích.

- Bên trên cầu lớn có thể đánh bất ngờ được, nhưng lại không dễ phòng thủ, một khi chúng ta cùng nhau tiến lên, hắn liền không có chỗ để trốn.

- Chúng ta chỉ nghe thấy một tiếng súng vang, như vậy có nghĩa là Nạp Lan Minh Tuyết bị một súng mất mạng, súng của hắn có uy lực rất lớn, cho nên, lựa chọn duy nhất, chỉ có mái nhà cảnh sát mà thôi, cùng với một thanh vũ khí uy lực lớn, dễ thủ khó công!

Nạp Lan Hồng Vũ ném khẩu súng máy của mình đi, nhặt khẩu súng ngắm tự động (B41) của Nạp Lan Minh Tuyết rơi trên mặt đất lên, đã xác định được đối phương có súng uy lực lớn, đương nhiên hắn sẽ không leo lên cầu thang để tìm đường chết, cho nên dự định sẽ tác chiến ở cự ly xa.

Mà lúc này đây, mấy người đang quan sát trực tiếp nhìn thấy Phương Khải đang ở ngay mái nhà cảnh sát, trong tay cầm một khẩu súng to lớn màu xanh thẫm, ống ngấm dấu (+) màu đen thỉnh thoảng xuất hiện trong màn hình, vốn khoảng cách đến cửa lớn nhà kho rất xa, nhưng khi ống ngắm này xuất hiện, lại bị kéo lại rất gần!

Nạp Lan Minh Tuyết đã chết trong trò chơi, vì nàng ngồi ngay bên cạnh Phương Khải, cho nên nàng tháo mũ giả lập xuống rồi chăm chú quan sát màn hình của Phương Khải.

Nàng tự đánh giá, ở bên trong Resident Evil, vô luận là thuật bắn súng hay cách đối phó, nàng đều đã luyện đến tình trạng vô cùng thành thạo, nhưng bây giờ nàng phát hiện, so với Phương Khai, nàng kém không chỉ một chút.

Ở trong game, tu vi bị hạn chế, vì thế tốc độ với cảm giác cũng bị hạn chế, bởi vậy rất khó đoán địch nhân sẽ xuất hiện ở đâu, tất cả bây giờ chỉ có thể thông qua tính toán để suy đoán.

Đối với Nạp Lan Hồng Vũ đã quen thuộc địa hình, Nạp Lan Minh Tuyết có thể đoán được, Nạp Lan Hồng Vũ có thể căn cứ vào tin tức có hạn, để phán đoán ra Phương Khải đang trốn nơi nào, có được vũ khí dạng gì, đồng thời làm ra cách để đối phó.

Tách ra hành động, rồi lại đồng thời tập kích, phương thức này chính là thích hợp nhất để đối phó với tình huống này.

Chỉ cần Phương Khải vừa ló đầu, coi như một súng có thể giết người, nhưng khi nổ súng, thì hỏa lực từ các nơi bắn đến, cũng rất nhanh sẽ bắn chết Phương Khải!

Mấy người đang xem trực tiếp trên màn hình lớn, mặc dù lúc này trên màn hình còn không thấy địch nhân đâu, nhưng có thể cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn!

Đối phương lại có mấy người là cường giả!

Đối với cường giả giống như bọn hắn, mấy loại vũ khí thao tác đơn gian này, rất nhanh có thể quen thuộc!

Sau khi quen thuộc bản đồ cũng với phương thức tác chiến, căn bản Phương Khải không còn cái ưu thế gì!

Trên thực tế thì ở mấy ván trước, Phương Khải chiến thắng cũng rất hung hiểm!

Ván này, có khả năng rất lớn là Phương Khải sẽ thất bại!

Mà đúng lúc này, trên màn hình lớn, còn có Nạp Lan Minh Tuyết đang ngồi bên cạnh quan sát, đều thấy Phương Khải đang dùng ống ngắm giám thị cửa lớn của nhà kho, không hiểu sao lại lui trở về!

- Làm sao lại lùi lại...?

Nạp Lan Minh Tuyết cảm thấy ngờ vực.

Những người đang xem phát trực tiếp cũng thấy ngờ vực, dù sao động tác này của Phương Khải cũng quá khác thường.

Mà ngay sau khi Phương Khải lùi lại, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng súng vang lên!

Mép mái nhà cảnh sát, lập tức xuất hiện mấy cái hố!

Vốn Phương Khải còn 72 mái, bây giờ cũng mất đi 10 máu! Có thể thấy được là bị đạn bắn xuyên tường lấy đi.

Cùng lúc đó, họng súng trong tay Phương Khải chuyển động, bỗng nhiên lại chuyển đến ống thông gió trên nóc nhà kho, cơ hờ ngay lúc đó, bỗng nhiên có một bóng người nhảy ra!

Oanh!

Tiếng súng ngắm vang lên một lần nữa! An Hổ Uy vừa nhảy ra từ ống thông gió, còn chưa kịp thấy tình huống bên ngoài, đã ngã xuống tại chỗ!

Không chỉ người xem trực tiếp, mà ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết ngồi bên cạnh cũng xem không hiểu thao tác này.

Giống như thần lai chi chút, tựa như là gian lận, lợi dụng góc chết của mái nhà với thị giác, tránh được tập kích của đối phương.

Mà An Hổ Uy vốn ở bên ngoài tầm mắt của Phương Khải, càng không thể giải thích được tại sao lại bị một súng bắn chết. Trên màn hình lớn, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy quá trình dấu (+) hiện lên, sau đó tiếng súng liền vang lên! Thu súng!

Liền một mạch!

Thao tác này giống như là gian lận, nếu không phải Nạp Lan Minh Tuyết ngồi ngay bên cạnh, chỉ sợ nàng đã cho rằng Phương Khải sử dụng cái gì đó mà nàng không biết để gian lận!

Toàn bộ hai cửa hàng, lúc này đều an tĩnh đến đáng sợ!

Tất cả hô hấp của người xem có chút trì trệ, trợn mắt há mồm, nhìn nhau, dường như không thể lý giải được cái tháo tác này!

Rốt cuộc đây là thao tác gì?!

-------------

D/g: Cái này ta vẫn gọi là vẩy súng, vác 46 lia một cái, Shift + bắn + rút dao liền một mạch là có mạng nằm xuống. Trước vào bắn CS ta đều lấy cái tên “Đừng Hỏi Tại Sao”, ai ai trong quan nét cũng phải khiếp sợ, có thể nói là bắn khắp quán nét không đối thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.