Dịch giả: Đường Huyền Trang
Trong màn hình, hai tay Nạp Lan Hồng Vũ nắm chặt trường kiếm, kiếm khí dầy đặc được tuôn ra từ mũi kiếm!
Cho dù đối thủ là cao thủ như Bái Nguyệt, nhưng trên mặt của Nạp Lan Hông Vũ không thấy một chút e ngại nào, chỉ có lạnh lùng và kiếm phong tràn đầy sát ý lạnh lẽo!
Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, bời vì trong hiện thực, nếu mà chiến đấu đạt đến cấp bậc này, chỉ sở sẽ tiêu hao không ít sinh mệnh lực giờ đã không còn nhiều của hắn.
Nhưng ở trong trò chơi, không cần phải lo lắng một chút nào cả.
- Lão gia tử đánh cái này mạnh hơn lão bản nhiều!
An Hổ Uy nhìn màn hình mà cười hắc hắc.
- Đúng vậy!
Âu Dương Chấn nhẹ gật đầu:
- Cảnh giới của lão giả tử, tên tiểu tử kia há có thể so sánh, đợi chút nữa sẽ cho lão nhi Bái Nguyệt này biết thế nào là lợi hại!
Trong màn hình, kiếm khí bay đầy trời dường như sắp tràn ra ngoài màn hình, mọi người đứng xem thấy vậy liền vô cùng phấn chấn!
Đúng là Bái Nguyệt rất mạnh, nhưng Nạp Lan Hồng Vũ cũng rất mạnh, thực lực cường đại khiến cho chiêu thức gì hắn cũng có thể hạ bút thành văn, lại phối hợp với tu vi của Lý Tiêu Dao lúc này đã được luyện đến cực hạn...
- Thấy không! Lão gia tử đánh Bái Nguyệt, ngay cả Tửu Thần Chú cũng không cần!
- Tê----! Đúng là lão gia tử rất lợi hại...
Diệp Tùng Dào thân là chưởng môn Vân Hải Tông, thời gian tới để chơi trò chơi đã rất khó, càng rất ít khi đến xem người khác chơi, nhưng hôm nay cũng ra đằng sau nhìn.
Lúc này Bái Nguyệt trong màn hình đang có xu thế suy tàn! Mấy người thấy cục diện chiến đấu như này liền khen không dứt miệng.
- Thiên Kiếm! Thiên Kiếm!
Nhìn thấy Lý Tiêu Dao trong màn hình, ngay cả Tửu Thần Chú cũng không sử dụng mà vẫn chiếm được ưu thế, mấy người An Thành bắt đầu kích động.
- Lại thêm một chiêu Thiên Kiếm nữa là giết hắn! Dám hại chết Linh Nhi nhà ta!
- Ai là Linh Nhi nhà ngươi? Rõ ràng là nhà ta!
Lúc này, Bộ Xa liền bất mãn.
- Tất cả đừng có mà tranh đoạt, Linh Nhi là khuê nữ của bản tọa!
Diệp Tùng Đào trợn mắt nói:
- Muốn gả thì cũng phải gả cho người như Tiêu Dao, các ngươi dừng được rồi.
- Không phải, ta mới là khuê nữ mà?
Diệp Tiểu Diệp nhất thời không vui.
- Ặc...
Diệp Tùng Đào tối sầm mặt lại.
- Bản tọa có hai khuê nữ không được à.
Tất cả mọi người:
-...
- Đừng quấy rầy! Nhìn màn hình!
Không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người lập tức nhìn về màn hình, chỉ thấy trong màn hình, phía dưới hồ nước đang gợn sóng cuồn cuộn.
Ngay sau đó, trung tâm mặt hồ từ từ nhô lên, giống như là một nhọn núi sắp sửa chui ra từ đáy nước.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng mọi người liền lộp bộp một tiếng.
- Không phải đã nói là đánh bất ngờ, thuấn sát Bái Nguyệt, ngăn cản hắn hợp thế mới thủy ma thú hay sao?
Mọi người vì cứu Linh Nhi, có thể nói mấy ngày nay những người chơi này đã vắt hết óc, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, còn thương nghị qua chiến thuật, khi mà Bái Nguyệt còn ở giai đoạn nhân loại chưa kết hợp với thủy ma thú thì sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ...
Nhìn Bái Nguyệt trong màn hình mới lộ ra nửa người, đã như một tòa núi che trời, nước lũ động trời như muốn phá vỡ màn hình mà ra.
- Vừa rồi Bái Nguyệt thấy lâm vào thế yếu liền trực tiếp hợp thể với thủy ma thú!
An Hổ Uy chứng kiến một màn này, mở miệng giải thích.
Trong nhất thời, dường như thế giới đều biến thành thiên địa của nước lũ!
Vô số dòng nước trào lên mãnh liệt, mặt đất đồi núi đều bị bao phủ!
- Quá mạnh!
Đứng mũi chịu sào chính là Nạp Lan Hồng Vũ, lúc trước nhìn ở màn hình, còn chưa thể cảm nhận được, bây giờ tự trải nghiệm, mới cảm nhận được viễn cổ ma thú này đáng sợ đến cỡ nào!
- Tửu Thần! Mau dùng Tửu Thần!
Mắt thấy đối sách thương nghị lúc trước đã không còn tốt, mấy người đứng xem liền trở lên gấp gáp.
Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ đang ngưng tự Thiên Kiếm, kiếm khí vô cùng to lớn, nhưng đứng trước con quái vật che trời này lại chỉ nhỏ bé như một cây tăm.
Bái Nguyệt quạt tay một cái liền đem kiếm khí đánh bay ra ngoài!
Giờ phút này, đối mặt với ma vật to lớn như Ma Thần, Nạp Lan Hồng Vũ suy nghĩ rất lâu, bất kể là sở học của mình hay là của Lý Tiêu Dao, đều không thể đối phó!
Là một Ma Thần đã tồn tại từ thời Hồng Hoang, lúc này hợp lại cùng với Bái Nguyệt, mượn linh lực khổng lồ khôi phục từ trong tử vong, căn bản là phàm nhân không thể đối phó!
Dưới sự bất đắc dĩ, Nạp Lan Hồng Vũ đành phải thi triển ra Tửu Thần!
Vận mệnh như một cái lồng giam bằng gai, luôn có người muốn lao ra khỏi nó, nhưng cuối cùng, lại chỉ khiến mình đầu rơi máu chảy!
Nếu nói lúc nhìn Phương Khải chơi, chỉ thấy rằng thực lực Phương Khải quá yếu, vậy thì hiện tại, bỗng nhiên bọn hắn hiểu rằng, có lẽ đây chính là số mệnh thuộc về Linh Nhi.
Cho dù bọn hắn có cố gắng thế nào, thay đổi cốt truyện ra sao, nhưng không có cách nào thay đổi số mệnh của nàng.
Bái Nguyệt kia như một bóng ma đã mọc rễ trong lòng của tất cả mọi người, nhìn hồng thủy ngập trời trong màn hình, tất cả mọi người thấy bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm xúc đau thương không biết từ đâu tới.
Dường như đạo phòng tuyến cuối cùng nào đó ở trong lòng, đã bị vỡ tan.
Bỗng nhiên nhìn lại, thấy những thời gian tốt đẹp làm bạn với mình, thì bây giờ chỉ còn lại tuyệt vọng...
Có lẽ đây chính là số mệnh...
Cho dù tâm cảnh của bọn hắn có tốt, cũng không chịu được mà ảm đạm, rơi lệ.
-------
Khi Phương Khải trở lại quán nét, thời gian cũng không còn sớm.
Đi vào cửa tiệm, bỗng nhiên Phương Khải thấy có chút kỳ quái.
Ngày thường thì vẫn huyên náo, hôm nay lại vô cùng trầm tĩnh.
Phương Khải liếc mắt một cái thì thấy Tố Thiên Cơ đang ngồi ở gần cửa, lúc này đang nằm nhoài trên mặt bàn, hai tên đệ tử thì không biết vì sao cứ lau mặt.
- Ai a! Chết thì chơi lại lần nữa là được rồi, có gì đâu mà phải vậy!
Phương Khải vỗ vai nàng nói.
Trong nháy mắt, Tố Thiên Cơ ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy nước mắt lộ ra một tia sát khí.
Phương Khải nhìn vào trong màn hình, thấy Lý Tiêu Dao đang đứng trước giường Nguyệt Như, thầm nghĩ trong lòng: “Cái này là chơi ra kết cục không cứu sống được Nguyệt Như đi...”
Đừng nói là Tiêu Ngọc Luật, mà ngay cả Phong Hoa, Duyệt Tâm đều thấy choáng, không nghĩ tới vị sư tôn cao cao tại thượng của mình lại có lúc khóc đến nỗi nước mắt như mưa...
Quả thật... Thế giới quan của bản thân đã bị lật đổ.
Một bên khác, lúc này một đám đại lão gia đang vây lại một chỗ, nam yên lặng nữ thì rơi lệ, nghiên cứu lâu như vậy, còn biết trước cả tương lai, kết quả là vẫn không nhảy ra khỏi vòng tròn của số mệnh, có thể cao hứng mới là có quỷ.
- Đều là tên lão bản ghê gớm làm ra trò chơi bị hỏng!
Khương Tiêu Nguyệt vừa khóc vừa dậm chân nói:
- Làm gì có nhân vật phản diện nào lợi hại như vậy?! Cái này không hợp lý!
- Đúng vậy! Cái này không hợp lý!
Tố Thiên Cơ nghe thấy tiểu la lỵ hô to, lập tức hưởng ứng, trừng mắt nhìn Phương Khải nói:
- Làm sao có môn phái lợi hại như vậy, làm sao có thể để Trần Ngục Minh Vương trấn thủ Trấn Yêu Tháp!
- Làm sao lại có người bị quái đánh rồi kêu trò chơi không hợp lý...
Phương Khải thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Nhất thời gương mặt xinh đẹp của Tố Thiên Cơ tối sầm lại! Nàng muốn đánh người.
- Ta mặc kệ!
Tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt lập tức đi lên phía trước, thở phì phò, kéo góc áo Phương Khải nói:
- Trò chơi này do vị tiền bối nào chế tác, nhanh kêu cái vị tiền bối Đại Vũ gì đó đổi cốt truyện! Linh Nhi quá đáng thương!
- Ta cmn cũng muốn Đại Vũ đổi cốt truyện a...
Phương Khải sờ mũi, nhìn vẻ mặt khó coi của mọi người.
(D/g: Đại Vũ là tên công ty phát hành game Tiên Kiếm, mình thấy ở một số bản thảo có nhắc đến, làm mình cứ tưởng Đại Vũ là tên tác giả biết kịch bản, google mãi mà không ra @@)
- Đúng rồi, hôm nay tiệm có trò chơi mới.
Phương Khải nhìn mọi người không biết tại sao hôm nay mặt đều nghiệm nghị, mở miệng nói sang chuyện khác:
- Nếu có gì bất mãn với lão bản, động thủ ở chỗ này khẳng định là sẽ vĩnh viễn không tiếp đãi, nhưng trong trò chơi thì lại được phép đánh lão bản, muốn tham dự thì chút nữa có thể báo danh.
- Còn có thể đánh lão bản?
Mọi người nhìn nhau.
- Ặc... Làm sao cảnh này nhìn có chút...
Lý Hạo Nhiên thầm nói.
- Lại lừa phỉnh chúng ta mua trò chơi mới.
Nạp Lan Minh Tuyết lấy ánh mắt đã xem thấu mọi chuyện, thấp giọng nói.