Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 238: Chương 238: Trước cầm vũ khí chém một đám người!




Dịch giả: Đường Huyền Trang

Cái trò chơi này không có hình thức hòa bình, bởi vì người chơi có lực khống chế tốt, hoàn toàn có thể giải trừ pháp thuật hay lực công kích khi sắp đánh phải đồng đội. Lực khống chế mà không tốt, vậy dĩ nhiên là tự cầu phúc đi.

Mặc dù ma lực của Pháp sư cùng với linh lực của tu sĩ có chút khác biệt, nhưng cái thứ như Hỏa Cầu Thuật này...

Nói đến khi Hoàng Sơn mới học pháp thuật, thì sở học thứ nhất chính là Hỏa Cầu Thuật, chẳng qua là Hỏa Cầu Thuật của tu sĩ mà thôi.

- Thật đúng là hoài niệm a...

Nghĩ như vậy, Hoàng Sơn tiện tay ném cái Hỏa Cầu Thuật đi!

Băng! Băng!

Hai tiếng nổ vang lên sau lưng người võ giả kia, trò chơi hoàn toàn giống như hiện thực, thậm chí có thể thấy người võ giả kia lảo đảo một cái, y phục sau lưng bốc lên một đám cháy!

-------------------

Cửa hàng thành Cửu Hoa.

Quách Hùng cũng không biết trò chơi này có gì hay, tiền cũng đã trả, tự nhiên là điên cuồng luyện cấp, hắn cũng không phải là những người có thể lãng phí tiền bạc.

- Hi vọng về sau có chút gì đó đổi mới.

Hắn cứ nghĩ như vậy, thuận tiện thấy một con mèo cầm đinh ba, liền xông lên chém!

Nào ngờ đâu còn chưa kịp chém, bỗng nhiên thấy phía sau đau nhói!

Hai hỏa cầu nổ bung ra ngay sau lưng hắn!

Nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên mặc y phục vải thô, trong tay cầm một cây gậy gỗ, tay kia thì tụ ra một đám lửa, cái hỏa cầu thứ ba liền bay đến!

- Ta xxx!

Bi đau, Quách Hùng lập tức mắng to một tiếng, né người sang một bên để tránh hỏa cầu công kích, sau đó lập tức lao lên!

- Hây a!

Nhất thời Hoàng Sơn cảm thấy không chịu được, một tên võ giả cấp thấp còn dám phản kháng tu sĩ?!

Mặc dù tu sĩ của hắn bây giờ còn hơi yếu, nhưng đối diện cũng chỉ là một tên võ giả nhỏ, hắn không sợ chút nào, vừa chạy vừa ném hỏa cầu.

-----------------

Cửa hàng Bán Biên thành.

Mấy người đứng sau xem, sau khi trải qua một thời gian quan sát, cũng phát hiện ra chỗ kỳ lạ của trò chơi này, chẳng qua xem có chút không hiểu.

- Đây là một người khác chơi trò chơi này?

Nguyễn Ngưng nghi hoặc không thôi, nhìn một lượt vào trong tiệm, cũng không thấy có ai:

- Người này ở đâu ra?

Phương Khải nhìn màn hình, thấy một tiên tiểu thái điểu trong tay cầm kiếm gỗ, lập tức xạm mặt lại.

- Đâu là người chơi ở tiệm khác.

- Còn có tiệm khác?

Tên lão đạo mặc áo bào xám ngạc nhiên nói:

- Xem ra sinh ý của lão bản không nhỏ nha!

Ngay khi mấy người đứng ở phía sau đang thảo luận người chơi khác ở chỗ nào.

Quách Hùng vốn đang vào thế yếu, lúc này sau lưng còn đang có một con Mèo Đinh Ba đuổi theo, chạy cũng không được, đánh cũng không xong, rất nhanh...

Trong màn hình, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, thịt hươu lúc trước hắn săn được, còn có cả kiếm gỗ, trực tiếp rơi ra!

- Ha ha ha! Cùng gia gia ta đấu?

Hoàng Sơn trước hết giải quyết Mèo Đinh Ba, một cước giẫm lên thi thể Quách Hùng, trào phúng một trận:

- Một tên ma cà bông như ngươi mà cũng dám đoạt Mèo Đinh Ba của gia gia, quả thật là chán sống rồi!

Dứt lời liền điên cuồng thu nhặt chiến lợi phẩm, mặc dù không biết những thịt này làm gì, nhưng làm một thương nhân, hắn liền nghĩ tới: Mấy cái này tốt xấu gì thì cũng có thể bán lấy tiền a!

------------------

Cửa hàng thành Cửu Hoa.

- xxx!

Quách Hùng đập bàn, chửi ầm lên!

Mình đang hảo hảo đánh quái luyện cấp, không biết tại sao có hỏa cầu đập tới thì thôi đi, thế mà còn giết mình rồi giẫm lên thi thể trào phúng!

Cái này cmn có thể chịu được sao!?

Tịch Kỳ ngồi bên cạnh thấy Quách Hùng tức giận mắng:

- Lão Quách, có chuyện gì thế?!

- Bị rơi đồ!

Quách Hùng nổi giận mắng.

- Rơi đồ thì quay lại nhặt a!

Dù sao thì bên trong Diablo bị rơi đồ thì có thể quay lại nhặt.

- Không phải! Là bị ngươi đánh rơi!

Quách Hùng giận dữ nói:

- Tiểu tử kia nhặt được đồ của ta, còn đứng trên thi thể ta trào phúng!

- Không được! Lão tử phải lấy trở lại!

- Cái này...!

Mấy người Tịch Kỳ hai mặt nhìn nhau, không phải một mình ngươi chơi sao? Làm sao lại bị người đánh? Càng làm cho bọn hắn không hiểu là, nếu cùng người chơi online, chẳng lẽ còn có thể cố ý giết người? Dứt khoát đi ra phía sau nhìn.

Quách Hùng vừa mới định ra thành tìm người kia, phát hiện ra vũ khí trong tay mình không còn, lúc này liền đem thịt gà, thịt hươu trong balo đi bán, mua một thanh kiếm gỗ cùng hai bình thuốc, liền xông ra ngoài.

--------------------

Cửa hàng Bán Biên thành.

- Hoàng đạo hữu, tên tiểu ma cà bông kia lại tới!

- Hử? Không phải hắn đã chết rồi sao?

Hoàng Sơn kinh ngạc, chẳng qua ngẫm lại đây là ở bên trong cái pháp khí gọi là máy vi tính này, cũng cảm thấy bình thường:

- Còn dám tới đây, vậy ta liền giết ngươi thêm một lần!

Lần này, Quách Hùng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cộng với không có quái vật đằng sau đuổi theo, động tác vô cùng vững vàng, lắc thân một cái, né khỏi Hỏa Cầu Thuật của đối phương, lập tức đuổi theo!

Hoàng Sơn cũng không quá để ý, lại lần nữa ngưng tụ ra một hỏa cầu, đánh đúng điểm Quách Hùng đang lao tới!

Sưu!

Băng!

Một đạo hỏa quang nổ tung trên vài Quách Hùng, thân hình hắn cũng theo đó mà dừng lại, Hoàng Sơn tiếp tục chạy, tiếp tục phóng hỏa cầu, vốn trong trò chơi thi pháp là phải dừng lại, nhưng ở đây khác biệt, với tu sĩ có tu vi như Hoàng Sơn chẳng phải thi triển Hỏa Cầu Thuật như là ăn một bữa sáng sao? Bởi vậy khoảng cách dừng lại khi thi thuật cực kỳ nhỏ, lại thêm Quách Hùng phải né tránh công kích, vì thế khoảng cách vẫn không thể nào rút ngắn!

Cuối cùng, đợi đến khi Quách Hùng vọt đến trước mặt, một trai dược thủy cũng uống hết, HP cũng thấy đáy!

Bành!

Lại phát nổ!

Hoàng Sơn còn lại nửa máu, mặt mũi tỏ vẻ xem thường:

- Rác rưởi! Còn muốn giết gia gia ta?

Cửa hàng thành Cửu Hoa.

Mấy người Tịch Kỳ đứng sau xem đều trợn mắt há mồm, còn có thể như này!?

- MK!

Quách Hùng liền nổi nóng.

- Có cần giúp một tay không lão Quách?

- Đến! Đều đến đây! Giết chết tên này!

Quách Hùng lúc này như một thùng thuốc nổ đang bén lửa.

- Đi! Chúng ta đi kích hoạt trò chơi!

Lúc này, Tịch Kỳ mang theo muội muội Tịch Tiểu Vân lập tức kích hoạt trò chơi.

Sau một tiếng....

- MK!

Hoàng Sơn mang theo vết thương chằng chịt, máu thì còn một chút, điên cuồng chạy trốn, phía sau là ba tên chiến sĩ đang điên cuồng đuổi theo:

- Hai vị cung phụng! Mau tới hỗ trợ!

Hắn vừa chạy vừa vội vàng hô.

Hai người nghe thấy có thể tăng trưởng tu vi cũng nóng lòng muốn thử, lúc này nghe thấy Hoàng Sơn hô, vừa vặn ngứa tay:

- Đến đây, đến đây! Lão bản, giúp chúng ta kích hoạt một chút!

- A----!

Còn chưa tiến vào trò chơi, chỉ thấy Hoàng Sơn liền phát nổ!

- Rác rưởi! Còn dám giết loạn nữa không?!

Quách Hùng thở hồng hộc, dẫm thi thể Hoàng Sơn dưới chân.

- Mẹ nó!

Trong nháy mắt Hoàng Sơn liền bùng nổ:

- Ta bị ba tên chó hoang này vây chết!

Hắn lập tức gỡ mũ giả lập xuống, thiếu chút nữa thì đập trên bàn! Hắn đứng lên nhìn xung quanh:

- Vừa ai mới giết ta?! Có dám đứng ra hay không?!

Vừa nhìn, trong tiệm ngoại trừ mấy người vây quanh ra, không còn bất kỳ ai!

- Rõ ràng là ngươi giết người ta trước, bị người ta giết lại còn không vui.

Nguyễn Ngưng ở một bên nói thầm:

- Nghe lão bản nói tiệm này là tiệm mới, những người kia ở trong một tiệm khác, xa lắm.

Mặt Hoàng Sơn đen lên:

-... Hai vị cung phụng! Lần đầu tiên Hoàng Sơn ta phải chịu nhục nhã như thế! Lại còn giẫm lên thi thể ta mắng! Hôm nay nhất định phải giết trở lại!

Hai người kia cười hắc hắc, bản thân họ cũng không phải là người an phận, bây giờ thấy có thể giết người, đâu còn ngồi yên được nữa, cười lạnh một trận, nói:

- Yên tâm! Hoàng huynh gặp nạn, làm sao chúng ta lại không giúp?

Tiến vào trò chơi, một tên Pháp sư, một tên Đao sĩ cấp 1, máu ít ma lực ít, một thân áo vải thô, mặt mũi tràn đầy hung ác, nhìn xung quanh:

- Đi, Hoàng huynh! Đi chém người nào?

Hoàng Sơn thiếu chút thì ngất đi, che lấy trán:

- Các ngươi... Trước luyện cấp! Trước luyện cấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.