Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 35: Chương 35




Khi bốn người Lạc Vũ quay người lại, tên đạo tặc độc nhãn cầm súng chĩa về phía bọn họ.

“Tụi mày dám tiến thêm một bước, tao lập tức nổ súng ngay.” Tên đạo tặc độc nhãn mở chốt an toàn ra.

Nhìn động tác của gã, trong mắt Lạc Vũ chợt lóe tinh quang. 'Cạch', 'Pằng' một tiếng súng vang lên. Tên đạo tặc độc nhãn hét thảm một tiếng “Aaaaa.....” rồi ngã trên mặt đất, máu trên cánh tay phải không ngừng chảy xuống.

“Chạy....” Lạc Vũ hét lớn, sau đó bốn người nhanh chóng chạy trốn. Mà nguyên bản tên đạo tặc đang ở trong xe nghỉ ngơi, nhưng lúc nghe thấy tiếng súng, gã lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài dò xét. Kết quả nhìn thấy tên đàn em bị trúng đạn ngã trên mặt đất, gã tiến lên hỏi: “Sao lại thế này?”

“Đại ca.... tụi nó chạy...” Tên đạo tặc độc nhãn nhịn đau mà từ trên mặt đất đứng dậy.

“Chết tiệt, hai tên ngu kia. Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo.” Đại ca đám đạo tặc chửi một tiếng rồi đuổi theo. Tên đạo tặc độc nhãn cũng đổi tay dùng súng và nhanh chóng đuổi theo.

“Hộc hộc..... Lạc Vũ, cậu biết dùng súng?” Tôn Minh Hạo vừa chạy vừa hỏi. Nhờ phát súng bắn trúng cánh tay phải của tên đạo tặc mà bọn họ mới có thời gian chạy trốn.

“Không“. Chạy vội như vậy nhưng hơi thở Lạc Vũ vẫn rất ổn định, không hề có dấu hiệu thở dốc nào.

“Nói dối“. Bắn chính xác như vậy, Tôn Minh Hạo không tin Lạc Vũ không biết dùng súng.

“Cho cậu“. Lạc Vũ ném khẩu súng trong tay cho Tôn Minh Hạo, Tôn Minh Hạo từng được huấn luyện trong quân đội nên hẳn sẽ sử dụng được súng. Hơn nữa, Lạc Vũ còn một cây súng lục giắt bên hông.

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Bọn họ sắp đuổi kịp rồi“. Chu Gia Trí vừa chạy vừa hỏi Lạc Vũ. Với tình huống hiện tại, bọn họ theo bản năng xem Lạc Vũ như người lãnh đạo.

Lạc Vũ suy nghĩ, nơi này rất lớn, bên ngoài nhà xưởng chính là rừng cây. Hơn nữa, nơi này còn là vùng hoang vu dã ngoại nên có rất ít người đi qua, mà phía sau lại có bọn đạo tặc cầm súng đuổi theo. Nếu chỉ có một mình, Lạc Vũ đương nhiên có thể thuận lợi chạy đi, nhưng bây giờ lại phải mang theo ba vị này nên việc thoát thân cũng không dễ dàng. Tôn Minh Hạo còn tốt, nhưng Chu Gia Hào, cái người mập mập này lại không được tốt như vậy, mới chạy một đoạn mà đã bắt đầu thở hổn hển, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn dáng vẻ thì có lẽ không chạy được xa, cho nên biện pháp tốt nhất chính là tìm một chỗ giấu đi.

“Ây da...” Chu Gia Hào chạy phía sau đột nhiên vấp phải khối gỗ rồi ngã xuống đất, trên mặt dính đầy đất cát.

Chu Gia Trí và Tôn Minh Hạo vội vàng quay lại đỡ Chu Gia Hào dậy. Chu Gia Hào vừa đứng lên thì suýt chút nữa té xuống, Chu Gia Hạo đau đớn nói: “Không được rồi, chân đau quá.”

“Mập, sao mày lại chọn ngay lúc này rớt dây xích vậy hả?” Tôn Minh Hạo sắc mặt khó coi.

“Hạo ca, em cũng không muốn mà!” Chu Gia Hạo mặt như đưa đám.

“Chúng ta làm gì bây giờ đây?” Chu Gia Trí hỏi. Sau đó cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lạc Vũ.

“Tùy cơ ứng biến“. Lạc Vũ lạnh lùng nói. Toàn bộ khu rừng đều là cây bạch đàn và một số loại cây khác. Không có lá cây che chắn, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng có thể biết được có người hay không. Hơn nữa, vì Chu Gia Hạo té ngã làm chậm trễ thời gian nên Lạc Vũ lập tức nhìn thấy hai tên đạo tặc đã đuổi kịp.

“Pằng....” Một viên đạn xẹt qua đầu Chu Gia Hào ghim vào thân cây khiến ba người Tôn Minh Hạo giật nảy mình.

“Chạy đi, tại sao lại không chạy?” Tên đạo đặc cầm đầu trên tay cầm khẩu súng đang bốc khói, hung ác hét lên: “Mấy thằng nhãi ranh, tụi bây nghĩ có thể chạy thoát được sao? Nằm mơ.”

Tôn Minh Hạo phản ứng lại, ngay lập tức cầm súng chĩa vào hai tên đạo tặc: “Không được qua đây, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

Nhìn thấy khẩu súng trong tay Tôn Minh Hạo, tên đạo tặc cầm đầu khiêu khích: “Có ngon thì mày nổ súng đi, bọn tao có hai cây súng, mà mày chỉ có một cây. Mày có tin trước khi mày nổ súng thì tao đã giết hết tất cả tụi bây rồi không?”

“Pằng...”

Lại một tiếng nổ súng, tất cả mọi người đều sửng sốt trước tiếng súng bất thình lình vang lên.

Lạc Vũ thổi khói trên họng súng, sau đó lại lần nữa chĩa súng vào hai tên đạo tặc: “Một phát này thế nào?” Tuy Lạc Vũ tỏ vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại nóng nảy. Kỳ thực mục địch ban đầu của cậu là trực tiếp tiêu hủy khẩu súng trong tay đạo tặc. Thế nhưng, vì cái gì lại bắn trật?

Hai tên đạo tặc cứ như bị dính thuật định thân* mà cứng đờ người ra không nhúc nhích. Đạo tặc độc nhãn là bị dọa sợ, còn tên đạo tặc trung niên kia lại hoàn toàn không phản ứng gì. Phát súng vừa rồi xẹt qua gò má gã, trên mặt bị viên đạn cọ qua nóng đến phát đau, nếu vừa rồi gã mà đứng gần Lạc Vũ thì thiếu chút nữa đã bị trúng đạn. Tên đạo tặc trung niên không dám tin nhìn Lạc Vũ: “Mày thực sự dám nổ súng?”

* Thuật định thân: cho phép người sử dụng ngăn chặn sự di chuyển của cơ thể các mục tiêu bị ảnh hưởng, gây ra hiệu quả tê liệt.

“Không phải vừa rồi ông kêu chúng tôi nổ súng sao? Bây giờ hai người bọn tôi đều có hai khẩu súng, nhưng nhóm tôi có bốn người, hai ông nổ súng cùng lắm chỉ bắn trúng hai người chúng tôi. Ông có tin trước khi ông nổ súng thì tôi đã tiễn ông xuống địa ngục trước không?” Thanh âm của Lạc Vũ vang vọng trong rừng cây phá lệ lạnh băng, trong mắt cậu lúc này không hề có độ ấm nào.

Không biết vì cái gì, hai tên đạo tặc đột nhiên cảm giác được khí tràng cường đại áp bách từ trên người Lạc Vũ. Tên đạo tặc trung niên thấy được sát ý lạnh băng từ trong mắt Lạc Vũ. Không thể nào? Một thiếu niên mười mấy tuổi sao có thể có khí thế cường đại cùng ánh mắt sắc bén như vậy?

“Mày là ai?” Tên đạo tặc trung niên hỏi.

Lạc Vũ nhếch khóe miệng đầy châm chọc: “Hỏi tôi là ai? Không phải mấy người bắt tôi lại sao? Còn hỏi tôi là ai?”

“Tao chỉ muốn bắt ba đứa nó“. Tên đạo tặc trung niên chỉ vào ba người Tôn Minh hạo. Ngụ ý là không nhằm vào Lạc Vũ.

“Nhưng sự thật chính là các người đã bắt tôi cùng ba người họ. Bang chủ bang Mãnh Hổ, Trương Hổ, nếu ông biết tình nhân được ông giấu đi vừa mới sinh cho ông một đứa con trai, không biết ông còn có thể liều mạng bắt cóc bọn họ để đổi lấy đứa con trai đang ngồi trong tù không?” Lạc Vũ cười như không cười nhìn tên đạo tặc trung niên.

Những gì Lạc Vũ nói ra đều khiến mọi người kinh sợ, gã đạo tặc trung niên Trương Hổ, cũng chính là bang chủ trước đây của bang Mãnh Hổ kinh hãi nhìn Lạc Vũ: “Mày rốt cuộc là ai?” Mọi người trong bang đều biết Trương Hổ rất yêu vợ của mình, mấy tháng trước vợ gã vì giúp gã chạy trốn nên đã ngoài ý muốn bỏ mình. Để báo thù cho vợ, gã điên cuồng trả thù thị trưởng G thị. Nhưng hiện tại thiếu niên này nói Trương Hổ bên ngoài có tình nhân, đã vậy còn sinh cho gã một đứa con trai?

Sau khi nghe được, tên đạo tặc độc nhãn đứng bên cạnh Trương Hổ đột nhiên trừng lớn đôi mắt, gã túm lấy cổ áo Trương Hổ lớn tiếng chất vấn: “Đại ca, vì cái gì? Không phải anh rất yêu Tiểu Yến sao? Không phải anh đã nói sẽ làm tất cả vì em ấy sao? Tại sao, tại sao lại ra ngoài tìm nữ nhân khác?” Cánh tay phải vốn dĩ đã chảy rất nhiều máu, nhưng bởi vì quá kích động nên máu chảy càng nhiều hơn.

“Mày phát điên cái gì? Tao ra ngoài tìm nữ nhân khác khi nào? Mày đừng có nghe nó nói bậy“. Trương Hổ muốn kéo tay đạo tặc độc nhãn xuống, nhưng tên đạo tặc độc nhãn không buông ra, hai bên thái dương nổi gân xanh, trong mắt tràn ngập tơ máu gắt gao nhìn Trương Hổ: “Con cũng đã có, mày còn muốn chống chế? Mày có thể đưa nữ nhân kia rời đi an toàn, vậy tại sao lại không đưa Tiểu Yến và Tiểu Đào cùng đi, tại sao?”

“Bịch...” Trương Hổ cho độc nhãn một quyền: “Nó đang tự biên tự diễn nhằm châm ngòi quan hệ của chúng ta, sao mày lại tin nó? Mày ngẫm lại xem, tao đối xử với Tiểu Yến và Tiểu Đào như thế nào? Nếu tao thật sự có nữ nhân và đứa con trai khác thì tại sao tao không nhân cơ hội này trốn đi tiêu dao sung sướng mà lại quay về giống như bây giờ liều sống liều chết đi cứu Tiểu Đào?”

Một cú này cùng với lời nói của Trương Hổ làm độc nhãn thanh tỉnh không ít, gã cảm thấy Trương Hổ nói cũng có lý, nhưng lại có chút do dự.

“Ông thực sự tin những lời hắn nói, thực sự cho rằng tôi đang nói dối? Nữ nhân kia tên Trương Hiểu Đồng, là con gái nuôi của Trương Hổ, trước đó đã được Trương Hổ cho người hộ tống rời đi. Nhưng một tuần trước, cô ta lại một lần nữa trở về G thị và tại một bệnh viện nhỏ ở G thị sinh hạ một đứa con trai. Có cần tôi cung cấp cho ông địa chỉ nhà hiện tại của cô ta không?” Lạc Vũ bình tĩnh kể ra khiến Trương Hổ ngạc nhiên không thôi. Kỳ thật trước khi chạy trốn, Lạc Vũ đã yêu cầu hệ thống điều tra tư liệu của mấy tên đạo tặc để xem thử có tin tức nào có thể lợi dụng được không? Nhưng Lạc Vũ không nghĩ tới, một lần điều tra này, hệ thống lại có thể phát hiện nhiều thứ như vậy. Mà cái này đúng lúc có thể lấy ra lợi dụng.

Thấy ký chủ gặp nguy không loạn, dũng cảm cơ trí, hệ thống yên lặng cho ký chủ nhà mình mười cái like. Nó kiêu ngạo cảm thán, không hổ là ký chủ nó coi trọng!

“Thằng khốn....” Sau khi nghe Lạc Vũ nói, tên đạo tặc độc nhãn rốt cuộc cũng bùng nổ. Gã nhảy dựng lên đấm Trương Hổ ngã xuống đất, một chân đá văng khẩu súng trên tay Trương Hổ, sau đó bắt đầu mất lý trí đấm đá liên tục vào người Trương Hổ. Mà Trương Hổ đương nhiên muốn phản kháng, nhưng tên đạo tặc độc nhãn bộc phát sức mạnh gấp đôi bình thường, chỉ trong chốc lát Trương Hổ bị đánh đến nỗi mắt bầm mũi tím.

Tên đạo tặc độc nhãn dí súng vào trán Trương Hổ: “Tại sao? Tiểu Yến yêu mày như vậy, vì cái gì mày lại đối xử với em ấy như thế? Nếu biết trước thì tao đã không nhượng bộ, bằng không Tiểu Yến sẽ không phải chết. Đều tại mày? Đều tại mày nên Tiểu Yến mới chết. Hiện tại, người đáng chết nhất chính là mày“.

“Mày muốn giết tao? Mày điên rồi“. Trương Hổ không thể tin được độc nhãn lại phản bội hắn, rõ ràng vừa rồi còn cùng nhau đuổi giết mấy tên tiểu tử thúi kia. Vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại nội đấu.

Thấy hai tên đạo tặc nội đấu, ba người Tôn Minh Hạo đều nhìn về phía Lạc Vũ, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để chạy trốn. Lạc Vũ lắc đầu nhìn bọn họ, không cần chạy trốn nữa, cứu viện đã tới.

Bằng mắt thường có thể thấy được một đoàn cảnh sát đang đi về hướng này. Trương Hổ và độc nhãn cũng phát hiện ra, hai người nhanh chóng đứng từ trên mặt đất đứng dậy. Lúc đứng dậy, Trương Hạo nhặt khẩu súng bị độc nhãn đá văng, sau đó lẻn đến trước mặt Chu Gia Hào cùng Chu Gia Trí, gã vươn một tay bắt lấy Chu Gia Hào gần nhất. Chu Gia Trí muốn tiến lên hỗ trợ thì tay của tên đạo tặc độc nhãn vươn ra định tóm lấy hắn.

Tôn Minh Hạo đá một cước ngăn trở động tác muốn bắt Chu Gia Trí của độc nhãn, nhưng lại khiến bản thân lâm vào tình huống nguy hiểm. Tôn Minh Hạo cầm lấy súng định nhắm vào độc nhãn, nhưng lại bị độc nhãn tóm lấy, gã nhanh chóng đánh rớt khẩu súng trên tay Tôn Minh Hạo xuống đất. Sau đó một tay kẹp cổ, tay còn lại chĩa súng vào thái dương Tôn Minh Hạo.

“Dừng tay“. Rốt cuộc cảnh sát cũng đến, nhưng vẫn chậm một bước. Trương Hổ và tên đạo tặc độc nhãn trong tay đều giữ một con tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.