Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 27: Chương 27




Chỉ trong nháy mắt, tên trộm cùng những đồng lõa của gã đồng loạt ngã xuống đất không dậy nổi. Lúc này, ở đầu hẻm, đột nhiên có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào.

“Mấy người đang làm gì đấy?”

Thời điểm nhìn thấy cảnh sát, đám người kia chẳng những không sợ hãi, mà gã đầu trọc, đại ca của bọn lưu manh còn kêu lớn: “Là tôi, tôi là Lý Hùng“.

“Cái gì, Lý Hùng?” Hai cảnh sát đi tới, phát hiện đúng là người quen, liền nhanh chóng đỡ Lý Hùng dậy, quan tâm hỏi: “Lý ca, mọi người bị sao vậy?”

“Hai người kia vô duyên vô cớ đánh bọn tôi, hai người mau bắt bọn chúng lại.” Mặc kệ mười mấy cây gậy sắt còn nằm trên mặt đất, Lý Hùng trắng trợn đổi trắng thay đen.

“Trên đường đả thương người khác, mang về.” Hai cảnh sát cái gì cũng không hỏi, vừa nghe Lý Hùng nói, liền muốn bắt hai người lại.

“Hai anh không hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra sao?” Lạc Vũ hỏi.

“Cần hỏi nữa sao? Bọn họ toàn bộ đều bị thương, nhưng hai người không bị thương, khẳng định hai người đả thương bọn họ. Trên đường đánh người, trong mắt hai người còn có pháp luật không?” Nói xong, hai người cảnh sát lấy hai cái còng ra, tiến tới định còng tay Lạc Vũ và Mặc Hàn.

Ai biết, hai người cảnh sát mới tới gần đã bị Mặc Hàn đá một cái ngã nhào.

“Anh....anh dám tấn công cảnh sát?” Cảnh sát có vóc dáng cao ôm bụng, ngã trên mặt đất, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Mặc Hàn.

Một cảnh sát khác rất kinh ngạc trước sự thật này.

“Xem ra mày muốn ngồi tù rồi, tụi bây có biết tao là ai không?” Lý Hùng móc di động ra, bấm số rồi gọi cho phó cục trưởng, tức anh rể của gã. Khi gọi điện, gã đem chuyện này thêm mắm thêm muối nói qua một lần, mà ở đầu điện thoại bên kia, phó cục trưởng vừa nghe tin cậu em vợ bị đánh, lập tức nổi giận lôi đình. Hắn triệu tập lực lượng cảnh sát trong Cục Công An rồi chạy tới chỗ cậu em rể nói.

Sau khi gọi điện cầu cứu, Lý Hùng đắc ý cười: “Anh rể tao chính là phó cục trưởng của Cục Công An, đợi anh ấy đến, tụi mày chết chắc.” Lý Hùng bắt đầu ảo tưởng cảnh hai người Lạc Vũ và Mặc Hàn quỳ xuống xin tha.”

Đây còn không phải là tiết tấu 'Ba tao là XXX sao?' Không nghĩ tới, chỉ giáo huấn một tên ăn trộm mà có thể lôi ra hậu trường của gã. Phó cục trưởng Cục Công An, đừng nói là phó cục trưởng, cho dù cục trưởng có tới, Lạc Vũ cũng không sợ, bởi vì trong tay cậu có vũ khí bí mật. Về phần Mặc Hàn, cậu càng không cần lo lắng.

Thấy bộ dạng đắc chí của Lý Hùng, Mặc Hàn cũng lấy di động ra: “Cho ông năm phút, bằng không, ngày mai tôi sẽ lập tức rời đi.”

Lời thoại đơn giản, có lẽ người khác không hiểu, nhưng Lạc Vũ lại hiểu. Lần này, Mặc Hàn tới đây là để đầu tư, một khi Mặc Hàn rời đi, tập đoàn Mặc thị sẽ từ bỏ vốn đầu tư ở H thị. Nghĩ đến nhóm lãnh đạo sau khi biết chuyện liền vội vã chạy đến, Lạc Vũ cảm thấy lần này sẽ có trò hay để xem.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút, hai chiếc xe cảnh sát đã tới, chẳng qua, những người xuống xe rõ ràng là địch không phải bạn, bởi vì gã đầu trọc vừa thấy người xuống liền chạy qua đón.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút, hai chiếc xe cảnh sát đã tới, chẳng qua, những người xuống xe rõ ràng là địch không phải bạn, bởi vì gã đầu trọc vừa thấy người xuống liền chạy qua đón.

“Anh rể, anh cuối cùng cũng tới, nếu không tới, khẳng định em sẽ bị đánh chết“. Trên mặt Lý Hùng có nhiều vết bầm, nhìn qua thì trông có vẻ khủng bố, nhưng thực chất không hề nghiêm trọng. Mặc Hàn ra tay có chừng mực, bằng không, gã đầu trọc không có cơ hội đứng lên nhảy nhót như vậy.

Tuy nhiên, trong mắt phó cục trưởng, vết thương này rất nghiêm trọng, hắn vội vàng hỏi: “Ai đã đánh chú thành thế này?”

“Là bọn họ“. Lý Hùng chỉ vào Lạc Vũ và Mặc Hàn rồi nói.

“Tôi là phó cục trưởng Cục Công An H thị, chính các người đã đánh em vợ tôi? Đánh người là phạm pháp, hơn nữa còn hành hung cảnh sát, tội càng thêm tội. Cho nên, bắt bọn họ lại.” Phó cục trưởng lập tức ra lệnh cho nhóm cảnh sát đứng phía sau.

Mười mấy cảnh sát đứng phía sau lập tức hành động, Mặc Hàn tiến lên một bước, chắn trước mặt Lạc Vũ, trầm giọng nói: “Một lát nữa, nếu phát hiện có gì không đúng, cậu lập tức rời đi.”

Lạc Vũ nhìn bóng lưng Mặc Hàn, anh là đang bảo vệ cậu sao? Bất quá, Lạc Vũ cũng không phải hạng người vô năng. Lạc Vũ cũng tiến lên một bước, đứng cùng hàng với Mặc Hàn nói: “Xin lỗi, tôi không quen đứng sau người khác“.

Mặc Hàn liếc cậu một cái, sau đó tiến lên tấn công mấy người cảnh sát trước mặt, Lạc Vũ cũng tham gia vào trận hỗn chiến.

Những cảnh sát này rõ ràng đã qua đào tạo, bọn họ còn lợi hại hơn hai người cảnh sát vừa rồi. Chẳng qua, ngay cả như vậy, cũng không phải là đối thủ của hai người. Mặc Hàn bạo phát sức lực rất mạnh, chỉ một quyền một chân là có thể hạ gục một cảnh sát. Trong khi đó, Lạc Vũ có thân thủ và năng lực phản ứng phi thường nhanh nhẹn. Với 80 điểm thể năng, sau khi xử lý một nửa số cảnh sát, hơi thở Lạc Vũ một chút cũng không hỗn loạn. Điều khiến Lạc Vũ ngạc nhiên chính là, Mặc Hàn có thể năng cũng không tồi.

Mười mấy người, chỉ trong vòng hai phút chiến đấu, một lần nữa lại xuất hiện nhóm người nằm la liệt trên mặt đất. Lúc này, người đứng đối diện Lạc Vũ là phó cục trưởng và Lý Hùng bị sức chiến đấu của hai người dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

“Đừng..... đừng tới đây“. Phó cục trưởng nhìn Mặc Hàn đi về phía mình, hắn sợ tới mức móc một khẩu súng bên hông ra, nhắm vào Mặc Hàn: “Không được cử động, nếu qua đây, tôi lập tức nổ súng.” Ở Hoa Quốc, súng rất có năng lực chấn nhiếp, không giống nước ngoài, Hoa Quốc quản chế súng ống rất nghiêm ngặt.

Nếu là ngày thường, việc nhỏ như vậy, phó cục trưởng căn bản không có khả năng rút súng, dù sao mỗi lần nả một phát súng, hắn bắt buộc phải báo cáo với cấp trên, nếu lý do nổ súng không chính đáng, hắn nhất định sẽ bị xử phạt. Hiện tại, hắn bị Mặc Hàn dọa sợ, Mặc Hàn cả người đầy sát khí đi tới đây, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn như nhìn người chết, làm phó cục trưởng sợ hãi đến mất lý trí.

Nhìn thấy phó cục trưởng rút súng, Mặc Hàn dừng bước, Lạc Vũ cũng nắm chặt tay, cậu không khỏi thay Mặc Hàn đổ mồ hôi lạnh. Mặc kệ bọn họ có thân thủ tốt cỡ nào, ở khoảng cách gần như vậy, xác suất có thể tránh viên đạn không cao, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị thương.

“Mặc Hàn....” Lạc Vũ nhẹ giọng hô. Mặc Hàn đưa lưng về phía Lạc Vũ, không nói gì.

Nhìn Mặc Hàn thực sự bị khẩu súng trong tay làm kinh sợ đến nỗi không dám động đậy, vẻ khiếp đảm ban đầu của phó cục trưởng lập tức biến mất, hắn kiêu ngạo cười lớn: “Tới đây a, không phải thân thủ tốt lắm sao? Dám lại đây một bước, tao lập tức bắn vỡ sọ mày.”

“Ông không dám“. Mặc Hàn bình tĩnh nói.

“Không dám, ha ha, nực cười. Nói cho tụi bây biết, dù tao có bắn chết hai đứa mày, thì đến lúc đó, tao sẽ nói hai tụi bây là hai phần tử khủng bố, chẳng những đả thương quần chúng, mà còn làm bị thương công an thuộc đội cảnh vệ. Ngay cả khi có bắn chết tụi bây, thì cũng là trừng phạt đúng người đúng tội.” Phó cục trưởng nhận định Mặc Hàn và Lạc Vũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này hắn đã nghĩ đến việc chờ bắt được bọn họ, thì sẽ định tội gì cho hai người rồi. Tuy nhiên, trước khi định tội, hắn nhất định phải dạy cho hai đứa nó một bài học nhớ đời, đã biết hắn là phó cục trưởng mà còn dám uy hiếp hắn, đã vậy còn muốn đánh hắn. Dù thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Lần này không ai có thể cứu được các ngươi a, cho nên....” Phó cục trưởng chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.

“Ai nói?”

Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, phó cục trưởng dừng lại, vừa xoay người liền thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục cảnh sát từ trong xe bước ra, nháy mắt, sắc mặt phó cục trưởng thay đổi, hắn nhanh chóng thu súng lại: “Cục... cục trưởng?”

Cục trưởng H thị trừng mắt nhìn phó cục trưởng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt, tốt lắm, cậu cư nhiên dám dùng súng...” Sau đó mặc kệ phó cục trưởng, ông bước nhanh tới trước mặt Mặc Hàn, phát hiện anh không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi: “Ngài Mặc, thực xin lỗi, kẻ làm ngài kinh hãi, dám lạm dụng chức quyền lên Cục Công An, chúng tôi sẽ nghiêm trị không tha.”

Nguyên bản, phó cục trưởng nhìn cục trưởng đến đây thì còn mang tâm lý may mắn, dù sao thì ngày thường mình và cục trưởng có quan hệ không tồi. Nhưng khi thấy cục trưởng tỏ thái độ tôn kính với Mặc Hàn, phó cục trưởng liền biết mình toi rồi.

Một chiếc ô tô màu đen cũng dừng ở ven đường, một người đàn ông trung niên hơi béo bước xuống xe, sau đó đi thẳng đến chỗ Mặc Hàn.

Đến khi phó cục trưởng nhìn rõ mặt người đến, hắn run run rẩy rẩy hô lên: “Thị, thị trưởng....”

Thị trưởng chỉ vào hắn nói: “Cậu, đợi đó cho tôi.”

Nhìn thấy thị trưởng đã đến, cục trưởng vừa định chào hỏi, thị trưởng liền xua tay: “Việc quan trọng nhất bây giờ là xem Mặc tiên sinh có bị gì hay không.”

“Tôi không sao“. Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Bất quá, nếu các người không cho tôi một kết quả vừa lòng, thì chuyện đầu tư không cần nghĩ đến nữa.”

“Vâng, vâng, vâng, thực xin lỗi Mặc tiên sinh, về chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.” Thị trưởng cam đoan nhiều lần, vụ việc lần này có liên quan đến việc ông có thể thăng chức được hay không, chính vì thế ông đương nhiên phải hết sức coi trọng.

Mặc Hàn không muốn lưu lại chỗ này, anh quay đầu nói với Lạc Vũ: “Chúng ta đi“.

“Mặc tiên sinh, chúng tôi tiễn ngài.” Cục trưởng nhiệt tình nói. . ngôn tình hài

“Không cần“. Mặc Hàn từ chối, trực tiếp rời đi.

Lạc Vũ đuổi kịp, thời điểm đi ngang qua thị trưởng, cậu ngừng lại, chỉ vào một camera phía sau đỉnh đầu của thị trưởng rồi nói: “Tôi kiến nghị mấy người có thể kiểm tra camera giám sát, mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ rõ ràng.”

Thời điểm nghe được lời này của Lạc Vũ, phó cục trưởng mặt xám như tro tàn, hắn biết lần này mình khẳng định sẽ bị xử lý nặng.

Kỳ thật, camera giám sát trên đường không hoạt động, nhưng khi Lạc Vũ phát hiện có gì không đúng, cậu lập tức yêu cầu hệ thống bật chức năng giám sát. Vì vậy, những chuyện đã phát sinh đều được hệ thống quay lại.

Cùng Mặc Hàn sóng vai đi dạo trên đường cái phồn hoa, đột nhiên, Lạc Vũ nghe Mặc Hàn nói: “Thân thủ cậu rất tốt.”

Lạc Vũ nói: “Anh cũng không tồi.”

Lạc Vũ còn tưởng Mặc Hàn sẽ hỏi thêm cái gì, lại nghe anh nói: “Về ăn khuya, cậu nấu.”

Trong lòng Lạc Vũ xuất hiện một tia khác thường, cậu cười nhẹ: “Không thành vấn đề.”

Ngày hôm sau, thị trưởng và cục trưởng Cục Công An đích thân đến khách sạn xin lỗi, hơn nữa còn nói đã cách chức phó cục trưởng. Bởi vì phó cục trưởng đã nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, cấu kết với hắc bang, nên đang bị điều tra, một khi tội danh được thành lập, thì mức án cũng là mười mấy hai chục năm. Về phần vợ của phó cục trưởng, bởi vì nhận lối lộ của người khác cùng với hơn ngàn vạn tệ lai lịch không rõ nên cũng bị bắt. Lý Hùng và đám đàn em của gã cũng bị tống vào trại giam.

Đối với kết quả này, Mặc Hàn tương đối hài lòng. Hơn nữa thị trưởng tự tình tới cửa xin lỗi, cho anh đủ mặt mũi, nên Mặc Hàn tiếp tục đầu tư vào H thị theo kế hoạch đã định ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.